Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 29: Xem phim



Edit: Chu

—–

Sau khi Chung Vân Tuệ rời đi, Chung Linh một mình chạy về phòng, nằm trên giường lặng lẽ rơi nước mắt.

Chiếc gối mỏng màu trắng đã bị thấm ướt, chóp mũi nhỏ xinh đỏ bừng vì khóc, đôi mi khẽ run, cuối cùng cô nhắm mắt cuộn tròn bất động trên giường như thể đã quá mệt mỏi.

Hồ Nguyệt gửi cho Chung Linh một tin nhắn trên WeChat: Lão Từ cũng gọi điện cho gia đình cậu phải không?

Lão Từ là biệt danh mà các cô thường dùng để gọi chủ nhiệm lớp.

Chung Linh vốn đang nằm bất động trên gối, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, một lúc lâu sau cô mới cầm lấy di động đặt cạnh gối, ấn mở lên xem nội dung rồi trả lời: Có.

Chỉ mới gửi tin trả lời, đã lập tức nhận được cuộc gọi video của Hồ Nguyệt, Chung Linh dùng mu bàn tay lau nước mắt, sau đó mới chấp nhận cuộc gọi.

Cuộc gọi vừa được kết nối, Hồ Nguyệt liền bắt đầu phàn nàn với Chung Linh: “Thật không nói nên lời. Buổi sáng mới ngủ dậy đã bị bố mắng um xùm. Hỏi ra mới biết là lão Từ đã gọi điện cho bố. “

“Có cần siêng năng như vậy không? Hôm nay là thứ bảy đấy, lão Từ thật sự không thèm quan tâm đến chuyện chết sống của chúng ta.”

“Mình bị mắng máu chó đầy đầu, bực bội chết được.”

Hồ Nguyệt ở phía video đối diện mở cái miệng nhỏ nhắn luyên thuyên không ngừng, đợi một lát phát hiện Chung Linh từ nãy đến giờ vẫn nói lời nào, lập tức nhớ tới mẹ của Chung Linh cũng không phải là người ăn chay.

“Mẹ của cậu cũng mắng cậu sao?” Hồ Nguyệt dò hỏi.

Mũi Chung Linh đỏ bừng, cô ngồi trên giường ôm thú bông trước ngực,”Ừm, vừa mới rời khỏi.”

Lúc này Hồ Nguyệt mới nhìn rõ khuôn mặt của Chung Linh, rõ ràng là cô đã khóc. Cô nàng thở dài, “Tụi mình đều là những người thiên nhai lưu lạc.”

(Đây là 1 câu thành ngữ, câu gốc của nó là “同是天涯沦落人”, đại loại là hai người đều gặp phải chuyện không may như nhau.)

Cảm xúc của Chung Linh vẫn chưa hoà hoãn lại, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.



Hồ Nguyệt bị mắng cho đơ người nên cảm thấy rất buồn bực. Tuy nhiên, Hồ Nguyệt là kiểu người không đặt nặng cảm xúc vào trong lòng, rất nhanh đã quyết định rủ Chung Linh cùng đi xem phim.

Cô nàng còn rủ cả Trần Mạc, Trần Mạc tỏ vẻ người nhà không nhận được cuộc gọi. Hồ Nguyệt bất mãn chửi ầm lên, chỉ toàn mắng vốn những học sinh có thành tích không tốt, sau đó có còn phàn nàn rằng mình và Chung Linh đã bị la mắng như thế nào.

Trần Mạc vừa nghe đến tên Chung Linh, lập tức như trở thành một cái rada trong nháy mắt đã bắt được tin tức mấu chốt, “Cho nên tâm trạng của Chung Linh không tốt?”

Hồ Nguyệt nói: “Nếu không thì sao, mình thấy đôi mắt của cậu ấy đỏ ửng lên, đoán chừng là đã bị mẹ mắng rất nhiều.”

“Suýt nữa mình đã bị bố đuổi ra khỏi nhà, cho mình đi nhặt rác kiếm sống.”

Trần Mạc “ừm” một tiếng. Thấy Trần Mạc không phản ứng, Hồ Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì đó, bắt đầu nói tiếp: “Cậu có muốn nhân lúc Chung Linh đang yếu đuối, bắt lấy chỗ sơ hở rồi đánh thẳng vào nội tâm của cậu ấy không?. Mình đã hẹn cậu ấy chiều nay đi xem phim. Nếu cậu muốn, mình có thể tạo cơ hội cho hai người.”

Trần Mạc đương nhiên là không có lý do gì để từ chối.

Hai người ăn ý với nhau.

Trước tiên, Hồ Nguyệt sẽ lặng lẽ tụ tập hai người lại với nhau, chờ đến khi xem phim sẽ tìm lý do rời đi, để hai người ở lại cùng xem phim với nhau, sau đó lại cùng nhau đi ăn cơm chiều.

Đây là lúc Chung Linh đang mê mang và yếu đuối, nếu Trần Mạc cố gắng nỗ lực, sau khi ăn xong lại đưa Chung Linh về nhà, chỉ cần cậu kiên nhẫn an ủi, nói không chừng có thể

Kim thành sở đến, sắt đá cũng mòn.

(kim thành sở đến: câu gốc của nó là một câu thành ngữ “精诚所至,金石为开” có nghĩa là lòng thành của một người có thể làm cảm động trời động đất, làm cho đá nứt. Đó là một phép ẩn dụ rằng chỉ cần bạn tập trung thực hiện nó một cách chân thành, thì bất kỳ vấn đề khó khăn nào cũng có thể được giải quyết.)

Kế hoạch quá hoàn hảo.

Chung Linh rời khỏi phòng của mình, cô đi đến phòng tắm, nhúng ướt khăn rồi đem nó đắp lên mắt vài phút, sau đó lại nhìn khuôn mặt của mình trong gương, cảm thấy đã tốt hơn một chút, lúc này mới thay quần áo rồi đi ra khỏi nhà.

Hiện giờ đã là giữa tháng tư, nhiệt độ đang dần tăng lên, Chung Linh khoác một chiếc áo len dệt kim nhạt màu, bên dưới mặc một chiếc quần jean, đôi chân của cô có tỉ lệ cân xứng, vừa thon vừa dài, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Chung Linh đeo chéo một chiếc túi nhỏ màu vàng cam, đưa tay vuốt lại mái tóc xõa trên vai, sửa sang lại xong xuôi mới ra khỏi cửa.

Sau khi đến điểm hẹn, Chung Linh nhìn thấy Trần Mạc, cô kéo tay Hồ Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Cậu rủ cậu ấy đến đây ư?”



“Ừm, mình cảm thấy gần đây cậu ấy rất tốt.”

Chung Linh đau đầu, không muốn cái gì thì cái đó liền tới. Chung Linh không nói chuyện, bọn họ đi dạo quanh trung tâm thương mại, đến lúc đi xem phim, Hồ Nguyệt dựa theo kế hoạch trước đó, nói rằng bản thân có việc gấp, sau đó liền vội vàng rời đi.

Chung Linh và Trần Mạc bị bỏ lại.

Cậu đi tới máy bán vé trong rạp chiếu phim, cười với Chung Linh, “Tiền mua vé không thể nào hoàn lại, chúng ta đi xem tiếp đi.”

Chung Linh bồn chồn ngồi trên ghế trong rạp chiếu phim, bộ phim mà họ là thuộc thể loại hoạt hình hài hước, Chung Linh ngồi trong rạp, nhìn màn hình phát ra ánh sáng nhấp nháy trong không gian tối đen, trong lòng cô luôn có một dự cảm chẳng lành.

Ngồi bên cạnh Chung Linh, Trần Mạc hết sức tập trung xem phim, thỉnh thoảng sẽ quay sang nhìn Chung Linh mỗi khi những khán giả khác phá cười lên, cậu muốn xem cô có bị chọc cười hay không.

Nhiều lần như vậy, chắc chắn sẽ có một khoảnh khắc đối diện nhau.

Trong không gian tối đen như mực, ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Mạc nhìn thẳng trực tiếp, còn Chung Linh thì lại tránh né.

Cuối cùng bộ phim cũng kết thúc, Chung Linh lấy di động ra xem thì liền phát hiện Trì Thanh Chước đã nhắn cho cô một tin và gọi đến 2 cuộc điện thoại.

Anh đã gửi nó một giờ trước: Đang ở đâu đấy?

Chung Linh không có ý định gọi lại, vừa gõ bàn phím để trả lời vừa bước vào thang máy: Mình đang ở bên ngoài, có chuyện gì sao?

Trả lời xong nhưng vẫn chưa thấy anh đáp lại, Chung Linh đem điện thoại cất vào trong túi.

Chung Linh đi ra khỏi rạp chiếu phim, sau đó lịch sự chào tạm biệt Trần Mạc, “Mình về nhà trước nhé.”

Cậu nắm lấy cánh tay Chung Linh, “Đợi ăn cơm xong rồi hãy trở về, vừa rồi lúc xem phim hình như cậu không được vui lắm.”

Tâm tình của Chung Linh đang rất tệ, nhìn cái gì cũng không thấy vừa mắt, những lời nói của Chung Vân Tuệ vào buổi sáng vẫn cứ như một ngọn núi đè nặng ở ngực, làm cho cô cảm thấy khó thở.

“Không cần, thật sự không cần đâu.” Chung Linh lắc đầu từ chối.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.