Edit: Chu
Trì Thanh Chước đè trên người Chung Linh kịch liệt thở hổn hển, mồ hôi bên thái dương chậm rãi rơi xuống, toàn bộ cơ thể tỏa ra luồng khí nóng hổi như thiêu đốt, da thịt trên người cũng trở nên nóng bỏng. Anh ôm Chung Linh, cọ vào tai cô.
Toàn thân Chung Linh mất hết sức lực, đôi chân quấn quanh eo anh không ngừng trượt xuống, cô nằm trên giường, mệt đến mức không nói nên lời.
Trì Thanh Chước đứng dậy rút côn thịt ra, nhìn cửa huyệt Chung Linh chậm rãi khép lại, xung quanh vẫn còn dính nước dâm thuỷ lấp lánh, lộ ra hơi thở khiêu gợi.
Anh bước xuống giường, sau khi tắm rửa sạch sẽ, nhìn đến Chung Linh cuộn tròn nằm trên giường, lông mi run rẩy, anh đứng trước giường cúi người, bắt lấy tay và vân vê trong lòng bàn tay, thấp giọng dỗ dành, “Tắm rửa rồi hẵng ngủ.”
Ánh đèn mờ ảo trong nhà rơi trên gương mặt cô, trông có vẻ xinh đẹp yếu ớt.
Chung Linh thật sự quá mệt mỏi, ngón tay bị anh xoa nắn cũng vô lực buông xuống, đôi mắt muốn mở to nhưng lại không thể, dáng vẻ giống như chẳng còn tí sức lực để ngồi dậy.
Trì Thanh Chước vén gọn mái tóc che khuất gương mặt cô, sau đó vuốt ve gò má, “Anh ôm em đi được không?”
Chung Linh ôm lấy cổ anh, vâng một tiếng.
Cánh tay Trì Thanh Chước vòng qua sau lưng, một tay đặt dưới đầu gối rồi bợ nó cong lên trên, bế cả người lên.
Phòng tắm bốc đầy hơi nước, quần áo trên người Chung Linh bị cởi hết toàn bộ, da thịt trần trụi bóng loáng, mái tóc được búi thành hình quả bóng, lộ ra chiếc cổ thon dài tinh tế. Trì Thanh Chước gỡ vòi hoa sen xuống, cẩn thận tắm rửa cho cô.
Chung Linh dù mệt nhưng vẫn thẹn thùng, mới đầu còn dùng tay chắn cặp vú trước ngực, che che giấu giấu không cho anh nhìn, cuối cùng bị Trì Thanh Chước kéo ra, “Sớm nhìn qua hết rồi.”
Dưới bầu không khí mập mờ trong phòng tắm, Chung Linh lại bắt đầu đỏ mặt, khi đối mặt với nhau, Chung Linh ôm Trì Thanh Chước, áp cả người vào anh, che tầm mắt anh lại, để anh tuỳ ý tắm rửa và chà lưng.
Có lẽ vì dựa quá gần, Chung Linh rất nhanh đã cảm giác được côn thịt của anh lại cứng lên, chống lên bụng dưới của cô, cảm giác tồn tại quá rõ ràng.
“Sao vẫn…… Còn cứng vậy.” Cô nhỏ giọng hờn dỗi.
Trì Thanh Chước cũng tắm rửa sơ qua, “Phản ứng sinh lý bình thường thôi.”
Chung Linh ở bên tai anh ậm ừ hai tiếng. Xong xuôi, anh dùng khăn tắm lau khô nước rồi chặn ngang bế lên, quay lại phòng ngủ.
Sau khi Chung Linh được trên giường, bắt đầu mệt mỏi rã rời, tối hôm qua vừa ngủ trễ lại còn không ngon giấc, đêm nay hai người lại lăn lộn lâu như vậy, dính lên giường liền chui vào trong chăn, mơ màng sắp ngủ.
Trì Thanh Chước lau sạch hơi nước trên người mình, mặc vào bộ quần áo ngủ đơn giản bằng thun mới lên giường, anh xốc chăn lên, lộ ra cơ thể trần trụi của Chung Linh, “Muốn mặc quần lót ngủ không?”
Chung Linh lầm bầm, trả lời muốn, sau đó lại chỉ cho anh ngăn tủ quần áo cất nội y, nhờ anh lấy giúp cô.
Trì Thanh Chước mở tủ quần áo ra, mùi hương nhàn nhạn trên người cô lập tức tràn ngập trong mũi anh, anh khựng lại một lát mới lấy nội y ra.
Lúc bị anh sờ chân một lần nữa, Chung Linh không còn cảm giác được, cho rằng anh muốn giúp mình mặc quần lót, còn chưa phòng bị đã bị anh tách hai chân ra, lần nữa lộ ra hoa h/uyệt.
Hoa hu/yệt khép kín lại, hai mảnh thịt môi bé nhỏ khẽ mở, lộ ra lớp hồng hào và mềm mại bên trong.
Trì Thanh Chước không rõ, vì sao lại bản thân lại say mê với việc ngắm nhìn khu vườn bí ẩn vô cùng đáng yêu của cô. Anh nhéo mắt cá chân, gập đôi chân của người đang mê mang sang hai bên, cúi người hôn vào nơi riêng tư của cô, sau đó liền cảm nhận được hoa huy/ệt đang co rút lại.
“Đừng mà…… Mình buồn ngủ quá……” Chung Linh lười đến mức không thèm đá chân, hai mắt nhắm chặt lại, đầu óc mơ màng trả lời anh.
Trì Thanh Chước buông tha cho cô, hôn lên thịt đùi, cuối cùng xỏ quần lót dọc theo chân cô rồi mặc vào.