Edit: Vũ Vũ
–
Tay Chung Linh đẩy trước ngực Trì Thanh Chước, khoảng cách của cả hai quá gần gũi, eo bụng dính chặt vào với nhau.
Dưới tình huống như vậy, bề ngoài thì anh rất dịu dàng nhưng bên trong lại là ngữ khí khiêu khích, khiến cô càng thêm kháng cự.
Chung Linh cúi đầu, nhỏ giọng cự tuyệt: “Trì Thanh Chước…cậu đừng quá đáng…”
Anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, đứng thẳng người, đôi mắt híp lại, nhìn cô từ trên cao rồi gằn từng chữ: “Bảo cậu ta cút ngay lập tức.”
Hai tròng mắt tối đen của Trì Thanh Chước nhìn chằm chằm Chung Linh, tay dùng sức nắm chặt tay cô, lông mày cô nhăn lại, cắn môi nhưng cố chấp không nói gì.
“Nói chuyện.”
Chung Linh dùng lực muốn rút tay ra nhưng Trì Thanh Chước không đồng ý.
Cô tay bị anh nắm phát đau, cô không nhịn được nức nở: “Đau…”
Trần Mạc thấy vậy thì xông lên trước, đẩy Trì Thanh Chước ra rồi nắm lấy tay cô đã bị đỏ ửng đoạn cổ tay.
Cậu chắn trước mặt Chung Linh, nhìn Trì Thanh Chước rồi hét lớn: “Mày không nghe thấy cậu ấy nói đau à?”
Trì Thanh Chước bị đẩy lùi về sau hai bước, đứng vững nhìn Trần Mạc rồi lại cúi đầu nhìn tay mình, mặt không cảm xúc mà ngẩng đầu, biểu tình âm u lạnh lẽo, cười nhạt một tiếng mà không hề có ý hối lỗi.
Chung Linh nắm lấy cổ tay mình, không dám nhìn Trì Thanh Chước.
Ánh mắt anh lướt qua Trần Mạc nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói: “Chung Linh, một là em tự mình qua đây.”
“Hai là để tôi giải quyết tên này rồi em lại đây.”
Trần Mạc bị Trì Thanh Chước chọc giận, lập tức nắm lấy cổ áo Trì Thanh Chước nhưng bị anh nghiêm nghị nắm lấy cánh tay rồi bẻ ngoặt ra sau, cả người cậu nghiêng sang một bên rồi khẽ kêu lên.
Chung Linh vừa thấy vẻ mặt đau đớn của Trần Mạc thì như quên hết mọi thứ, chỉ muốn anh nhanh chóng buông cậu ra.
Cô cuống quít đi đến bên cạnh Trì Thanh Chước, nức nở nói: “Cậu đừng như vậy…Mình nghe cậu mà.”
Anh buông Trần Mạc ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Chung Linh, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu cô.
Rõ ràng là lời anh muốn nghe nhưng Trì Thanh Chước vẫn cảm thấy rất chói tai.
Sau khi được buông ra, Trần Mạc đỡ cánh tay. Chung Linh thấy vậy thì vội đến xem cậu, quan tâm hỏi: “Cậu có sao không?”
Trần Mạc lắc đầu: “Mình không sao.”
Trì Thanh Chước rũ mi, anh căn bản còn chẳng dùng sức.
“Lại đây.”
Anh đúng là tác thành cho người ta mà, nhìn hai người trước mắt tình so kim liên, quan tâm lẫn nhau.
Chung Linh nghe được Trì Thanh Chước gọi mình thì quay sang nói với Trần Mạc: “Hôm nay cảm ơn cậu, cậu về đi…mình…” Cô vừa nói vừa liếc nhìn anh: “Mình tự có chừng mực.”
Trần Mạc không phục, ánh mắt không cam lòng: “Đừng nghe cậu ta.”
Chung Linh nhìn Trì Thanh Trước, phát hiện anh đang lạnh lùng nhìn mình và Trần Mạc thì vội đứng cách xa cậu, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Sau khi nói xong, cô đi đến bên người Trì Thanh Chước, yếu ớt kéo góc áo của anh.
Trì Thanh Chước nắm lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau, anh hất cằm làm lơ Trần Mạc, trực tiếp dẫn cô đi mất.
Chung Linh bị anh kéo đi, thấy anh dẫn cô đi về phía ngoài tiểu khu thì nhịn không được túm chặt tay anh: “Chúng ta đi đâu…?”
Trì Thanh Chước nhìn về phía trước, môi mỏng mím lại không nói gì.
Chung Linh để anh tuỳ ý kéo đến bên đường, vẫy lại một chiếc taxi, nhét cô vào trong rồi anh cũng ngồi vào theo.
Để cô ngồi lên đùi mình, cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại tinh tế của xô.
Chung Linh nhìn dáng vẻ im lặng của anh thì lại càng thêm thấp thỏm, nhớ tới cảnh ban nãy mà lòng còn sợ hãi.