Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 12: Tri kỷ



Edit: Vũ Vũ

—–

Khi Chung Linh chạy về phòng học, mọi người trong lớp vẫn còn mải chơi đùa, cũng có vài người đang học, mà Hồ Nguyệt lại đang chăm chú đọc truyện ngôn tình.

Chung Linh ngồi xuống chỗ, Hồ Nguyệt thấy cô về thì tò mò hỏi: “Cậu đi đâu thế? Mấy ngày nay cứ thi thoảng là chẳng thấy bóng dáng cậu đâu cả.”

Chung Linh lấy sách ra đặt lên bàn, à một tiếng: “Mình thấy hơi bức bối nên ra ngoài đi dạo một lát.”

Hồ Nguyệt buông cuốn tiểu thuyết ra: “Woa, cậu đi dạo mà cũng không thèm gọi mình, cậu thay đổi rồi đó.”

Bởi vì là tiết học cuối cùng của buổi chiều thứ tư, các giáo viên đều đi hộ cho nên học sinh được tự do hoạt động. Đây cũng là lý do vì sao đám Trì Thanh Chước lại chơi bóng ở đó.

Chung Linh bị cô nàng hỏi đến nỗi không biết phải trả lời thế nào, hơi khẩn trương nói: “Không có mà…Chỉ là tiện đường đi mua ngòi bút chì mà quên gọi cậu thôi.”

Hồ Nguyệt thấy vậy thì cũng chỉ “ừm” một tiếng.

Chờ đến khi tan học, hai người cùng ra khỏi trường để đi ăn. Hồ Nguyệt không ăn kiêng món gì, nhìn thấy bên ngoài có bán gà giòn xương còn có cả chả cá, lập tức thèm, nhanh chóng kéo Chung Linh đi vào trong tiệm.

“Dì ơi cho cháu một phần gà giòn không xương cùng hai phần chả cá ạ.” Hồ Nguyệt hô.

Thật ra Chung Linh không quá thích đồ ăn dầu mỡ, nhưng sau khi Hồ Nguyệt mua xong cứ lải nhải bên tai: “Ăn một chút có sao đâu, dù gì lâu rồi tụi mình cũng chưa ăn.”

Hồ Nguyệt dùng que tre nhọn chọc vào miếng gà rán, chấm tương ớt, lớp da bên ngoài vàng rụm giòn giòn, còn có hơi nóng bốc ra.

Mi mắt Chung Linh cong lên, không từ chối, sau đó cũng nhận lấy. Cùng Hồ Nguyệt ăn xong rồi lại đi ăn thêm mấy món khác.

Chờ sau khi hai người ăn xong rồi trở lại trường, vừa đi dọc sân thể dục vừa nói chuyện phiếp, coi như đi dạo tiêu cơm.



“Haizz, tuần sau lại thi tháng rồi.” Hồ Nguyệt hiếm khi thở dài.

Một câu đã gợi lên chuyện thương tâm của cả hai, thành tích của Chung Linh và Hồ Nguyệt không được tốt lắm, nhưng Chung Linh vẫn tốt hơn so với Hồ Nguyệt một chút. Các môn tiếng anh sinh học hay hoá học của cô đều không tệ, nhưng thành tích mấy môn toán lý lại kém nên xếp hạng chỉ bồi hồi ở tầm trung.

Chung Linh “ừm” một tiếng: “Thôi tụi mình về học đi.”

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, hai người quay lại phòng học.

Chờ đến khi hết tiết học buổi tối, Chung Linh và Hồ Nguyệt cất dọn sách vở về nhà, Trần Mạc cũng đúng lúc đi theo sau hai người các cô.

“Sắp lên lớp 12 rồi, các cậu có muốn học thêm tiết tự học thứ tư của buổi tối nữa không?” Trần Mạc hỏi.

Thật ra Chung Linh muốn học, nhưng 10 rưỡi về nhà là quá muộn, công việc của Chung Vân Tuệ bận bịu, cô không muốn để mẹ đến đón mình.

Chung Linh lắc đầu: “Muộn quá.”

Hồ Nguyệt kéo cánh tay Chung Linh, nhìn Trần Mạc rồi nói: “Cậu biết mà, học xong tiết thứ 4 đã là 10 rưỡi đêm rồi, Chung Linh đi về một mình nguy hiểm lắm.”

Sau khi nói xong, lại nháy mắt nhìn Trần Mạc.

Trần Mạc lập tức tiếp lời: “Chung Linh, nhà cậu và nhà mình cùng chung một hướng, mình có thể đưa cậu về mà.”

Chung Linh ngẩng đầu nhìn cậu đang lễ phép đưa ra kiến nghị.

Tuy Chung Linh có hơi rung động với đề nghị này, nhưng nhận ra việc làm phiền người khác là không tốt thì cô lại lắc đầu: “Không cần đâu.”

Trần Mạc nhận ra sự do dự trong mắt cô thì tiếp tục khuyên: “Không phiền gì đâu mà, nhà mình còn xa hơn nhà cậu ấy chứ. Còn có đám người Đường Đào cũng học thêm tiết thứ tư, nhà bọn họ cũng cùng hướng với tụi mình mà.”

Chung Linh nghe xong thì trong lòng có chút dao động: “…Thật vậy sao?”

“Thật mà.”



Mỗi lần Chung Linh về nhà học thì không tập trung được, hiệu suất rất thấp, nghe Trần Mạc nói vậy thì cô khó nén nổi dao động.

Hồ Nguyệt cũng ở bên cạnh nói thêm: “Nếu cậu cũng học thêm tiết thứ 4 thì mình sẽ bảo ba mình tới đón. Dù sao ba mình ở nhà cũng chẳng có việc gì, mình còn có thể tập trung học thêm trong chốc lát.”

Chung Linh gần như bị thuyết phục, nhưng lại nghĩ đến nhà mình, cuối cùng chỉ đáp: “Cảm ơn cậu, nhưng chắc mình phải về hỏi ý kiến mẹ đã.”

“Được thôi, không sao cả.”

Ba người bắt đầu tám chuyện về bộ phim mới chiếu gần đây, cứ thế vui vẻ đùa giỡn đi đến tận lán xe.

Về đến nhà đã gần 10 giờ, Chung Linh mới bước vào nhà đã thấy Chung Vân Tuệ đang bận rộn phơi quần áo, vệt nươac nhàn nhạt trên nền sàn cẩm thạch còn chưa kịp khô. Chung Linh đi đôi dép lông màu xanh nhạt của mình vào: “Mẹ ơi, con về rồi ạ.”

Chung Vân Tuệ đang đứng ngoài ban công, quay đầu lại: “Con có đói không? Mẹ nấu cái gì cho con ăn nhé?”

Chung Linh mở cửa phòng mình ra: “Con không đói ạ, buổi chiều con đã đi ăn với bạn rồi.”

Chung Linh để cặp sách lên ghế nhỏ trong phòng, phát hiện khăn trải giường đã được Chung Vân Tuệ thay mới.

Cô đi ra phòng khách giúp mẹ, cầm lấy một bên khác của khăn trải giường rồi gập lại với nhau, sau đó vắt lên giá treo.

Chung Vân Tuệ thấy đã xong xuôi thì nói: “Thôi không có gì nữa rồi, con đi nghỉ trước đi, mẹ đi rửa lại nhà tắm vệ sinh một chút là được.”

Chung Linh nhìn mẹ mình tuỳ ý búi tóc, gương mặt có chút mệt mỏi thì lắc đầu: “Con làm với mẹ ạ.”

Vốn dĩ Chung Vân Tuệ định nói không cần, nhưng Chung Linh đã chủ động đi dọn dẹp sạch sẽ đồ dùng trong nhà tắm, lại cầm lấy cây lau nhà bắt đầu lau.

Chờ dọn dẹp xong xuôi, Chung Linh đi từ phòng tắm ra, thấy mẹ vẫn đang nhíu chặt mày nhìn điện thoại.

Biểu tình này cũng không phải hiếm thấy, Chung Linh đi tới, vươn bàn tay mềm mại xoa vai cho bà, giọng nói nhu hoà dễ nghe: “Con bóp vai cho mẹ nha.”



Lúc này Chung Vân Tuệ mới rời mắt khỏi điện thoại mà nhìn con gái. Chung Linh được bà nuôi rất tốt, da dẻ trắng nõn, ôn hoà ngoan ngoãn lại còn săn sóc hiểu chuyện.

Thật sự giống như áo bông nhỏ* của bà vậy.

(小棉袄 (áo bông nhỏ): Ý chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, ấm áp (thường là dùng để nói về quan hệ giữa con cái – cha mẹ).

Chung Linh ấn vai xong lại xoa bóp hai bên huyệt thái dương cho bà, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn lại xoa, lực đạo vừa vặn thoải mái.

Chung Vân Tuệ nhắm mắt lại, mặt mày thư giãn, áp lực trong công việc cũng được giải toả ít nhiều.

“Mẹ, con muốn học thêm tiết tự học buổi tối thứ tư, còn có bạn tiện đường nữa, chúng con có thể cùng nhau về ạ.” Chung Linh vừa xoa vừa nói.

Chung Vân Tuệ nghe cô nói vậy thì mở to mắt: “Con muốn thì để mẹ đi đón.”

Chung Linh lắc đầu: “Không cần đâu mẹ, nhiều bạn về cùng nên an toàn lắm ạ.”

Chung Vân Tuệ vẫn không yên tâm: “Qua đoạn thời gian nữa rồi nói.”

Hai mẹ con ngồi trên sofa nói về bệnh của bà ngoại, ông ngoại ở quê nuôi cá rồi mấy chuyện lặt vặt, sau đó mới ai về phòng nấy để đi ngủ.

1424 words

 

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.