Thương Sinh

Chương 6: Vấn đỉnh (2)



Bậc thang thứ 11 rộng hơn 4 tấc, vẫn là mặt đá đen bóng thăm thẳm, không khí phía trước tựa hồ cực nóng vậy mà khiến cho bốn phía không gian phát sinh vặn vẹo, đặt chân bước lên nhất thời một cỗ khí nóng phả thẳng vào mặt Diệp Tiểu Minh, khí nóng này tuyệt không thua kém hơi nước đang sôi.

Bỏng rát... Diệp Tiểu Minh ôm mặt hét thảm, hai mắt không thể mở ra được.. Đau đớn là cảm nhận của hắn lúc này, hết thảy đều là cảm giác chân thật.

Tựa hồ ai đó cầm chậu nước sôi tạt thẳng vào mặt, theo thời gian nhiệt độ càng lúc càng cao, Diệp Tiểu Minh gào thét, cuống họng muốn đứt ra, theo phản xạ mồ hôi từ 10 vạn 8 ngàn lỗ chân lông phun trào ý đồ làm dịu cơn nóng tuy nhiên mồ hôi chưa kịp ướt áo đã bốc hơi sạch sẽ.

Aaaa..!

Tiếng thét này chấn động Phi Thiên Quan để cho đám người đang bận rộn bên dưới đồng loạt hoảng hốt nhìn lên, gần ngàn người nhìn vào mắt một tên thiếu niên gầy yếu.. Hắn vậy mà lớn gan đi leo Đại Thanh Sơn bằng cửa hữu.

Lúc này độ cao vừa đủ ngay cả người đứng đối diện Phi Thiên Quan cũng dễ dàng nhìn thấy, Diệp Tiểu Minh đã leo được 11 bậc, vượt qua độ cao mái ngói ngọc bích Phi Thiên Quan.

“Tên nhóc kia điên rồi a! Hắn.. Hắn muốn làm cái gì?” Một thiếu nữ tú lệ thảng thốt nhìn, không kìm được hét lớn.

“Muốn đi Đại Thanh Sơn bằng con đường kia? Nhìn xem đã là bậc thứ 11 rồi.. 6 năm nay kể từ khi Trịnh Thiếu Thần chinh phục toàn bộ 9999 bậc hình như vẫn chưa có ai thành công đi qua bậc thứ 10 a!”.

“Đừng xem thường 10 bậc thang kia, nghe đồn không ít người ngay bậc thang đầu tiên liền bị đào thải!”.

“ Đào thải còn tốt.. Năm ngoái có mấy kẻ còn phát điên..”.

“ Qua 10 bậc, hắn là Ngoại Môn đệ tử rồi..”.

Bên dưới tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, Diệp Tiểu Minh vượt quan bắt đầu thu hút đám người, không ai bảo ai đồng dạng bỏ hết công việc đang làm, chăm chăm ngóng nhìn Đại Thanh Sơn trăm trượng chân núi.

“Á Lệ..Muội nói xem tên nhóc kia quá được bao nhiêu quan?” Một nam nhân lưng hùm vai gấu thân mặc tử kim đạo bào, hiển nhiên là một vị đệ tử Nội Môn, nam nhân đi tới bên cạnh thiếu nữ tú lệ, một mặt nhìn Diệp Tiểu Minh, khẽ đảo mắt, nhỏ giọng hỏi.

“Muội không biết.. Chưa từng đi lối kia không rõ khó khăn thế nào, bất quá, nhìn biểu cảm kia có lẽ bậc thứ 11 chính là cực hạn của hắn” Á Lệ trầm ngâm, dịu giọng đáp.

“Muội cũng là đệ tử Nội Môn tại sao không nếm thử cảm giác đạp Đại Thanh Sơn bằng Phi Thiên Quan.. Hay là không đủ tự tin?” Nam nhân nhếch môi cười, đối thoại.

“Quả thực vậy..100 bậc là cực hạn chung của Nội Môn đệ tử.. Muội không dám thử, nếu như thành tích không cao có khác gì lột áo cho người xem lưng?.. Hơn nữa rất nhiều Nội Môn đệ tử sau khi vượt quan trở về đều bị ảm ảnh tâm lý.. Nghe nói có người còn trực tiếp phát điên.. Huynh đã từng nếm thử thậm chí đi được đến bậc thang thứ 600 hiển nhiên phải rõ ràng hơn muội chứ?”.

“ Thống khổ kia không gì sánh bằng.. Một lần ghi nhớ cả đời.. Bất quá, cửa này không nhìn thiên tư, chỉ xem sức chịu đựng của hắn đến đâu, đoán chừng sẽ đi được thêm vài bậc nữa!”.

Á Lệ cùng nam nhân tử kim đạo bào to nhỏ nghị luận, đám người xung quanh cũng bắt đầu rục rịch, chuyện có người vượt Phi Thiên Quan tự nhiên không hiếm tuy nhiên vài tháng mới xuất hiện một lần, bọn hắn vậy mà đem chuyện Diệp Tiểu Minh vượt quan để cá cược.

“ Lấy bậc thang thứ 12 làm tiêu chí, dưới 12 bậc là cửa xỉu đặt 1 ăn 1, trên 12 bậc là tài đặt 1 ăn 5.. Các ngươi thử vận may xem sao, xem tiểu tử kia đi được đến đâu!” Trung niên nhân ghi danh Nhiệm Vụ Phường tay cầm cuốn sổ nhỏ ở trước đám người gằn giọng hô lớn, hắn là người làm ăn, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể làm tiền, nhìn tỉ lệ kia rõ ràng cho rằng cơ hội vượt quan của Diệp Tiểu Minh là không cao, lấy 12 bậc làm tương đối, thậm chí đưa ra mức độ chênh lệch, hiển nhiên là người cơ trí.

“ Không có khả năng quá quan bậc 11.. Nhìn xem hắn phát điên rồi.. Ta đặt cửa xỉu.”.

“ Xỉu a.. 100 linh thạch trung phẩm”.

“ Ta cũng xỉu.. 20 viên nội đan Hoàng cấp yêu thú..!”.

“ Đúng là đám người không có chí hướng, nếu đã đánh bạc phải đánh cửa khó nhưng ăn lớn.. Lão tử đi tài.. 500 linh thạch trung phẩm..!”.

Không khí chân núi Đại Thanh Sơn chẳng mấy mà náo nhiệt, thậm chí vượt qua quá khứ quá nhiều, đa phần đám người ở đây đều nhìn ra được phi vụ làm ăn này dễ dàng hơn việc đi vào Man Hoang lăn lộn.

Trung niên chủ Nhiệm Vụ Phường không hổ là người làm ăn, hắn tinh tường nhìn ra được, tại đây cơ hội kiếm chác là phi thường lớn, nheo mắt, cười lạnh, trung niên liền truyền âm cho một người thân tín.

Mấy hơi thở sau.

“ Các ngươi tranh nhau đi cửa dưới a! 1 ăn 1 mà thôi.. Đúng như vị đại ca kia nói, đánh bạc phải có máu liều.. Ta tin tên nhóc kia quá 12 quan.. Lão tử đặt 5000 linh thạch trung phẩm.. Cửa trên!” Một tên tán tu từ xa chạy tới, tay cầm loa lớn gào thét.

“5000 linh thạch trung phẩm? Nếu thắng thì là 2 vạn rưỡi.. Ta cũng đi cửa trên a! 500 linh thạch trung phẩm!”.

“ Đúng vậy.. Đánh bạc cũng như đánh nhau phải có máu liều.. Ta cược 1000 linh thạch.. Thượng phẩm cho cửa trên!”.

“ 1000 linh thạch thượng phẩm.. Con mẹ nó..”.

Không khí náo nhiệt đến cực độ, đám người ở đây lập tức liền bị chiêu trò kia của trung niên nhân kích động, nam phụ nữ ấu trào máu đỏ đen đùn đạp nhau lao vào đánh bạc, số lượng người đặt cược không nhỏ, tự nhiên số lượng linh thạch đặt cược cũng không nhỏ, chớp mắt đạt đến mấy chục vạn.

Tại bậc thang thứ 11 Diệp Tiểu Minh không nghe không thấy, cảm giác của hắn hiện tại chỉ có một.. Đau đớn, đau đến phát điên.

Da mặt xuất huyết, cả người khô như cát rang, nằm trên mặt đất gào thét lăn lộn, hắn không muốn bỏ cuộc càng không muốn chịu đựng thêm, nếu thời điểm này có ai đó nói cho Diệp Tiểu Minh biết quá trình khảo nghiệm này kéo dài bao lâu hắn hẳn phải đội ơn suốt đời.

“Cửa thứ 11 mà thôi.. Nếu bỏ cuộc không còn mặt mũi quay về Thanh Thai trấn nhìn cha mẹ.. Nhất định phải cố gắng.. Nhất định!” Diệp Tiểu Minh gào thét, mấy hơi thở sau không lăn lộn nữa mà nằm im thừa nhận thống khổ.

Chừng trăm hơi thở qua đi, khí nóng bắt đầu tiêu tán, trái lại trong cơ thể Diệp Tiểu Minh nhiều thêm một dòng nước mát, sau thống khổ chính là thư sướng, Diệp Tiểu Minh không biết được quá trình này so với tẩy cân phạt tuỷ quả thực không kém bao nhiêu.

Cơ thể cấp tốc khôi phục nguyên trạng, mặc dù cả người vẫn còn râm ran khó chịu, bất quá, Diệp Tiểu Minh biết mình đã thông quan rồi.

Ngồi trên mặt đất thở dốc khôi phục trạng thái, lúc này cơn khát thình lình ập đến, khát cháy cổ họng, may mắn bậc thang thứ 12 có vẻ hơi trũng sâu tại đó đọng lại chút ít nước mưa, bởi không chuẩn bị từ trước dưới cơn khát khủng khiếp thúc dục Diệp Tiểu Minh không nghĩ được nhiều, cúi đầu uống.

Mát mẻ ngọt ngào như quỳnh tương ngọc dịch, một ngụm nước mưa để cho Diệp Tiểu Minh hoàn toàn khôi phục sức lực thậm chí còn cảm giác toàn thân tràn trề năng lượng.

Thoáng chút kích động, Diệp Tiểu Minh hướng mắt nhìn lên, tầm mắt hoàn toàn không đặt ở những bậc thang kế tiếp.

“Miễn không chết, thống khổ đến đâu cũng phải chịu đựng..” Xiết chặt nắm đấm, Diệp Tiểu Minh thẳng tắp đạp quan.

“Hắn lên bậc 12, bậc trung gian, thắng bại nhìn cửa này..” Chúng nhân bên dưới hò hét kích động, bọn hắn không phải kích động thay cho Diệp Tiểu Minh, mà kích động vì nghĩ bản thân mình sắp thắng cược đến nơi rồi.

Bậc thang thứ 12 có chút trũng sâu, không biết khi xây dựng là ai đó cố tình hay vốn dĩ như vậy, Diệp Tiểu Minh không thể không lo sợ, mặc dù đã chuẩn bị từ trước tâm lý để đối mặt, bất quá, tổng hợp hết thảy trải nghiệm, bậc thang thứ 12 này nhất định khủng khiếp hơn dĩ vãng.

Phía dưới ngàn người hồi hộp ngóng nhìn, Diệp Tiểu Minh gầm nhẹ, nhấc chân bước lên.

Lập tức một cỗ cảm giác nóng ran dữ dội tại chỗ bộc phát, lan tràn toàn thân, ban đầu là nóng nhưng dần dần chuyển thành ngứa ngáy, ngứa ngáy không gì sánh kịp tựa hồ ngàn vạn con sâu nhỏ nghịch ngợm trườn bò khắp da thịt, Diệp Tiểu Minh cắn răng chịu đựng, đè xuống cảm xúc muốn đưa tay đi gãi một trận hả hê.

Có lẽ đại não không được thoả mãn cảm giác khiến cho cấp độ ngứa càng lúc càng tăng tiến, Diệp Tiểu Minh nhắm chặt mắt, hai chân bắt đầu run rẩy, hắn minh bạch giờ phút này nếu như đưa tay gãi nhẹ cơn ngứa sẽ lập tức bùng phát dữ dội, tự thân không kiềm chế được đi gây hại cho da thịt thậm chí là những địa phương yếu hại trên cơ thể.

“Phải nín nhịn!” Diệp Tiểu Minh gầm lên một tiếng, tiếp tục thừa nhận.

Một hơi thở, hai hơi thở.

Bỗng nhiên đại não oanh minh, cảm giác ngứa ngáy như núi lửa tại chỗ bộc phát, lần này không chỉ ngoài da mà ngứa vào xương tuỷ, thậm chí là huyết quản, Diệp Tiểu Minh muốn ngất đi, cả người quằn quại đổ sụp.

“Không được..!” Từ trong cổ họng, Diệp Tiểu Minh gầm thét thảm liệt, hắn muốn đưa tay đi gãi nhưng lý trí vẫn còn đôi chút tỉnh táo, nếu giờ phút này có một cái bàn đinh sắc lẹm Diệp Tiểu Minh nguyện đem nó chà xát lên da thịt miễn sao thoả mãn cơn ngứa khủng khiếp kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.