Edit: Thảo Anh
Hiếm khi Trì Thanh Chước nghe theo ý cô, vào lúc Chung Linh sắp cao trào, đột nhiên anh dừng lại rồi rút ra.
Giây tiếp theo, Trì Thanh Chước nắm lấy ngón tay cô rồi lần về phía tiểu huyệt, anh nắm các ngón kia của cô lại, chỉ để ngón giữa muốn cắm vào trong tiểu huyệt.
Chung Linh giãy giụa không muốn: “Trì Thanh Chước…”
Trì Thanh Chước hôn lên mặt cô, mạnh mẽ cắm ngón giữa của cô vào: “Thử một lần đi.”
Anh bắt lấy tay cô, hướng dẫn cô cử động, để cô cảm nhận được thịt mềm bên dưới mình đang mấp máy.
“Có phải phía dưới kẹp rất chặt không?” Anh hỏi.
Chung Linh chưa bao giờ biết nơi này của mình sau khi có dị vật cắm vào sẽ trở nên thế này, ngón tay cô rất nhỏ, sau khi cắm vào cũng cảm nhận được tầng tầng nếp uốn bên trong đang ngậm chặt lấy ngón tay. Chung Linh hơi co rút mông lại, phía dưới cũng lập tức kẹp chặt theo.
Mặt Chung Linh đỏ lên, muốn rút ngón tay ra nhưng Trì Thanh Chước không cho, thậm chí còn cầm tay cô rồi thọc vào rút ra.
Một tay khác không ngừng xoa nắn âm đế, tốc độ mỗi lúc một nhanh, mãi đến khi Chung Linh lại khóc lóc xin anh dừng lại.
Vốn dĩ vừa rồi cô đã gần cao trào, lúc này lại bị anh vừa xoa âm đế vừa cắm huyệt, tấn công từ hai phía khiến Chung Linh càng muốn đi vệ sinh hơn.
Chung Linh nhỏ giọng khóc lóc kể lể: “Đừng xoa nữa…mình…mình không được…”
“Bên dưới…mình muốn đi WC…”
“Vậy em cứ tè ra đi.” Trì Thanh Chước không dừng lại, động tác trên tay vẫn tiếp tục.
Cô phe phẩy lắc đầu, ngón tay kháng cự không muốn tự cắm nữa, cố tình Trì Thanh Chước còn không ngừng xoa âm đế, Chung Linh chỉ cảm thấy luồng khoái cảm như sắp phá tan thân thể mình: “Trì Thanh Chước…Không cần mà…”
Cơ hồ là nháy mắt, Trì Thanh Chước cảm nhận được có một dòng chất lỏng ấm áp truyền đến đầu ngón tay.
Anh nhìn vào gương, nhìn thấy Chung Linh không khống chế được mà rụt mông, phun ra chất lỏng trong suốt, lại nhìn mặt cô, thấy nó đã hồng đến nỗi toát cả mồ hôi.
Chung Linh phun ra vài dòng nước nhỏ, lòng bàn tay anh vẫn còn hứng ở nơi đó, lồng ngực dính vào lưng cô, cảm nhận được thân thể mềm mại đang dựa vào mình, anh vừa dịu dàng vừa ác liệt hỏi: “Có phải còn chưa tè xong không?”
Nghe anh hỏi vậy, Chung Linh lập tức rớt nước mắt, cảm giác xấu hổ ập đến che trời lấp đất như sóng triều thổi quét tới, khiến cả người cô như bị vùi xuống bãi cát trên bờ biển.
Cô nức nở mếu máo: “Mình không muốn ở chỗ này…Cho mình đi…nhà vệ sinh…”
Năm ngón tay của anh vuốt ve nơi riêng tư, khảy hai cánh hoa môi dính cả hỗn hợp hai loại chất lỏng, sau đó duỗi tay vớt ít nước ấm rồi đổ vào hoa huyệt của cô.
Dòng nước ấm áp lướt qua hoa huyệt, thịt non mẫn cảm run rẩy, cuối cùng chảy hết xuống dưới mông khiến cả mông cô ướt nhẹp nước.
Trì Thanh Chước nhẹ nhàng liếm đi những giọt nước mắt của cô, mắt đen nhìn vào trong gương, ngón tay vẫn còn đang vuốt ve hoa huyệt: “Đáng thương quá đi mất.”
Anh nhắm mắt lại, ngửi mùi hương thơm ngọt trên người cô, ngón tay lại tìm kiếm nhục động, chậm rãi dùng ngón tay cắm vào, cảm nhận vách trong chặt khít không thứ gì sánh kịp, anh áp lực nói: “Anh nói em nghe chuyện này. Bây giờ…anh muốn chơi em.”
Chung Linh nức nở, lông mi còn vương nước mắt, lắc mông từ chối, bả vai cũng run lên.