Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 75: Đắn đo



Edit: Thảo Anh

Edit: Thảo Anh

Chung Linh cúi đầu thu dọn sách vở, dưới những ánh mắt không rõ cảm xúc mà đi đến trước mặt Trì Thanh Chước.

Trì Thanh Chước không có ý định giấu giếm.

Trong trường không phải là không có những đôi đang yêu nhau, mọi người thường thảo luận xem ai đang ở bên ai, chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống thì lại quay về bình tĩnh như ban đầu.

Có lẽ đây là Trì Thanh Chước nên chuyện này càng thu hút sự chú ý hơn.

Nhưng chẳng sao cả, anh không để bụng.

Chung Linh đi ra cửa lớp, Trì Thanh Chước đưa cô một hộp sữa chua uống.

Chung Linh ngây ra, nhìn hộp sữa chua có vỏ bên ngoài xanh trắng quen thuộc trên tay anh: “Cho mình sao?”

Trì Thanh Chước nhướng mày, ừ một tiếng.

Chung Linh duỗi tay cầm lấy, cúi đầu nhìn, là một hộp rất lớn, phải đến 500 ml. Cô rất thích uống của hãng này nhưng bởi vì nó khá đắt, một hộp 100ml bình thường cũng không phải dễ mua.

Chẳng qua vị của nó chua nhè nhẹ, mát lạnh dễ uống, thi thoảng cô cũng cắn răng mua một hộp.

Thật ra lúc trước Trì Thanh Chước thấy cô vừa cắn ống hút vừa ngồi xổm bên cạnh chuồng thỏ rất thú vị, đoán chừng cô thích uống loại này nên mới mua.

Anh liếc mắt nhìn Chung Linh, làn da của cô trắng nõn mịn màng, dưới ánh mặt trời như tỏa ra ánh sáng nhu hòa dễ chịu. Không biết có phải do từ nhỏ đã thích uống sữa, cho nên khi lớn mới trắng nõn xinh đẹp thế này?

Thấy cô cầm mà không uống, Trì Thanh Chước nắm lấy tay cô, cầm ống hút rồi cắm vào hộp sữa chua giúp cô: “Không uống à?”

Chung Linh chỉ cảm thấy quá nhiều, bây giờ cô không uống hết được nên mới chưa vội uống, kết quả lại bị Trì Thanh Chước phá đám.

Cô lắc đầu, khẽ rút tay mình ra khỏi tay anh, ngậm ống hút vào trong miệng rồi chậm rãi hút.

“Đi cho thỏ ăn không?” Trì Thanh Chước hỏi.

Chung Linh quay đầu nhìn anh, cằm của anh rất sạch sẽ, sợi tóc che khuất vầng trán, sống mũi cao thẳng ưu việt, trên mặt mang theo cảm giác lạnh nhạt xa cách.



Cô nghĩ đến thời khắc nào đó anh không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh nữa, có chút mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác, nhẹ giọng đáp: “Có.”

Sau khi vào nhà, Chung Linh tiện tay để hộp sữa chua lên bàn ăn, chạy nhanh đến lồng sắt, bế lấy thỏ con ôm vào lòng mà xoa đầu.

Trì Thanh Chước im lặng đứng một bên, hôm nay dì giúp việc tới nấu cơm, anh đi vào phòng bếp nhìn qua, dặn dò mấy câu rồi lại ra ngoài.

Chung Linh ngồi xổm trên mặt đất đút thức ăn cho thỏ, lại lấy đầy bình nước cho nó, dáng vẻ cực kỳ quan tâm săn sóc.

Cô không nói dối chút nào, thật sự cô rất thích thỏ.

Đương nhiên trưa nay Chung Linh cũng bị anh giữ ở lại.

Chẳng qua Trì Thanh Chước phát hiện đúng là không nên cho cô uống sữa chua, sức ăn của cô vốn đã chẳng được bao nhiêu, giờ lại uống sữa trước khi ăn, cuối cùng chỉ khều khều được mấy hột cơm đã không muốn ăn nữa.

Trì Thanh Chước thở dài: “Ăn no rồi thì không cần ép bản thân ăn thêm nữa.”

Quả nhiên Chung Linh lập tức buông chén đũa, không còn rối rắm về việc bỏ cơm thừa nữa.

“Sắp thi rồi.”

Chung Linh nghe anh nói vậy, trong lòng khẽ dao động, sau đó chớp mắt nhìn anh rồi gật đầu.

“Chuẩn bị đến đâu rồi?”

Gần đây Chung Linh cũng đang tự ôn tập, những kiến thức từng được anh giảng qua, phần lớn cô đều nhớ rõ, đề thi cũng biết làm, chẳng qua liên hệ với kiến thức cũ thì cô vẫn còn thiếu sót rất nhiều.

“Ừm…cũng tạm được.”

“Có chỗ nào không hiểu sao?”

Đương nhiên là có, Chung Linh ừm một tiếng.

“Có cần anh giúp em ôn tập kiến thức trọng điểm không?”

Hướng dẫn từng bước một.

Chung Linh lắc đầu, uyển chuyển từ chối: “…Không cần đâu.”



“Ừm.”

“Còn uống nữa không?” Trì Thanh Chước chỉ hộp sữa chua trên bàn.

Chung Linh có chút ngại ngùng: “Cứ để đó được không? Lát nữa mình sẽ uống.”

Cô không uống nổi nữa rồi.

Trì Thanh Chước nhận ra, cũng không nói nhiều, cầm lấy hộp sữa chua mà cô mới uống được một ít, đứng dậy đi về phía sofa, thuận tiện uống nốt sữa chua ở trong hộp.

Hương vị đúng là không tệ, bảo sao cô thích uống như vậy.

Mặt Chung Linh đỏ lên, tuy rằng cả hai đã hôn môi không ít lần, nhưng cô cứ luôn cảm thấy…uống lại đồ dư của cô lại là một chuyện khác.

Chung Linh không chịu nổi nữa, đứng dậy nói: “Mình về trước đây.”

Trì Thanh Chước dựa vào sofa, đôi mắt hơi nheo lại nhìn cô rồi vỗ vỗ đùi mình.

Sau khi rối rắm do dự một lát, Chung Linh vẫn chậm rì rì đi tới đứng bên cạnh anh, Trì Thanh Chước lập tức túm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình.  

“Nghỉ ngơi đi.”

“Anh không làm gì em đâu.”

Rất nhanh Chung Linh đã buồn ngủ, mí mắt liên tục gục xuống. Biết rõ tính cách của Trì Thanh Chước, cô không dại gì mà cứng đầu cứng cổ với anh, sự cường thế bá đạo của anh, cô đã được thể nghiệm rất rõ ràng.

Đến nỗi câu nói sau của Trì Thanh Chước, Chung Linh cũng là nửa tin nửa ngờ, nhưng vì quá mệt lại được anh ôm rất thoải mái, ý thức của cô cũng dần trở nên mơ hồ.

Chỉ cần ở bên cạnh anh, anh sẽ có vô vàn cách khiến cô dỡ xuống sự phòng bị của mình.

Cũng bởi vì cô quá ngoan.

Vẫn mềm mỏng như vậy, nhẹ nhàng nhéo sau cổ cô một cái, cô liền ngoan ngoãn chạy đến bên anh.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.