Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 69: Nghĩ cũng đừng nghĩ



Edit: Thảo Anh

Chung Linh tự tạo cho mình áp lực quá lớn, đa số khi phải đối mặt với chuyện mà mình không thích, người ta sẽ khóc lóc phản kháng, mà cô vĩnh viễn chỉ biết giấu những bất mãn xuống sâu đáy lòng, ép chính mình phải tiêu hóa cho bằng hết, cho đến khi không còn gì nữa, sau đó trên mặt vẫn cứ là vẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn.

Cho dù là cãi nhau với Chung Vân Tuệ thì cô cũng cố nhẫn nhịn đến hèn nhát, cô chưa từng phản kháng bất cứ chuyện gì.

Con người ai cũng có nhu cầu phát tiết, nhưng Chung Linh chưa từng như vậy.

Cô luôn yên lặng thừa nhận tất cả, ngay cả một câu nói tổn thương người khác cũng không dám nói to.

Trì Thanh Chước không thích cô cứ tự làm mình ấm ức như vậy, cho nên thề muốn ép một mặt phản nghịch của cô phải xuất hiện.

Sẽ tức giận, sẽ tỏ ra là mình không vui, con người như vậy mới tính hoàn chỉnh.

Hiếm khi Chung Linh mất khống chế như đêm nay, lần đầu tiên thử dùng thái độ cứng rắn để nói chuyện, biểu đạt suy nghĩ của chính mình, bởi vì Trì Thanh Chước rất quá đáng.

Nhưng đột nhiên anh lại nói cho cô biết rằng, mọi chuyện đều là lừa cô. Chung Linh mê mang trong nháy mắt, giống như đấm vào bông, mềm mại không có tác dụng gì.

Trì Thanh Chước ôm lấy con thỏ từ trong tay cô, Chung Linh mở to đôi mắt ướt dầm dề, nhớ đến chuyện con thỏ, cô hít hít mũi rồi nói: “Nó tiêu chảy rồi, phải đưa nó đến bệnh viện.”

“Nó vẫn khỏe, lừa em thôi.” Trì Thanh Chước thản nhiên thừa nhận.



Anh biết Chung Linh để ý con thỏ này đến cỡ nào, làm giả dấu hiệu tiêu chảy cũng không phải chuyện gì khó, hết thảy là vì muốn Chung Linh bùng nổ cảm xúc mà thôi.

Nếu vừa rồi là phẫn nộ, không cam lòng, thì hiện tại cô đang tức giận vì bị Trì Thanh Chước đùa giỡn.

Chung Linh ôm sát con thỏ, ngữ khí cứng ngắc: “Cậu buông mình ra.”

Làm gì có chuyện Trì Thanh Chước chịu thả cô ra, đơn giản bế ngang cô lên, ngay cả con thỏ trong lòng cô cũng bị anh ôm lấy, đi đến bồn rửa mặt rồi đặt cô ngồi lên đó.

Hai người mặt đối mặt, tay Trì Thanh Chước chống ở bên cạnh sườn cô, gần như vòng cô ở trong lòng, anh hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt Chung Linh.

Chung Linh muốn quay đầu đi nhưng cằm lại bị anh nắm lấy, cô muốn mở miệng nói chuyện, anh đã cúi xuống hôn, những gì muốn nói đều dồn ở cổ họng.

Lời nói biến thành những tiếng nức nở không rõ, cùng nước bọt trộn lẫn vào nhau, phát ra âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt tai hồng.

Chung Linh vẫn còn cố kỵ con thỏ trong lòng, vươn tay muốn đẩy anh ra, Trì Thanh Chước đã nhanh tay lẹ mắt thả con thỏ đi, Chung Linh còn chưa kịp phản ứng, anh đã đặt con thỏ xuống đất.

Chân thỏ vừa chạm đất là lập tức lúc lắc chạy ra ngoài, giống như muốn để lại không gian riêng cho hai người vậy.

Trì Thanh Chước bật cười, mở vòi nước ấm, nhúng khăn lông cho ướt rồi trở lại bên người Chung Linh, cầm khăn ấm lau nước mắt trên má và mắt cô: “Em có thể chán ghét anh, nhưng anh sẽ không sửa.”

Trì Thanh Chước lại lau tay cho cô, Chung Linh lại nghe anh nói tiếp: “Không phải lần nào anh cũng có thể kiên nhẫn đợi em mở rộng cửa lòng.”

Cách mà Chung Linh quen dùng chính là lùi bước, giống như cô chưa bao giờ giờ có ý chí cho riêng mình, chưa bao giờ suy nghĩ xem mình có muốn hay không. Cô chỉ chấp nhận nhô đầu ra khi ở trong phạm vi tuyệt đối an toàn, nhưng không phải lần nào Trì Thanh Chước cũng nguyện ý chậm rãi chờ.



Chung Linh nhịn không được đáp: “…Vậy cậu để mình đi đi.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Trì Thanh Chước lau khô bọt nước trên tay, sau đó lại bế Chung Linh đi về phía phòng ngủ.

Chung Linh nhìn thấy giường là sợ hãi, lần làm tình kia để lại ấn tượng không tốt cho cô, phía dưới còn sưng lên mất hai ngày mới khỏi.

Lúc Trì Thanh Chước muốn đặt cô xuống giường, Chung Linh ôm cổ anh sống chết không chịu buông, cuối cùng anh đè cô xuống, cả hai đều nằm ra giường.

Hơi thở của anh phả vào tai cô, vừa nặng nề lại nóng bỏng dị thường.

Trì Thanh Chước cực kỳ thích cảm giác toàn thân cùng cô kề sát như vậy, nhịn không được mà hôn lên vành tai cô, đầu lưỡi liếm qua vành tai trắng nõn, không ngừng khiêu khích.

Bả vai Chung Linh co rúm lại, bị anh liếm thật sự quá ngứa.

Cô thử đẩy Trì Thanh Chước ra, phát hiện cả người anh nặng đến nỗi không thể nhúc nhích, đành nhỏ giọng nói: “Cậu tránh ra…”

Trì Thanh Chước dùng thứ cứng rắn ở giữa háng để chọc chọc bụng nhỏ của cô: “Không có khả năng.”

Nếu thả cô đi thì cô sẽ lập tức trở mặt không nhận người, nên làm cô nhiều hơn, làm cho đến khi nào cô mềm đi, đến khi nào cô chịu nghe lời mới thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.