Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 95: Đừng cắn



Editor: Chu

“Ưm……” Cô rên lên một tiếng đầy quyến rũ.

Trì Thanh Chước thủ sẵn sau cổ cô, cánh môi dán sát lại, ngấu nghiến thật mạnh.

Chóp mũi cả hai chạm vào nhau, Trì Thanh Chước nhắm mắt, hơi thở càng trở nên dồn dập, anh ngậm lấy môi Chung Linh, nhẹ nhàng gặm cắn.

Môi Chung Linh truyền đến cơn đau, cô nhỏ giọng ưm ư, “Đừng cắn……”

Trì Thanh Chước cạy mở cánh môi đang khép chặt của cô, xoa nắn thân thể đang trong ngực mình, quấn lấy đầu lưỡi non hồng thỉnh thoảng lộ ra của cô.

Chung Linh bị anh hôn đến mức mụ mị, oxi trong não dường như cũng bị anh nhanh chóng cướp lấy, trong miệng vô thức phát ra những tiếng ưm a ái muội theo nụ hôn của anh, nghe như đang nỉ non, mê hồn đến cực điểm.

Cách lớp áo ngủ, Trì Thanh Chước phủ bàn tay lên thịt ngực mềm mại của Chung Linh. Những đường gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, che giấu sức mạnh, nhưng khi nắm lấy thịt mềm của Chung Linh lại điều chỉnh sức lực vừa phải.

Bàn tay cảm nhận được bên trong áo ngủ còn có một tầng cản trở, áo ngực bao lấy bộ ngực, cảm xúc đầu tiên khi vuốt ve là sự cứng ngắc của lớp vải, hoàn toàn thua xa với phần thịt non có thể biến hoá hình dạng theo ý thích.

Trì Thanh Chước một bên hôn cô, một bên vói vào vuốt ve lưng cô rồi tìm đến cúc áo ngực bị giấu đi, hai bầu vú trắng nõn mềm mại trước ngực lập tức được cởi bỏ trói buộc.

Rất nhanh áo ngực đã bị đẩy lên, thịt mềm bị bàn tay nóng rực nắm lấy.

Trong miệng Chung Linh phát ra những tiếng rên yếu ớt, mỗi lần lực xoa nắn tăng lên, cô liền rên rỉ một chút.

Trì Thanh Chước lùi lại nhìn Chung Linh, gương mặt trắng nõn đã nhiễm sắc đỏ ửng, giống như những cánh hoa mềm mại mỏng manh nở rộ.

Yêu thích vô cùng.



Anh cúi xuống hôn bên sườn mặt phấn hồng của cô, chậm rãi hướng về phía tai, đặt xuống nụ hôn lên trên vành tai và chiếc cằm duyên dáng

Chung Linh bị xoa nắn đến mức dựa vào trên cổ anh, trong miệng hô lên, “Ừm…… Trì Thanh Chước……”

Khi cô gọi tên anh vào lúc này, phá lệ động lòng người.

Tình dục là phương thức biểu đạt tình yêu trực tiếp, nhưng không phải duy nhất.

Cao hơn tình dục chính là tình yêu.

Anh ôm người vào lòng, vòng tay qua eo Chung Linh, tựa lên vai và ngửi hơi thở trên người cô, khựng lại không chạm vào cô nữa.

“Ngủ.” Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.

Chung Linh cảm nhận được dương vật của anh, rất cứng, nằm ở trên bụng nhỏ.

Thật ra số lần hai người thật sự làm tình chỉ đếm trên đầu ngón tay, Chung Linh cũng không quá bài xích chuyện này, khi dương vật của anh tiến vào cơ thể cô, loại cảm giác chậm rãi căng ra khiến cô vừa thích lại vừa có chút sợ hãi.

Rất nhiều lần anh đã cứng lên, nhưng đều không thật sự cùng cô làm. Nhớ tới trước kia anh nói mỗi lần cứng lên sẽ khó chịu, Chung Linh vùi đầu vào bả vai, lông mi run run, “Cậu… Không muốn sao?”

Lại sợ anh hiểu lầm cái gì, cô nói thêm, “Chỗ đó của cậu cứng quá.”

Nói xong, Chung Linh nhận ra càng bổ sung càng rối, và càng không thích hợp, mặt đỏ hồng lên, cúi đầu muốn cắn đầu lưỡi của mình.

Trì Thanh Chước tự kiềm chế là một chuyện, nhưng Chung Linh nói như vậy là một chuyện khác.

Đôi mắt anh sáng như đuốc, nhìn Chung Linh.

Chung Linh quay đầu đi, lúng túng giải thích, “Mình…… Ý mình là, nếu cậu khó chịu, mình có thể giúp cậu……”



“Giúp thế nào?”

Chung Linh ngượng ngùng không nói ra, không phải mỗi lần anh cọ phía dưới của cô, cũng có thể bắn ra sao.

Chung Linh không lên tiếng, Trì Thanh Chước trực tiếp cầm lấy điện thoại ở mép giường, anh mở khoá màn hình, ngón tay không biết đang ấn vào cái gì.

Ánh sáng màn hình chiếu lên chiếc mũi cao thẳng của anh, phản chiếu lên quai hàm góc cạnh rõ ràng.

“Cậu đang làm gì vậy?” Chung Linh hỏi.

“Mua áo mưa.”

Chung Linh vội vàng nhìn anh, “Ý mình không phải thế này.”

Trì Thanh Chước mua xong, tuỳ tiện quăng sang một bên, một lần nữa kéo người qua, vén áo cô lên trên, “Muộn rồi.”

Áo ngủ sáng màu lại bị vén lên một lần nữa, để lộ bộ ngực đang ưỡn lên, Trì Thanh Chước bóp lấy hai bên ngực cô, khép lại, bao vây, nhìn thấy khối thịt trắng nõn nà trong tay thay đổi hình dạng, giống như sữa bò đậm đặc và trắng đến loá mắt.

Anh cúi đầu ngậm lấy đầu vú hồng hào, mút vào gặm cắn, Chung Linh lập tức uốn éo thân người né tránh, “Đừng cắn mà……”

Khoang miệng ấm áp của Trì Thanh Chước vây quanh đầu vú cô, sau khi rời khỏi, trên đầu vú đều là chất lỏng sáng lấp lánh và đều đã dựng đứng.

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.