Thương Nhớ Đêm Ngày

Chương 1



“Anh muốn đi lên không?”

“Chờ anh vào nhà, em lại hỏi những lời này.” Người đàn ông dựa vào bên cạnh xe, nửa rũ mắt, ánh mắt không che giấu hài hước chút nào.

Đèn đường sáng lên, hình ảnh trở nên mơ hồ, bộ dáng của anh theo ánh sáng biến mất không thấy.

“Chị Tư Tư, tỉnh tỉnh.”

Trước mắt là hậu trường diễn xuất, cô vậy mà lại ngủ tại đây.

Ngữ khí của trợ lý có chút gấp: “Tiệc tối đã bắt đầu rồi, bên kia gọi vài cuộc điện thoại qua thúc giục.”

Thẩm Tư gật đầu, sườn xám trên người là liền thân, cô tùy ý mặc áo khoác màu đen lên rồi rời đi.

Hôm nay là buổi họp thường niên của tập đoàn giải trí Ức Phong, lúc bọn họ đến, thành viên vũ đoàn đã đến đông đủ.

“Đi đâu vậy, đôi mắt còn sưng.” Trần Tú kéo ghế dựa bên cạnh ra, ý bảo cô ngồi xuống.

Đầu Thẩm Tư có chút hôn mê: “Ngủ ở hậu đài một chút.” Ánh mắt vừa liếc, nhìn thấy chủ bàn cách đó không xa.

Bộ vest đen của người đàn ông mở rộng dưới ánh đèn, không đeo cà vạt, lười nhác tựa vào lưng ghế, chung quanh không biết đang nói gì, anh nói hùa theo, giây tiếp theo, cánh tay được người phụ nữ cười duyên bên cạnh ôm lấy, anh không từ chối.

“Chị nhớ em chưa tốt nghiệp đã khiêu vũ ở chỗ này, có ý tưởng làm quản lý tầng hay không?”

Nghe thấy tiếng nói chuyện Thẩm Tư mới hoàn hồn, nhanh chóng che giấu cảm xúc đi, tựa hồ đã trở thành thói quen.

“Vũ đoàn lớn như vậy, Tổng giám đốc Trần yên tâm để tôi quản?”

“Đương nhiên là yên tâm, đi kính chén rượu cùng chị đi.”



Dư quang cảm nhận được tầm mắt chú ý, đầu ngón tay cô theo bản năng nắm chặt.

“Tư Tư, vị này chính là Tổng giám đốc Kỳ, Tổng tài của Giải Trí Ức Phong, có lẽ đây là lần đầu em gặp.”

Chung quy vẫn phải đối diện, trong tay người đàn ông kẹp điếu thuốc, nhớ anh nói qua chỉ có xã giao mới hút, Thẩm Tư bình tĩnh nâng chén rượu lên: “Xin chào Tổng giám đốc Kỳ.”

“Diễn viên múa chính là xinh đẹp nhé, nói chuyện đều tinh tế nhẹ nhàng.” Trên bàn cơm có người khen.

Kỳ Triều dập tắt thuốc, khóe miệng gợi lên một nụ cười, tầm mắt đảo qua trên mặt cô: “Chào cô.”

Tiếng nói và ánh mắt đều rất nhạt, hoàn toàn giống như nhìn một người xa lạ, Thẩm Tư buông chén rượu, Trần Tú ở bên cạnh nói chuyện, cô không nghiêm túc nghe, tất cả các cảm quan đều dừng ở đối diện.

Người phụ nữ nói chuyện gần sát bên tai anh, như đang cọ xát ái muội, khi anh nhấc mí mắt lên, Thẩm Tư hoảng loạn rời tầm mắt đi.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, điện thoại hiện lên có tin nhắn chưa đọc một phút trước.

Kỳ Triều: 10 giờ, bãi đỗ xe ngầm.



Khi đến bãi đỗ xe, chiếc xe Bentley quen thuộc đã dừng ở đường ra.

Xung quanh thông gió, Thẩm Tư đng chặt áo khoác, nhanh chân hơn, chui vào trong xe mới cảm thấy ấm áp.

Ánh đèn lờ mờ, Kỳ Triều cũng không sốt ruột khởi động xe, nắm lấy cổ tay của cô: “Hôm nay múa không tồi.”

Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, Thẩm Tư muốn tránh thoát lại phát hiện thờ ơ, trực tiếp từ bỏ: “Cảm ơn.”

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: “Tức giận?”

Ánh mắt anh giống như hồ sâu, đen nhánh, lãnh đạm lại lười nhác.

Cô không nhìn thấy đáy, lại cam tâm tình nguyện chết đuối trong hai ánh mắt này.

“Không có.”

Kỳ Triều cởi bỏ dây an toàn, điều chỉnh ghế dựa về sau một chủ, kéo người bên cạnh vào trong lồng ngực, chậm rãi mở miệng: “Ba cô ta là cổ đông của công ty, nhiều người nên anh cho cô ta chút mặt mũi.”

Anh đang giải thích.

Gương mặt Thẩm Tư dán vào ngực anh, một sự ấm áp lan tràn dưới đáy lòng.

Cô thật sự khá dễ dỗ.

Kỳ Triều hôn xuống khóe miệng của cô, vừa muốn thâm nhập, bị cô gái đẩy ra: “Không cho hôn?”

Bởi vì động đậy, áo khoác mở rộng, sườn xám xẻ tà đến bắp đùi bại lộ trong không khí, ngón tay anh chậm rãi đi xuống phía dưới, dừng lại trên bắp đùi, Thẩm Tư bị làm cho hô hấp có chút gấp: “Đừng ở đây…”

Kỳ Triều nhìn má cô ửng đỏ, không tiếng động cười cười: “Được.”

Đèn neon nhấp nháy, tầng cao chót vót, đều thể hiện được sự phồn hòa của tòa thành Kinh Bắc này.

Thẩm Tư dựa vào cửa sổ xe, gần đây luyện múa mỗi ngày vì buổi họp thường niên, giờ phút này chỉ cần vừa yên tĩnh là muốn ngủ, cô gục mí mắt xuống, vì vậy nên ngủ thật rồi.

Lại mơ thấy trước kia, lúc cô gặp mặt Kỳ Triều lần đầu tiên.

Hội trường chính của Hội thông báo tuyển dụng thực tập sinh của tập đoàn Ức Phong ở trường học của cô, vì tỏ vẻ hoan nghênh, trường học sắp xếp một bữa tiệc tối, ngày đó cô múa một bài múa riêng, tất cả phát huy bình thường, khi xuống đài lại trẹo chân.

Xấu hổ đồng thời đối diện với người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên, tim đập trong nháy mắt, ký ức hiện tại vẫn còn mới mẻ.

Cô đã được gia nhập vũ đoàn DE, vì để tiện cho việc luyện múa, trực tiếp không ở trong trường.

Sau khi kết thúc, cô khập khiễng đi ra cửa, lúc này bên cạnh có xe dừng lại.

Ngũ quan người đàn không như được khắc lên, đèn đường trên đỉnh đầu mông lung, càng giống như bỏ thêm filter ánh sáng nhu hòa.

Cô nhận ra người này, hoàn toàn không cùng thế giới với cô, là đường thẳng song song cả đời này sẽ không giao nhau.

Sau đó ngẫm lại, chính mình cũng rất buồn cười, chỉ bởi vì trông đẹp trai, ma xui quỷ khiến lại lên xe với người ta.

Hơn nữa một đi cũng là ba năm, từ học sinh đến khi đi vào xã hội.

Khi lại mở mắt ra, cô đã nằm trên giường, phòng tắm truyền đến âm thanh máy sấy.

“Tỉnh rồi?” Kỳ Triều chỉ choàng chiếc khăn tắm, tóc chia nửa, có vài sợi tóc mái rũ trên trán, cả người thêm phần dã tính.

Thẩm Tư ừ một tiếng, bên người ụp xuống một khối, eo bị người kéo qua, cánh tay đặt trên cổ anh theo bản năng, nhìn đôi mắt đen nhánh của người đàn ông: “Hôm nay em mệt.”

“Không cần em động.”

Bóng đêm nồng đậm, nhiệt độ cơ thể của anh ập vào trước mặt, ngón tay Thẩm Tư đè trên ngực anh, rồi lại bị đè trên đầu gối, đáy mắt mờ mịt hơi nước, trong đầu xuất hiện một màn trong bữa tiệc hôm nay.

Tuy rằng anh đã giải thích, nhưng trong lòng cô vẫn còn khúc mắc, hiện tại ngẫm lại chính mình có chút vô cớ gây rối, ngoại trừ mấy người bạn, người ngoài cũng không biết quan hệ của bọn họ.

Ngày đó Kỳ Triều đưa cô đến dưới tầng, dặn dò một câu nghỉ ngơi thật tốt, cả một đêm Thẩm Tư mất ngủ bởi những lời này.

Vốn dĩ cho rằng quan hệ ngắn ngủi này kết thúc như vậy, không nghĩ đến ngày hôm sau nhận được thuốc mỡ trợ lý của anh mang đến trường.

Lần gặp mặt tiếp theo là trong hôm làm nghi thức khởi động máy của một bộ phim nào đó, cô giúp bạn đi làm lễ, lúc đưa microphone cho anh, người đàn ông nhẹ giọng hỏi, chân đỡ chút nào chưa.

Đêm đó Kỳ Triều đưa cô trở về, dưới tầng chung cư cô không nhịn được mà nói, anh muốn đi lên không.

Thẩm Tư biết, khi hỏi ra những lời này, cũng thể hiện mối quan hệ nào đó bắt đầu.

Tình yêu của người trưởng thành không có vòng cong suy đoán, tất cả đều đi thẳng vào chủ đề.

Ở trên chiếc giường này, cô cũng từng lấy hết can đảm hỏi, chúng ta là quan hệ gì.

Người đàn ông cười khẽ, anh nói, bạn gái đi.

Không chút để ý, lười nhác đầy mắt, tựa như đang trêu mèo.

Ngay lúc đó Thẩm Tư thực sự đã tin.

Kỳ Triều bận công việc, có đôi khi một ngày không có tin gì, cô hiểu được.

Nhưng anh bởi vì lợi ích có thể không từ chối người phụ nữ khác động vào, vậy mình lại lấy thân phận gì mà tồn tại.

Bọn họ thật sự đang yêu đương sao?

Hô hấp giao triền, tiếng nói của Kỳ Triều có chút nghẹn: “Trách anh không dùng đủ sức?”

Bị phát hiện xuất thần, mí mắt người đàn ông nhíu thành một nếp gấp nhợt nhạt, chỉ có rũ mắt mới có thể phát hiện ra, bản thân người này đã trắng, ngũ quan dưới ánh sáng nhạt càng thêm tinh xảo.

Lông mi Thẩm Tư khẽ run, chủ động hôn anh, hôn từ hầu kết dịch dần về phía trước.

Không nói chuyện giai cấp, đoạn quan hệ này không biết trở nên bất bình đẳng từ khi nào, có lẽ là cô yêu người kia trước.

Kỳ Triều bị kích thích, hầu kết động đậy, gân xanh trên cổ hơi hơi nhô lên.

Trực tiếp nhấc người lên phong bế miệng cô, không cho cô hôn loạn không có kết cấu, mồ hôi nóng bỏng, ma sát tóc tai.

Toàn thân cũng không còn sức lực, chỉ biết cô được Kỳ Triều ôm đi tắm rửa.

Bên người sụp xuống một khối, cho dù rất mệt, cô vẫn quen chui vào trong lồng ngực anh.

“Ngày mai luyện múa không.”

Lúc anh nói giọng Bắc Kinh, trên người cũng thêm chút khí chất.

Thẩm Tư lắc đầu: “Được nghỉ một tuần.”

Kỳ Triều khảy tóc của mình, tắt đèn, tiếng nói khôi phục sự thanh lãnh vốn có: “Vậy là tốt rồi.”



Lại mở mắt ra, bên người đã là một mảnh lạnh băng, Thẩm Tư đã quen, trên bàn cơm còn để một ly sữa chua, xem như đây là sự ấm áp duy nhất vào sáng sớm.

Kéo bức rèm ở phòng khách ra, đây là khu biệt thự trên núi bị nước bao quanh ôm lấy phía Tây, ngay từ đầu cô không được như vậy, chỉ có Kỳ Triều đi công tác trở về, cô sẽ đến đây trước.

Nghe nói nơi này được ba núi ôm ấp, một dòng nước vờn quanh, cũng là bảo địa phong thủy mà truyền thông tứ phía lan truyền, Thẩm Tư lại kéo rèm lên một lần nữa, than nhẹ dường như cười khẽ.

Cô và nơi như vậy, không khỏi quá không hợp nhau.

Bữa sáng tùy tiện ăn một chút là đến phòng làm việc.

“Về sau không cần lên đài luyện múa, chỉ cần phụ trách giải trí hoặc người trong rạp hát phụ trách nói chuyện là được.” Trần Tú theo chủ nghĩa không lấy chồng, hiện tại lớn tuổi rồi, xác thật phải bồi dưỡng ra người nối nghiệp.

Thẩm Tư rũ mắt, lúc trước gia nhập vũ đoàn DE là bởi vì sắp tốt nghiệp tương đối mê mang, không nghĩ đến Kỳ Triều bị bài múa kia hấp dẫn, vì thế cô làm trong lĩnh vực này ba năm.

Cho dù cô học chuyên ngành Đại học là tài chính.

“Em suy xét một chút nhé.”

Mới vừa nói xong điện thoại truyền đến tiếng chuông, là Kỳ Triều.

Tiếng nói đầu bên kia rất thấp, chắc là vừa mới họp xong.

“Em ở đâu.”

“Phòng làm việc.”

Trong đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nói chuyện của trợ lý và tiếng đóng cửa, sau đó tiếng nói của anh mới tiếp tục: “Giữa trưa anh đi ăn cơm với bạn.”

Cô cúi đầu, một ánh sáng lạnh lẽo hướng vào trong cổ: “Được.”

“Không vui vẻ à?” Anh đang cười, chỉ là rất tùy ý.

Ánh mắt Thẩm Tư giật giật, cô cũng muốn giống như người yêu bình thường, lớn tiếng hỏi anh là ăn cơm với ai, có phải cười với người phụ nữ khác không.

“Ngoan, buổi tối anh đến với em.”

Anh thích người ngoan, Thẩm Tư biết rõ đạo lý này, cho nên mới có thể ở bên cạnh anh thời gian dài như vậy, không cãi không nháo, giống như tình nhân.

Thẩm Tư gật đầu, nhưng cũng không nhịn xuống hỏi thêm một câu: “Trưa nay có uống rượu không.”

Một bên kia trầm mặc vài giây, tiếng nói chứa nụ cười khẽ, trầm thấp dễ nghe.

“Một bàn toàn là đàn ông, chắc phải uống chút.”

Người khôn khéo như vậy sao lại không biết ý đồ của cô, Thẩm Tư mím mím môi: “Vâng.”

“Yên tâm, không chậm trễ việc làm buổi tối đâu.”

“…”



Cũng không mất đi đại khí, là nơi tụ tập của các công tử ca.

“Hôm qua xem tin tức thấy anh Hoắc kết giao bạn gái mới?” Thời Nhạc mặc áo khoác đen, cà lơ phất phơ.

“Danh hiệu lãng tiểu bạch long Kinh Thành quả nhiên không phải hư danh.”

“Mấy hôm trước nghe ba tôi nói nhà họ Hoắc muốn liên hôn, bây giờ anh Hoắc truyền ra tai tiếng, không sợ vị hôn thê chạy à.”

Trong giới này của bọn họ không có mấy ai có thể kết hôn với người mình yêu.

Ích lợi vĩnh viễn lớn hơn tất cả, tình yêu càng được xếp hạng ở tầng cuối cùng.

Câu cửa miệng của người lớn luôn là kết hôn trước, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng.

Nhưng có rất nhiều người chết lặng trong đoạn hôn nhân này, dụ hoặc cũng nhiều nên hình thành việc ai chơi theo ý người nấy.

Hoắc Trạch búng búng khói thuốc, không quan tâm cười: “Anh đây có mấy người cũng không sâu bằng tình cảm của Tổng giám đốc Kỳ.”

Đề tài chuyển rời.

Kỳ Triều dựa vào lưng ghế, trên mặt không nhìn rõ cảm xúc, điện thoại có tin nhắn trợ lý vừa gửi qua, tiếp nhận thuốc lá đưa qua từ bên cạnh lại không hút.

“Cũng đúng, Tổng giám đốc Kỳ không giống chúng ta, hơi dính hoa cỏ bên ngoài một chút thì tiểu hồ điệp trong nhà sẽ tức giận.”

Nói xong vài ngươi sôi nổi nhìn về phía anh.

Người đàn ông mỉm cười trong nháy mắt, tắt điện thoại: “Thật sự tính tình rất lớn.”

Thời Nhạc không nhịn được lại hỏi: “Lỡ mà sau này trong nhà sắp xếp hôn nhân cho cậu, tiểu hồ điệp ở cạnh cậu ba năm, cứ thả cho bay như vậy sao?”

Kỳ Triều hút thuốc, gõ gõ trên mặt bàn cẩm thạch từng chút, hoá ra đã lâu như vậy rồi: “Bay đến chỗ nào được.”

Trong giọng nói có nhiều âm mềm mại, nghe thấy sự dịu dàng hiếm có.

Một câu làm người khác cười nhẹ.

“Đúng nhỉ, ở Kinh Thành thì làm gì có chỗ nào không phải địa bàn của Tổng giám đốc Kỳ.”



Vừa đến sân bay Quốc Mậu, Lục Ý Hàm vẫy vẫy tay từ xa với cô.

“Đã lâu không gặp, thật vất vả mới thấy cậu được nghỉ ngơi.”

Thẩm Tư chậm rãi lật thực đơn: “Bận thì cũng không bận bằng đạo diễn Lục được.”

Người phụ nữ đối diện xua xua tay: “Đừng nói nữa, bộ phim mà Giải Trí Ức Phong đầu tư làm mình choáng váng đầu óc.”

Nghe được Giải trí Ức Phong, Thẩm Tư ngước mắt liếc nhìn cô ấy một cái: “Làm sao thế.”

“Yêu cầu bên B hà khắc, không có cách nào.” Nói xong lại nói tiếp: “Tốt xấu gì cũng là công ty của Kỳ chó, không cho anh ta mặt mũi cũng phải cho cậu mặt mũi chứ, không phải sao.”

Kỳ chó, khi Lục Ý Hàn biết quan hệ của bọn họ thì vẫn luôn gọi anh như vậy.

Người ngồi bên cạnh bàn ăn là một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ, Thẩm Tư nhìn có chút xuất thần.

Ba mẹ ly thế, lúc Thẩm Tư còn rất nhỏ vẫn luôn đi theo bà nội sinh sống, những gì tốt đẹp của gia đình cô chưa từng được thể nghiệm, cho nên cô vẫn luôn nghĩ có thể kết hôn sớm nhất định sẽ không kết hôn muộn.

Đáng tiếc cô không dự đoán được mình sẽ gặp Kỳ Triều.

“Nói chứ Kỳ chó cũng 28 rồi, sắp sang đầu 3, không có ý muốn kết hôn sao?”

Kết hôn à.

Cô cũng từng nghĩ đến, nhưng cô có tư cách gì để nói chứ, bây giờ thân phận của cô còn rất không rõ ràng.

Chỉ có thể mơ hồ không rõ mà nói một câu: “Còn trẻ mà, không vội.”

“Khó trách, Tổng tài Ức Phong trông đẹp trai tuy là làm việc cẩu thả, cho dù kết hôn cũng có phụ nữ bám lên trên, huống chi bây giờ còn chưa kết hôn.”

Đồ ăn lục tục được mang lên, Lục Ý Hàm phồng miệng đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy anh mình thế nào?”

Thẩm Từ từng gặp Lục Ý Trầm, chỉ gặp mặt một lần: “Rất ổn.”

Lục Ý Hàm nhướng mày: “Tuy gia thế kém với nhà họ Kỳ nhưng tốt xấu gì cũng là nhân vật có danh dự uy tín ở Kinh Thành, nhưng làm bạn trai nhất định tốt hơn Kỳ chó.”

“Đá Kỳ chó đi, yêu đương với anh trai mình thế nào.” Lục Ý Hàm nói xong đột nhiên vỗ đùi.

Trực tiếp đoạt lấy đồ uống của Thẩm Tư, ho khù khụ vài tiếng mới ngừng, cô lại không nhịn được mà cười: “Cậu đi viết tiểu thuyết là được.”

Sau khi cơm nước xong hai người tùy ý đi dạo ở xung quanh, ở trong tiệm chờ Lục Ý Hàm thử quần áo, điện thoại cô rung lên, cô giơ tay nhìn một chút.

Thẻ ngân hàng nhận được tiền chuyển khoản, ánh mắt nhìn đến số tiền, Kỳ Triều ở phương diện này luôn rất hào phóng, trước kia anh sẽ trực tiếp đưa thẻ tín dụng cho, phát hiện cô không động đến nên bây giờ đổi thành chuyển khoản.

WeChat có tiếng nhắc nhở.

Kỳ Triều: Cuối tuần người ở Quốc Mậu nhiều, chú ý an toàn.

Thẩm Tư không vội vã trả lời, ấn tắt điện thoại, vừa lúc Lục Ý Hàm đi ra từ phòng thử đồ.

Phụ nữ vừa đi dạo phố thì quên ngay thời gian, cho đến khi sắc trời đen xì mới tạm biệt nhau ở cửa trung tâm thương mại.

Lục Ý Hàm vừa rời đi, chiếc Bentley bắt mắt đã dừng ở trước mặt.

Kỳ Triều không mặc vest, một tay đỡ tay lái, cổ tay trên sơ mi trắng tuỳ ý kéo lên hai vòng, có thể nhìn thấy ống tay áo của anh đặt trên ám văn tinh xảo, một đuờng dừng lại rồi đứt ở khuỷu tay.

“Đến Bạc Thái?”

Thẩm Tư thu hồi tầm mắt, chân đi dạo cả buổi trưa có chút xót: “Về nhà ăn đi.”

Dù sao loại nhà hàng xa hoa này, cô không có sức lực ngồi nghiêm chỉnh để duy trì lễ nghi trên bàn ăn.

Đúng lúc này đèn đỏ, Kỳ Triều buông tay lái, nghiêng mắt nhìn qua, tóc ngắn không cố tình xử lý, vài sợi tóc mài gục xuống trên mi, khoé môi nhếch lên một độ cung như có như không: “Về nhà ăn cái gì.”

“Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, em tùy tiện nấu chút gì đó.” Thẩm Tư nhìn anh nửa giây rồi rời tầm mắt đi, tầm mắt ý thức kích động.

Đèn xanh sáng lên, Kỳ Triều không nói nữa mà chỉ gật gật đầu.



Sinh viên năm ba ở một mình chỉ đơn giản làm một đĩa cơm chiên trứng là có thể lấp đầy bụng, dọn vào nơi này cô mới đặc biệt tìm người dạy nấu ăn, chỉ là học, một tháng cũng rất ít khi làm một lần.

Nhìn nguyên liệu nấu ăn trước mắt lại có chút ngốc.

Kỳ Triều tắm rửa xong đi xuống, có lẽ hôm nay không có việc gì nên lười nhác dựa vào khung cửa nhìn bóng dáng cô, bỗng nhiên nhớ đến việc kết hôn hôm nay Thời Nhạc nói.

Trong giới này mỗi người liên hôn thương nghiệp đều là ví dù, yêu có sâu thế nào cuối cùng cũng thoả hiệp vì lợi ích trước mắt, chính mình tất nhiên cũng không trốn thoát.

Ít nhất thì bây giờ anh cho rằng như vậy.

Ánh mắt loé lên trong chớp mắt, yêu? Kỳ Triều bị ý nghĩ của chính mình làm cho tức cười, vì vậy nên cười thật.

Nghe thấy âm thanh, Thẩm Tư quay đầu lại nhìn rồi chuyên tâm ướp bò bít tết: “Anh cười cái gì.”

Kỳ Triều nắm lấy cổ tay của cô: “Để anh đến làm.”

Thẩm Tư câu môi, đây là lần đầu tiên nghe anh nói tự anh làm, đeo bao tay dùng một lần rồi đẩy anh ra: “Đi ra ngoài làm việc đi, xong rồi thì em gọi anh.”

Kỳ Triều im lặng vài giây rồi cẩn thân nhìn mặt cô, da trắng mắt sáng, chậc một tiếng: “Hoá ra anh thay đổi phương pháp chọc em vui, mà em không cảm kích?”

Ngữ điệu của anh rất nhẹ, mang theo một chút tùy ý, làm ngứa lòng người.

Lông mi Thẩm Tư run rẩy, mới nhớ ra hôm nay cô không trả lời tin nhắn của anh.

Dường như là lần đầu tiên cô bỏ lơ anh.

Cho nên đưa tiền là để cho cô vui vẻ, cô thật sự phải nên vui vẻ.

Chỉ là thứ cô muốn không phải những thứ đó.

Thứ cô muốn, anh không cho được.

Đột nhiên co quắp, ánh mắt trốn tránh trong chớp mắt, đôi tay nâng lên không để nước chấm dính vào quần áo của anh: “Em còn nấu cơm mà.”

“Đổi chỗ ngồi làm đi.”

Nhìn ý cười tản mạn trên mặt người đàn ông, rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy mà bên tai Thẩm Tư vẫn không nhịn được nhũn ra, vừa định nói chuyện thì có một chuỗi tiếng chuông hệ thống vang lên.

Sự ấm áp bên hông biến mất, Kỳ Triều mổ xuống môi cô, cầm điện thoại xoay người rời đi.

Bởi vì khoảng cách gần nên Thẩm Tư nghe thấy một câu.

Tổng giám đốc Kỳ, anh muốn ra ngoài ăn cơm không.

Là giọng của nữ, ôn hoà điềm tĩnh.

Không hề vòng vèo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, độ thân mật lập tức kéo gần, giống như bọn họ đã ăn cơm với nhau rất nhiều lần.

Bò bít tết đặt ở một bên, Thẩm Tư không hề để ý mà thái cà chua bi, tóc mái bên tai chậm rãi rũ xuống, bên sườn mặt chỉ thấy chóp mũi cao.

Cho đến khi đầu ngón tay chảy máu tươi, cô mới hoàn hồn tự mình cắt vào tay, cũng may vết thương không lớn, mới vừa xoat người đi lấy băng cá nhân, Kỳ Triều cũng đi đến từ phía trước.



Bởi vì phải tiêu độc nên người đàn ông hơi hơi phủ người xuống, lòng bàn tay đặt lên mu bàn tay của cô, độ ấm nhè nhẹ lan ra tràn ngập.

“Đau không.”

Động tác rất nhẹ, tiếng nói cũng nhẹ hơn, người liên quan cũng dịu dàng vài phần, hơi thở chiếu vào đầu ngón tay cô, có hơi ngứa.

Không nhận được sự đáp lại, Kỳ Triều nghiêng đầu vừa lúc đối diện với tầm mắt của người phụ nữ.

Thẩm Tư có loại cảm giác xấu hổ buồn bực: “Em không đau.”

Kỳ Triều nhìn cô vài giây, rõ ràng tâm tình hôm nay không tồi, cười cười với cô: “Đỏ mặt cái gì.”

Đôi mắt anh rất đen, khi cười thu bớt mũi nhọn, nửa đứng đắn nửa hài hước.

Luôn dễ dàng làm người ta nghĩ sai, anh đối với cô, là bất đồng.

Vừa bị nói như vậy, cả người Thẩm Tư đều nóng lên, không có tiền đồ mà rời tầm mắt đi, lẩm bẩm nói: “Bây giờ đau.”

Kỳ Triều xé mở băng cá nhân, chậm rãi bọc lại miệng vết thương: “Còn đau hơn ở trên giường?”

“…”

Thẩm Tư muốn tiếp tục làm bữa tối, Kỳ Triều lại không cho, vẫn mang cô đi ra ngoài ăn.

Tây Sơn cách Bạc Thái hơn một tiếng đi xe, trở về quá muộn, Kỳ Triều cũng đại phát từ bi không lăn lộn cô bao lâu là ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.