Thương Nhớ Khôn Nguôi

Chương 21: C21: Quả dứa bự cùng omega



Lục Hoàn Ngữ nghe vậy, không nói gì nữa.

Cái gì gọi là lúc bằng tuổi cậu anh vừa mới kết hôn được nửa năm mà thôi... Mà thôi?

Lục Hoàn Ngữ không ngờ mình bị lừa vào ăn cơm chó. Nhưng cậu ta không giận, ai bảo là đàn anh chứ, không nói được gì, bị nhét cơm chó cũng chỉ kiên trì ăn thôi.

"Hay lắm, em thấy anh kết hôn sớm thật đấy, anh biết mình phải kết hôn sớm nên mới không làm thần tượng à?" Lục Hoàn Ngữ nghĩ đến tính tình của Mục Trụ Thâm, nịnh nọt.

Mục Trụ Thâm thì cười không nói gì, trong mắt đều là thâm ý, nói: "Không làm là bởi vì tứ chi anh cứng ngắc không nhảy được."

"Yo, như anh mà cũng gọi là cứng ngắc à, lưng anh tốt mà, lần trước concert của anh đấy, anh quên rồi, mời nhóm em đến còn gì, khoảng cách gần như vậy, anh wave một cái, tiếng thét inh tai nhức óc đấy có thể đánh sập mái nhà."

Lục Hoàn Ngữ bên này còn đang khoác loác, bên kia nhân viên chương trình cũng xuống ăn bữa tối. Mục Trụ Thâm cười cười ra hiệu, làm cho cậu ta đừng nói đến đề tài này nữa.

Có ai vào giới giải trí mà không khôn khéo, Lục Hoàn Ngữ còn nhỏ đã debut, hiểu ngay ánh mắt của hắn, vội vàng tắt mic, offline.

Buổi tối Mục Trụ Thâm rửa mặt xong, nhân dịp đàn em nói nhiều đi tắm, hắn nằm trên giường gọi video cho Hạ Miểu.

Kết quả mãi không ai nhận, Mục Trụ Thâm đang thấy lạ, bên kia đã có người nghe.

"Alo. Tiểu Mục à?"

Bất ngờ không phải là giọng nói mềm mại của Omega nhà mình, giọng vang lên trong điện thoại là giọng ba vợ hồi lâu không gặp.


Chắc Hạ Chính vừa mới tan tầm, tóc còn bóng mượt, vẫn mặc tây trang, cảnh tượng sau lưng Mục Trụ Thâm đã quen. Là thằng nhóc vô liêm sỉ từ lúc cấp ba đã theo đuổi Miểu Miểu đến tận nhà, hắn quá quen phòng ngủ của Miểu Miểu khi còn nhỏ.

Hạ Chính đã đến tuổi này nhưng bình thường tập thể hình vận động không sót ngày nào, dáng người vẫn tốt, tây trang giày da chỉnh tề như vậy vẫn có chút phong thái của Alpha đẹp trai cầm quyền đấu trường chính trị năm đó. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Ba, Miểu Miểu đâu ạ? Ba mới tan làm à?" Mục Trụ Thâm nghi hoặc hỏi.

Hạ Chính nhìn trái nhìn phải, không nói rõ, "Miểu Miểu à... à... Đúng vậy ba mới tan làm, vừa về nhà, chưa kịp thay quần áo."

Mục Trụ Thâm nhìn ra chút manh mối từ ánh mắt của ba vợ, hắn cũng không sốt ruột hỏi, "Gần đây chắc ba bận rộn lắm, nghe nói đã sắp bắt đầu bầu cử."

"Đang tuyên truyền, một ngày phải đi diễn thuyết mấy lần, nhưng mấy năm qua ba cũng quen rồi. Đúng rồi, con ở bên đó công tác vẫn thuận lợi chứ, điều kiện ăn ở thế nào?" Hạ Chính quan tâm.

"Bên này khách mời chưa đến đủ, ngày mai mới chính thức làm việc, điều kiện ăn ở hôm nay tạm được, ngày mai chính thức quay phải ở nhà dân hoặc đảo hoang..." Mục Trụ Thâm nói đến một nửa, bỗng nhiên chuyển chủ đề, hỏi: "Cho nên, Miểu Miểu đâu ba?"

Hạ Chính thấy không dối gạt được, đành nói thật.

"Chuyện là Tiểu Mục à, đây là lần đầu tiên Miểu Miểu về nhà suốt mấy tháng qua, ba tan làm tiện đường mua cho nó mấy món trước kia nó thích ăn..."

"Bánh pudding dưa mật? Bánh kem dứa? Soufflé?" Mục Trụ Thâm hứng thú nhướng mày, đáp.

"Ờm..." nghị viên Hạ Chính ba phải đã chọn được câu trả lời chính xác: "À... đúng, là bánh kem dứa."


Nếu hỏi vì sao Mục Trụ Thâm hiểu rõ như vậy, toàn bộ công lao là hồi hắn học cấp ba yêu đương Hạ Miểu, mỗi lần đều phải đưa cậu về đến cửa nhà, cho nên hắn biết rõ trên đường về nhà cậu có cái gì cậu thích ăn.

"Em không ăn vụng, chưa ăn cái nào."

Ngay lúc hai người nói chuyện, đương sự cầm một cái túi nilon hình quả dứa, từ sau lưng Hạ Chính xuất hiện trong màn hình.

"Chỉ... Ngửi một cái."

Còn tủi thân cơ đấy.

Hạ Miểu nhấc túi nilon dứa lên, thò cái đầu xù ra. Mục Trụ Thâm nhìn là biết Hạ Miểu vừa mới gội đầu lại không sấy khô cho nên tóc hơi xù.

Nhìn thấy túi dứa và Omega mặc đồ ngủ với mái tóc ướt quen thuộc, Mục Trụ Thâm trong nháy mắt có chút hoảng hốt, giống như là trong lúc nhất thời về tới lúc họ học cấp ba.

Khi đó hắn rắp tâm bất lương dùng bánh kem dứa lừa Omega tan học về nhà dành nhiều thời gian cho mình hơn, kết quả không lừa được, nửa đường bị mẹ Hạ nhìn thấy, cuối cùng hai người ngồi trong phòng khách nhà Hạ Miểu vừa ăn bánh kem dứa vừa làm bài tập, trong không khí còn phảng phất mùi thịt bò hầm mà mẹ Miểu Miểu nấu. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Báo động trước mẩu chuyện nhỏ sau đây có thể bỏ qua.

Hồi ức cấp ba:. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ t𝑟u𝓎ệ𝒏‎ tại‎ ﹢‎ 𝑇𝐑u𝙈𝑇𝐑‎ UYEN.𝗩N‎ ﹢


Lúc Hạ Miểu học cấp ba rất thích tiết Ngữ Văn. Tuy Toán học, Sinh học, Hóa học, Địa lý, Chính trị, Lịch sử, Anh văn cậu học không tệ, nhưng cậu thích tiết Ngữ Văn nhất.

Khi đó hai người về nhà, Mục Trụ Thâm hỏi: "Bài tập lớp cậu hôm nay là gì? Chán thật, hôm nay tớ phải về học toàn văn Xích Bích phú, mai kiểm tra."

Hạ Miểu nhìn hắn, "Giờ các cậu mới học Xích Bích phú à?"

"Làm sao, lớp các cậu đã học bài sau à?" Mục Trụ Thâm hỏi.

"Không, vừa học xong Xích Bích thôi, nhưng thật ra bài này dễ học, có cốt truyện có âm luật, không khó học."

"Ồ, vậy cậu đọc cho tớ nghe đi, Miểu Miểu."

Hạ Miểu cảm thấy Mục Trụ Thâm đang xem thường mình, không muốn trả lời hắn.

Mục Trụ Thâm vẫn còn kì kèo: "Đọc một lần thôi, Miểu Miểu."

Hạ Miểu nhìn hắn, đọc trôi chảy: " Ngoài rằm tháng bảy mùa thu năm Nhâm Tuất, Tô tử cùng với khách bơi thuyền chơi ở dưới núi Xích Bích. Hây hây gió mát, sóng lặng như tờ, cầm chén rượu lên mời khách, đọc bài thơ Minh Nguyệt và hát một chương Yểu Điệu. Một lát, trăng mọc lên trên núi Đông Sơn, đi lững thững trong khoảng hai sao ngưu, đẩu. Khi đó sương toả trên mặt sông, nước trong tiếp đến chân trời. Tha hồ cho một chiếc thuyền nhỏ đi đâu thì đi, vượt trên mặt nước mênh mông muôn khoảnh. Nhẹ nhàng như cưỡi gió đi trên không, mà không biết là đi đến đâu; hớn hở sung sướng như người quên đời đứng một mình mọc cánh mà bay lên tiên. Vì thế uống rượu vui lắm, rồi gõ vào mạn thuyền mà hát. Hát rằng:

"Thung thăng thuyền quế chèo lan,

Theo vừng trăng tỏ vượt làn nước trong.

Nhớ ai cánh cánh bên lòng,

Nhớ người quân tử ngóng trông bên trời".


Trong bọn khách có một người thổi ống sáo, bèn theo bài ca của ta mà hoạ lại. Tiếng sáo não nùng r3n rỉ như sầu như thảm, như khóc như than. Dư âm vẫn còn lanh lảnh, nhỏ tít như sợi tơ chưa dứt, làm cho con giao long ở dưới hang tối cũng phải múa mênh, người đàn bà thủ tiết ở một chiếc thuyền khác cũng phải sụt sùi.

Tô tử buồn rầu sắc mặt, thu vạt áo, ngồi ngay ngắn mà hỏi khách rằng:

- Làm sao lại có tiếng não nùng làm vậy?

Khách đáp rằng:

- Câu "Minh nguyệt tinh hi, ô thước nam phi" chẳng phải là câu thơ của Tào Mạnh Đức đó ư? Phía tây trông sang Hạ Khẩu, phía đông nhìn sang Vũ Xương sông núi uốn khúc vây nhau, cây cối xanh tươi um tùm; đó chẳng phải là nơi Tào Mạnh Đức bị khốn với Chu Lang ư? Đương khi Tào công phá đất Kinh Châu, xuống thành Giang Lăng, thuận dòng mà sang mặt đông, thuyền bè muôn dặm, cờ tán rợp trời, rót chén rượu đứng trên mặt sông, cầm ngang ngọn giáo ngâm câu thơ, đó thực là anh hùng một đời mà nay thì ở đâu? Huống chi tôi với bác đánh cá, kiếm củi ở bến sông này, kết bạn cùng tôm cá, chơi bời với hươu nai, bơi một chiếc thuyền nho nhỏ, nhắc chén rượu để mời nhau, gửi thân phù du ở trong trời đất, nhỏ nhặt như hạt thóc ở trong bể xanh, thương cho sự sống của ta không được bao lâu mà khen cho con sông này dài vô cùng. Vậy mà muốn được dắt tiên bay để vui chơi cho sung sướng, ôm lấy vừng trăng tỏ mà sống mãi ở đời. Tôi không làm sao được như vậy, nên nảy ra tiếng rầu rĩ ở trong cơn gió thoảng!

Tô tử nói:

- Vậy thế thì bác có biết nước và mặt trăng không? Nước chảy thế kia mà chưa từng đi bao giờ; mặt trăng khi tròn khi khuyết như vậy mà chưa thêm bớt bao giờ. Bởi vì ta tự ở nơi biến đổi mà xem ra thì cuộc trời đất cũng chỉ ở trong một cái chớp mắt; mà nếu tự ở nơi không biến đổi mà ra thì muôn vật cùng với ta, đều không bao giờ hết cả; cần gì phải khen đâu! Vả lại ở trong trời đất, vật nào có chủ ấy, nếu không phải là của ta thì dẫu một li ta cũng không lấy. Chỉ có ngọn gió mát ở trên sông cùng vầng trăng sáng ở trong núi, tai ta nghe nên tiếng, mắt ta trông nên vẻ, lấy không ai cấm, dùng không bao giờ hết, đó là kho vô tận của Tạo Hoá mà là cái vui chung của bác với tôi.

Khách nghe vậy, mừng và cười, rửa chén rót rượu uống một lần nữa. Khi đồ nhắm, hoa quả khan, mâm bát bỏ ngổn ngang, cùng nhau gối đầu ngủ ở trong khoang thuyền, không biết rằng vừng đông đã sáng bạch từ lúc nào."(*)

(Bản dịch của nhà văn Phan Kế Bính)

Mục Trụ Thâm nghe xong trợn mắt há hốc mồm, vỗ tay tỏ ý tán thưởng.

"Cậu thích nhất câu nào thế?" Mục Trụ Thâm hỏi.

Hạ Miểu không đáp, nhưng mọi người đều biết, là câu "Nhớ ai canh cánh bên lòng/Nhớ người quân tử ngóng trông bên trời". (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Từ đó, Mục Trụ Thâm âm thầm quyết định phải học chăm chỉ, không thể mất mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.