Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 67: Sụp đổ



Edit: Mey

Beta: Nhyeee

Chung Linh gần đây có chút dễ bị phân tâm, cô luôn không thể tự khống chế nghĩ đến buổi tối ngày hôm đó, Trì Thanh Chước dẫn một cô gái xa lạ về nhà.

Tại sao lại vào buổi tối, tại sao lại là con gái, cô đi rồi bọn họ làm những gì, bọn họ là quan hệ gì, Trì Thanh Chước là loại người tùy ý đùa giỡn sao, mình có phải chỉ là một trong số đó không?

Vô số nghi vấn nhảy ra trong đầu, khó có thể áp xuống, khi đi học sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô, khi chợp mắt cũng sẽ ngẫu nhiên bởi vì chuyện này mà ngủ không yên.

Cô biết mình không nên để ý, rốt cuộc thì chuyện của Trì Thanh Chước không liên quan tới cô, vậy tại sao?Suy nghĩ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, cho dù cưỡng ép lôi về cũng sẽ tự mình chạy về phía những chuyện liên quan đến Trì Thanh Chước.

Cảm giác này, quá không xong.

Không nên như vậy.

Cô bỏ qua những tủi hờn đang dâng lên trong lòng, không ngừng nói với chính mình, Chung Linh, mặc kệ anh thế nào, tất cả đều không liên quan đến mày, hai người không có bất kỳ quan hệ gì.

Chung Linh rất muốn từ bỏ việc cho thỏ ăn, nhưng cô biết Trì Thanh Chước thật sự sẽ không quan tâm tới nó, bởi vì anh trước giờ chẳng mảy may để ý con thú này, thậm chí anh còn không chủ động cho nó ăn bao giờ.

Mỗi lần Chung Linh bước chân vào ngôi nhà ấy, trái tim sẽ lại bị hình ảnh ngày đó chọc vào, đau âm ỉ.

Trì Thanh Chước đã nói lần sau anh dẫn người về sẽ nói trước với cô, Chung Linh đã sớm quên, nhưng anh vẫn nhớ rõ.

Thứ bảy, khi cô gần đến nơi, Chung Linh nhận được tin nhắn anh gửi tới: Không tiện, không cần tới.

Chung Linh đứng ở ven đường, nhìn tin nhắn, rõ ràng thời tiết đã dần dần chuyển sang nóng bức, nhưng trái tim Chung Linh lại lạnh lẽo đến tột độ.

Đơn giản một câu, dẫn tới vô số ý nghĩ của Chung Linh.



Cô không biết vì sao bản thân lại rất khổ sở, khổ sở đến nỗi không gượng đứng thẳng dậy được, ngồi xổm ven đường, đôi tay siết chặt di động, vùi mặt vùi vào đầu gối, cuộn tròn người lại thành tư thế an toàn.

Chung Linh cảm thấy cô thật sự không thể ở lại chỗ kia ngây người thêm dù là một giây.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn của anh, sau một lúc lâu trả lời: Ngày mai có thể đến không?

Trì Thanh Chước nhắn lại: Được.

Cô nhất định phải mang con thỏ đi.

12 giờ trưa Chủ Nhật, Chung Linh đến nhà anh, cô vốn tưởng rằng không có ai, nhưng lại phát hiện ra ở phòng khách, có cô gái đã gặp tối hôm đó, còn có Trì Thanh Chước.

Thấy Chung Linh mở cửa tiến vào, Trương Minh Oản đã hoàn thành sứ mệnh, nhấc túi xách lên, sau khi chào hỏi qua loa với Chung Linh, lại xoay người nói với Trì Thanh Chước, “Đi đây nha.”

Trì Thanh Chước mặc quần áo ở nhà, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Chung Linh cứng nhắc cười một cái đáp lại Trương Minh Oản, đứng ở cạnh cửa không nói gì.

Chờ đến Trương Minh Oản đóng cửa lại, Chung Linh cũng không nhìn Trì Thanh Chước, cô nỗ lực trấn định chính mình, cô tới chỉ vì muốn làm một việc.

Cô cảm thấy con thỏ này thuộc về cô.

Trì Thanh Chước không có chút ý tứ muốn giải thích nào, chỉ nhìn Chung Linh nói câu, “Chào buổi sáng.”

Chung Linh căn bản không định đáp lại anh.

Cô lập tức đi về hướng chuồng thỏ, ngồi xổm xuống mở cửa lồng thỏ, muốn bế con thỏ lên, kết quả liếc mắt một cái phát hiện con thỏ có hiện tượng tiêu chảy.

Cô nhìn sang bên cạnh, phát hiện còn có ít rau củ và trái cây còn sót lại, rõ ràng bọn họ cho nó ăn rau củ.

Chung Linh không có kinh nghiệm trong việc nuôi thỏ, nhưng cũng biết đối thỏ mà nói, tiêu chảy có khả năng sẽ dẫn tới tình huống mất nước và tử vong. Lúc này sự bất mãn của Chung Linh trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh điểm.



Cô lập tức đứng lên, nhìn Trì Thanh Chước mà khó nén được cảm xúc, chất vấn, “Sao cậu lại cho nó ăn rau củ với trái cây?”

“Cậu có biết hiện tại nó không thể ăn nhiều trái cây rau củ như vậy hay không, rất có khả năng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.”

Chung Linh không biết dũng khí của mình đến từ đâu, cô hét lên với Trì Thanh Chước, nhưng chỉ cảm thấy lúc này đầu mình như sắp nổ tung, một loạt chuyện vừa rồi khiến cô không thể chịu nổi.

Cô cảm thấy Trì Thanh Chước hoàn toàn là một tên khốn, anh chính là một người thối nát như vậy, Chung Linh cảm thấy tự chán ghét chính mình vì một chút rung động trước đó.

Chung Linh hoàn toàn ngăn không được nước mắt, cô nói xong liền khóc, cô cảm thấy Trì Thanh Chước không yêu con thỏ này một chút nào, thậm chí anh còn không muốn biết những điều cơ bản thông thường.

Cô không muốn lại nghe bất kỳ lời nói nào của anh nữa, Chung Linh chỉ bế lên con thỏ liền muốn đi ra ngoài.

“Đi đâu?” Trì Thanh Chước ngăn lại người, hỏi.

“Không cần cậu quan tâm.” Chung Linh dùng khuỷu tay hẩy tay anh ra, muốn rời đi.

Trì Thanh Chước nhắc nhở, “Em đang ôm thú cưng của anh đấy.”

Anh vừa nói đến đây, Chung Linh bỗng chốc như phát hỏa, cô ôm chặt con thỏ, hiếm khi bướng bỉnh mà nói, “Nó là của mình, từ trước đến giờ cậu chưa cho nó ăn lần nào cả.”

“Nhưng anh là người mua nó về.” Giọng điệu của Trì Thanh Chước vẫn rất nhẹ.

Chung Linh quả thực chịu không nổi cái giọng điệu này của anh, hai mắt đẫm lệ mông lung tranh chấp, “Vốn dĩ cậu không hề thích nó, cậu còn cho nó ăn những thứ không tốt với nó. Cậu không thèm quan tâm nó chút nào cả

Trì Thanh Chước nhìn cô, giải thích, “Không phải anh cho ăn.”

Ngoại trừ anh ra, chỉ có thể là một người khác, mà người này lại mới rời đi.

Câu trả lời này rõ ràng càng làm người ta đau lòng hơn việc anh tự cho nó ăn, Chung Linh càng lúc càng sụp đổ, cô sợ nói thêm cái gì nữa sẽ thật sự không có cách nào khống chế chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.