Edit: Thảo Anh
Trì Thanh Chước đi thi đấu, vốn dĩ Chung Linh muốn tiếp tục học tiết tự học buổi tối ở trường, nhưng anh lại không đồng ý, bảo cô phải đi thẳng về nhà.
Chung Linh hỏi tại sao, Trì Thanh Chước chỉ nói là không có ai đón đưa cô.
Anh hiểu tại sao lúc trước Chung Vân Tuệ lại lo lắng như vậy, dạy kèm cho cô xong, anh sẽ là người đưa cô về.
Anh cũng biết một nữ sinh đi lại vào buổi tối sẽ nguy hiểm thế nào, đặc biệt là người như cô.
Chung Linh ngồi làm bài trong phòng ngủ, nhưng sự tập trung không cao, chẳng hiểu sao thi thoảng cô lại nhớ đến gương mặt của Trì Thanh Chước.
Lúc anh dạy kèm cho cô, sắc mặt đôi khi rất nghiêm túc, có khi lại thả lỏng, anh rất thích dùng đầu bút gõ vào sách, thanh âm ấy có tiết tấu lại như hồi chuông thong thả đốc thúc cô.
Cô sẽ vì vậy mà có chút khẩn trương.
Mỗi khi Chung Linh cầm bút tạm dừng ở đề mục nào đó, cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên hay lén nhìn anh, chỉ có thể ngồi thẫn thờ ở đó với vẻ mặt rối rắm phiền muộn.
Sau đó Trì Thanh Chước sẽ hỏi cô gặp phải vấn đề gì.
Tuy không cổ vũ hay an ủi cô, nhưng anh sẽ chậm rãi giúp cô giải đáp rõ ràng những thắc mắc, mãi đến khi xác định cô đã hiểu hết mới thôi.
Chung Linh ngồi ở bàn học, suy nghĩ càng bay càng xa.
Làm sao bây giờ, anh đi rồi, hình như cô có chút không quen.
Giống như cô đã ỷ lại vào anh.
Đúng lúc cô đang thất thần, Trì Thanh Chước mời cô gọi video.
Điện thoại để trong cặp rung lên từng đợt, Chung Linh lấy điện thoại ra, sau khi thấy người gọi là Trì Thanh Chước, cô khóa cửa phòng ngủ lại, lúc này mới quay trở lại chỗ ngồi rồi ấn nghe.
Tan học trở về nhà cô đã thay sang quần áo ngủ, đường viền hoa ở cổ áo càng khiến gương mặt nhỏ nhắn trở nên xinh đẹp hơn.
Chung Linh đặt dựa điện thoại vào ly nước ở trên bàn, ngoan ngoãn nhìn anh.
Trì Thanh Chước dựa lưng vào gối ôm trong khách sạn, hỏi Chung Linh: “Em đang làm gì?”
Chung Linh cầm bài thi đang làm dở cho anh xem: “Làm đề tiếng Anh.”
“Không làm cái gì khác?”
Chung Linh gật đầu: “Mình chờ cậu về.”
Cô rất thích được anh giảng bài cho mình.
Chung Linh nghiêm túc nói mấy lời này cũng không có ý gì khác, nhưng trái tim Trì Thanh Chước lại bị giọng nói mềm mại của cô làm cho ngứa ngáy.
Anh cảm nhận được cô ỷ lại vào mình, cảm nhận được sự gần gũi của cô, dù bây giờ đang cách xa ngàn dặm thì khóe miệng anh vẫn không nhịn được mà nhếch lên.
Từ trước đến nay anh không phải người thích nói nhiều, cứ như vậy xem Chung Linh cúi đầu làm bài thi, sợi tóc được cô vén ra sau tai, gương mặt trắng nõn lộ ra, an tĩnh lại ngoan ngoãn.
Chờ đến khi Chung Linh làm đề xong thì đã hơn 11 giờ đêm, cô gấp bài thi lại rồi cầm lấy điện thoại: “Mình muốn đi ngủ rồi, cậu còn chưa ngủ sao?”
Trì Thanh Chước chỉ nhìn cô một cách sâu kín, cách màn hình nhưng Chung Linh vẫn cảm nhận được dục vọng trắng trợn của anh.
Đột nhiên mặt cô cũng hồng lên: “Làm sao vậy?”
“Vén áo lên để tôi nhìn xem.” Trì Thanh Chước nói.
Chung Linh chui vào ổ chăn, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt ra ngoài, khẽ lắc đầu: “Không đâu.”
Sao anh có thể nói ra yêu cầu quá mức một cách đúng lý hợp tình vậy chứ?
Trì Thanh Chước kiên nhẫn dụ dỗ: “Ngoan, nghe lời.”
Chung Linh nhìn anh, không trả lời.
“Vậy chờ tôi về rồi sẽ làm em không xuống giường được.”