Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 82: Mồ hôi



Edit: Thảo Anh

Lúc vào sân, Chung Linh nhìn thấy Trương Minh Oản thì có chút ngạc nhiên.

Trương Minh Oản đang ngồi ở khu vực đợi, nhìn thấy hai người ung dung tới muộn, đứng dậy tự nhiên hào phóng nói: “Rốt cuộc cũng đến rồi.”

Theo tầm mắt của Trương Minh Oản, Chung Linh nhận ra chị ấy rất hứng thú khi thấy cô và Trì Thanh Chước nắm tay nhau.

Chung Linh lập tức muốn rút tay ra, kết quả Trì Thanh Chước chỉ bình tĩnh đi lên chào hỏi với Trương Minh Oản.

Chào hỏi xong, tay anh khẽ ôm lấy eo cô rồi giới thiệu: “Đây là Chung Linh.”

Trương Minh Oản liếc mắt nhìn Trì Thanh Chước một cái, quay đầu lại nhìn Chung Linh, cười vươn tay ra: “Chị là Trương Minh Oản, chị gái của Trì Thanh Chước, hôm vừa rồi chúng ta có may mắn gặp nhau đấy.”

Chung Linh hoảng loạn, nghiêng đầu tìm Trì Thanh Chước, lại thấy anh khẽ nâng cằm ra hiệu, lúc này cô mới duỗi tay ra nắm lấy tay Trương Minh Oản, sợ hãi nói nhỏ: “Chào chị ạ.”

Hai người trong sân đang đánh cầu thấy Trì Thanh Chước đã tới thì cũng đi đến.

Cả hai người đó chính là Trâu Quân và Lâm Viễn. Lâm Viễn và Trì Thanh Chước không học cùng một trường, chẳng qua mối quan hệ của bọn họ không tệ, bao gồm cả Trương Minh Oản.

Trâu Quân nhìn Chung Linh: “Hi, tôi là Trâu Quân, bạn học của Trì Thanh Chước, không biết cậu có biết tôi không?”

Chung Linh hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng gì với Trâu Quân, không biết nên nói dối hay nói thật, cuối cùng trả lời qua loa: “…Ờ, à…mình là Chung Linh.”

Lâm Viễn nhìn Trương Minh Oản đang đứng một bên sửa lại bao tay, xong xuôi mới quay sang nói với Chung Linh: “Chào, tôi tên Lâm Viễn. Cuối cùng Trì Thanh Chước cũng chịu mang cậu ra cho mọi người gặp đấy.”



Sau khi nói xong còn cố ý đá mắt với Trì Thanh Chước, ra vẻ trêu ghẹo.

Chung Linh bị câu nói của cậu ta làm đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ có thể ấp úng báo tên họ của mình.

Đúng lúc này Trì Thanh Chước mới giải vây cho cô: “Tôi với Chung Linh đi thay quần áo trước, lát nữa đánh kép thay phiên.”

Mấy người kia đều đồng ý, sau đó Trì Thanh Chước dẫn Chung Linh vào phòng thay đồ.

Trâu Quân chủ động nói muốn nghỉ ngơi, cuối cùng Trì Thanh Chước và Chung Linh một đội, đội còn lại chính là Lâm Viễn và Trương Minh Oản.

Ngay từ đầu trận, Chung Linh nhìn thấy Trì Thanh Chước đứng ở đường chéo để phát cầu, phần lưng hơi cong, khi cúi người nhìn chăm chú đối phương, Chung Linh đã biết bọn họ không phải đến đây để chơi vớ vẩn.

Cô đứng ở khu vực bên trái, bày trận địa sẵn sàng đón lấy cầu của đối phương đánh sang.

Nhưng ngày thường Chung Linh ít khi vận động, càng không hay đánh cầu lông, bình thường có thể ngẫu nhiên đón được, nhưng phát cầu, cướp cầu, Chung Linh hoàn toàn không biết ứng phó thế nào.

Sau khi đánh một hiệp, Lâm Viễn không nhịn được mà quay sang cười với Trương Minh Oản, sau đó nói với Trì Thanh Chước và Chung Linh: “Thế này tụi tôi có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.”

Ý ở ngoài lời, thật sự là với trình độ của Chung Linh thì chưa thể chơi với bọn họ được.

Tay Trì Thanh Chước cầm cầu lông, không trả lời Lâm Viễn mà lại đi tới đổi vị trí với Chung Linh.

Tuy Trì Thanh Chước không thèm để ý, nhưng Chung Linh cũng đã ủ rũ cụp đuôi, thậm chí còn có ý định bảo Trâu Quân vào chơi thay mình.



Trì Thanh Chước vừa nhìn một cái đã thấy Chung Linh gục đầu xuống, anh đi đến cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt từ đỉnh đầu cô xuống sau cổ, khẽ nhéo gáy cô để cô ngẩng đầu lên nhìn mình, người hơi cúi xuống đối diện với thiếu nữ: “Muốn thắng không?”

Xung quanh còn có rất nhiều người, đột nhiên bị Trì Thanh Chước đến gần như vậy, gương mặt Chung Linh vốn đã phiếm hồng vì vận động, nay lại càng đỏ hơn, cô nghiêng đầu không nhìn anh: “Mình sợ làm liên lụy đến cậu.”

Trì Thanh Chước nhìn mấy sợi tóc bên mai của cô đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dán lên da. Trên mặt là vài giọt mồ hôi trong suốt trượt xuống theo má rồi đến cằm. Cả gương mặt hồng lên như quả đào, tỏa ra mùi hương thơm ngọt.

Trì Thanh Chước duỗi tay gảy nhẹ mấy sợi tóc bên mai cô, vén nó ra sau tai, lại dùng lòng bàn tay lau đi mồ hôi ở cằm cô, sau đó mới sờ sờ mặt cô: “Tiếc là dù thắng cũng không có thưởng.”

“Hôm nay em vận động còn chưa đạt tiêu chuẩn. Đánh thêm hai ván nữa đi.” Nói xong Trì Thanh Chước cầm lấy vợt, đi đến đứng ở chỗ của Chung Linh.

Ván thứ hai bắt đầu, Trì Thanh Chước cố ý để Chung Linh đứng trước, mình đứng phía sau, tương đối mà nói thì càng dễ khống chế cục diện hơn.

Đổi vị trí đứng xong, cuối cùng ván này thắng hiểm, nhưng đối phương cố ý điều khiển cầu, trên sống lưng và mặt của Trì Thanh Chước đều là mồ hôi.

Mồ hôi từ giữa lông mày chảy xuống khóe mắt, Trì Thanh Chước thở phì phò, cúi đầu, mắt hơi híp lại, dùng tay còn lại quẹt mồ hôi trên mặt đi.

Da của anh rất trắng, mạch máu xanh lơ ở cổ cũng nổi lên, sợi tóc màu đen đung đưa theo động tác, bề ngoài tuấn tú lạnh nhạt bày ra loại trạng thái bừa bãi thả lỏng.

Trong lúc nhất thời, Chung Linh nhìn anh đến nỗi ngây ngẩn.

Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không đủ hiểu biết về Trì Thanh Chước, ngoài việc học, anh còn có rất nhiều mặt khác có lực hấp dẫn trí mạng.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.