Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 103: Hồ ly hồ đồ bị lừa cưới



Ngồi ở trên xe về nhà, Quý Linh Linh bị Mộ Ly ôm vào trong ngực, không khí chung quanh hai người tựa như bị đóng băng lại, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

"Mộ Ly, em. . . . . ."

"Không cho nói chuyện." Một bàn tay to của Mộ Ly ấn đầu của cô lại, nói.

Nhưng. . . . . . Cô có lời muốn nói nha, mới vừa rồi cô cũng không hề bị thương mà , hơn nữa cái loại đàn ông cặn bã được cái to xác ấy thì làm gì được cô.

Tựa vào trong ngực của anh, ngửa đầu nhìn gò má căng thẳng của anh, dọc theo đường đi anh cũng không nói một câu nào với cô, mà chỉ là ôm cô thật chặt, anh là đang sợ sao?

Nghĩ tới đây, Quý Linh Linh vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, lúc này Mộ Ly mới cúi đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt lóe lên, làm cô nhìn thấy được một phần lo lắng và đau lòng của anh.

Nhìn nhau một hồi, trong mắt Quý Linh Linh lại rơm rớm nước mắt, "Thật xin lỗi, em sau này sẽ không để cho anh phải lo lắng nữa." Nói xong, cô liền kề xác vào trong ngực anh. Cho dù anh vẫn luôn không nói gì, nhưng cô như cũ vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy phát ra từ trên người anh.

Không biết anh lo lắng cho cô nhiều đến bao nhiêu, tuy nhiên có thể từ trong ánh mắt anh nhìn ra được là anh đang sợ!.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, về sau em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, sẽ không để cho anh phải lo lắng, ngoan ngoãn làm cô gái nhỏ của anh." Quý Linh Linh anh ách giọng nói, nhẹ giọng nức nở.

Mộ Ly ngẩng đầu lên, bàn tay ấn đầu cô thật chặt vào trong ngực anh, anh không biết phải lo lắng cho cô đến khi nào nữa. Nếu như không phải là anh có nhiều tai mắt, nếu như anh không thể chạy tới kịp thời, nếu như An Trí Viễn cũng không có xuất hiện, cô và người phụ nữ kia, hai người phụ nữ như bọn họ có thể làm được cái gì?

"Anh nói một câu có được hay không? Em biết rõ anh bây giờ đang rất tức giận, nhưng em biết sai rồi mà, đừng không để ý đến em." Quý Linh Linh nhếch môi, mặc cho nước mắt chảy xuống.

Lúc này, Mộ Ly đẩy hai cánh tay của cô ra, chăm chú nhìn cô chằm chằm.

Quý Linh Linh có chút khiếp đảm lui về phía sau, chỉ là bởi vì tròng mắt đen đối diện kia quá khiếp người.

"Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Không nói không mắng, vậy anh đánh em vài cái là được rồi, tại sao lại trừng phạt em như vậy?" Quý Linh Linh thật sự cảm thấy rất sợ rồi, cô thật sự là không chịu nổi được loại hành hạ của anh.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người của cô, chỉ thấy anh hé mở môi mỏng, "Nếu như em xảy ra chuyện gì, anh phải làm thế nào đây?"

Một câu nói, khiến Quý Linh Linh bĩu bôi làm nũng, bỗng chốc khóc to lên: "Em vừa rồi không có chuyện gì, anh làm sao lại biến thành cái bộ dạng này?" Cô dùng quả đấm nhỏ đấm vào trước ngực anh.

"Quý Linh Linh, nếu như em xảy ra chuyện gì, anh phải làm như thế nào đây?" Mộ Ly lôi kéo thân thể của cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt.

Nghe âm thanh của anh khàn khàn, Quý Linh Linh khóc đến không thể kiềm nén lại được. Thượng tá Mộ lúc nào cũng không sợ trời không sợ đất, bây giờ lá gan lại nhỏ như vậy, lúc anh dạy dỗ mấy tên côn đồ kia, không phải rất oai phong sao? Tại sao bây giờ lại có bộ dáng thâm tình, sợ sệt như thế này?

“Em. . . . . . Em về sau sẽ không bao giờ cùng Thẩm Lạc chơi đàu nguy hiểm như vậy nữa, sẽ không bao giờ một mình chạy loạn nữa!"

"Nếu như tái phạm, thì làm thế nào?"

Ách. . . . . .

Tiếng khóc của Quý Linh Linh đột nhiên ngừng lại, Mộ Ly tại sao lại trở nên trấn định như vậy?

"Nói nhanh một chút, nếu như sau này tái phạm, thì làm thế nào?" Gương mặt Mộ Ly lúc nãy vô cùng ôn hòa, thì ra con hồ ly già giảo hoạt, lừa gạt Quý Linh Linh, khiến Quý Linh Linh nói ra những lời hối cải? Thật là quá âm hiểm mà.

"Em. . . . . ."

Trên mặt Mộ Ly vốn là đang nghiêm túc, nhất thời trở nên giảo hoạt, lại gần gương mặt của cô.

Quý Linh Linh bị dọa sợ, theo phản ứng bình thường lui về phía sau, nhưng vừa mới bắt đầu lui, lại bị Mộ Ly bắt được cánh tay, "Linh Linh bé nhỏ, en hành hạ trái tim của anh, rất vui có đúng không.” Giọng của anh trở nên lành lạnh. . . . . . Chân trời mờ mịt ~ Quý Linh Linh hoàn toàn ngẩn cả người, Thượng tá Mộ nếu như không đi đóng phim thù quả thật là quá đáng tiếc rồi.

"Em. . . . . ."

"Em không chú ý tới bảo bối ở trong bụng, liền muốn cùng người ta đánh nhau, loại cảm giác này rất sảng khoái có đúng hay không?" Mộ Ly cười đến càng ngày càng âm hiểm.

Mà trái tim nhỏ của Quý Linh Linh cũng đập nhanh theo, nếu như mà chơi đùa giống như vậy nữa, cô thật sự là không dám chơi đâu.

"Em. . . . . . Em. . . . . ."

"Bảo bối, em để trái tim của anh đập loạn đến như vậy, như vậy anh cũng phải cho em thử một chút." Lúc này hai người chỉ còn kém một cm nữa thì đã dính chặt với nhau, trong miệng anh tỏa ra khí nóng, vây quanh cô thật chặt.

"À?"

Đúng lúc Quý Linh Linh đang đỏ mặt cho rằng anh sẽ làm chuyện gì đó với cô, thì Mộ Ly lại bỗng nhiên lập tức ngồi thẳng người lên.

Ách. . . . . . Đây là đâu.

Quý Linh Linh vô tội chớp chớp đôi mắt to, Thượng tá Mộ đang muốn dẫn cô đi chơi sao?

"Chúng ta đi đâu vậy?" Con đường này không phải là đường về nhà.

"Ăn cơm." Anh trả lời vô cùng lạnh lùng.

"Uhm."

Thấy Mộ Ly cũng không để ý mình, Quý Linh Linh liền dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi, giằng co cả nửa ngày, cô thật đúng là có chút mệt mỏi.

Nhưng mới vừa lại gần một lát, lại cảm thấy cổ hơi đau, aizzz, nếu như vào lúc này có bả vai để dựa vào, thì sẽ thoải mái rồi.

"Hả?"

Còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên bị lún xuống, mà cô liền rơi vào một lồng ngực ấm áp.

"Em biết ngay, anh sẽ luôn luôn canh giữ ở bên cạnh em." Quý Linh Linh mang theo khuôn mặt cười, lầu bầu mấy câu, liền trầm trầm ngủ mất.

Trong kính chiếu hậu, một tên con trai vốn là trên gương mặt toàn là sự căng thẳng, nhất thời trở nên dịu dàng hơn, trong lúc lơ đãng, còn có thể thấy khóe miệng có nụ cười mơ hồ.

"Mộ tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đến đó sao?" Lão Trung đang lái xe hỏi.

"Ừ."

"Cái gì cũng mang theo sao?" Những lời này của Lão Trung hiển nhiên là có chút nhiều chuyện.

Chỉ thấy Mộ Ly khẽ mỉm cười, mặt cưng chìu liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ say trong ngực, trả lời, "Chuẩn bị xong rồi, tất cả đều chuẩn bị xong."

Lão Trung nhìn nhìn kính chiếu hậu, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười tươi như hoa. Ông giơ tay lên, mất tự nhiên lau đi chất lỏng nơi khóe mắt, thì ra là ông cũng có thể nhìn thấy được ngày hôm nay của Mộ tiên sinh, xem ra coi như ông có chết, cũng có thể đối mặt với Mộ lão tiên sinh rồi.

10 phút sau, xe dừng lại ở một nơi yên tĩnh.

"Linh Linh, dậy đi." Mộ Ly nhẹ giọng kêu cô gái đang ngủ say đến chảy nước miếng ở trong ngực.

"Ừm ~" Mà lúc này Quý Linh Linh lầu bầu một tiếng, nhưng không có tỉnh lại.

"Linh Linh, mau dậy đi nào, đi ăn cơm thôi." Mộ Ly nhìn bộ dạng lười biếng của cô, không nhịn được hôn trộm một chút.

"Ừm. . . . . ." Quý Linh Linh rất không bình tĩnh mở mắt, nhìn người đàn ông ở trước mắt, cô nhẹ nhàng nhíu lông mày lại, "Ly, em buồn ngủ quá. . . . . ." Đúng, cô ngủ muốn, ngay cả lúc nói chuyện cũng không muốn mở mắt.

"Ngoan, đến nơi rồi, xuống xe thôi."

"Nha. . . . . ." Trong mơ mơ màng màng, Quý Linh Linh tiện tay lau nước miếng dính trên mặt, đang chuẩn bị xuống xe thì bị Mộ Ly ngăn lại.

"Chờ một chút, đeo cái này lên."

"Hả?" Quý Linh Linh mới vừa quay đầu lại, liền bị Mộ Ly đeo lên mặt một cặp kính thật to.

"Đây là cái gì? Không nhìn được."

"Ngoan, chính là muốn che giấu thân phận của em."

"Nhưng mà, em nhìn không thấy đường. . . . . ."

"Anh thấy là được, nếu như em muốn ngủ, có thể híp mắt lại, anh sẽ đỡ em." Khóe miệng của Mộ Ly toát ra nụ cười hả hê.

"Quý tiểu thư, Mộ tiên sinh, mời xuống xe."

Cứ như vậy, đeo cặp kính chả nhìn thấy gì lên, Quý Linh Linh dựa vào Mộ Ly, thật đúng là buồn ngủ đến lảo đảo mà đi.

"Linh Linh, cho anh 10 đồng tiền lẻ." Đang trong lúc mơ mơ màng màng, Mộ Ly ôm nhẹ hông của cô, lại một lần nữa mở miệng.

"Hả? 10 đồng? Làm gì?" Quý Linh Linh có chút không nhịn được, lúc nào thì đến phiên anh Thượng tá Mộ xin 10 đồng tiền lẻ rồi.

Bất đắc dĩ bỏ tay vào trong túi móc ra một tờ 10 ngàn đưa cho anh, "Tiền nè."

Mộ Ly nhận lấy tiền, như cũ một tay ôm cô, mặc cho cô tựa vào trên người của mình.

"Tốt lắm, cho em một đồng này."

"Còn có thể lấy lẻ sao?" Quý Linh Linh không hề nghĩ ngợi, liền đem một đồng tiền xu bỏ vào trong túi.

"Còn có cái này, lấy được rồi." Nói xong, Mộ Ly liền đưa cho cô một vật.

Mảnh giấy nhỏ?

"Đây là?" Quý Linh Linh lấy mắt kiếng xuống, mang theo nghi vấn, nhưng khi thấy "Giấy kết hôn" ba chữ đỏ như lửa kia thì cô sửng sốt, hoàn toàn sửng sốt.

"Linh Linh bé nhỏ, đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm." Mộ Ly hoàn toàn một bộ dạng không có chuyện gì, nắm cánh tay của cô.

"Đợi. . . . . . Chờ một chút, làm sao lại có chuyện này!" Quý Linh Linh hiểu, lặng lẽ hiểu ra.

Cái này, còn chưa chính thức cầu hôn? Anh làm sao làm có được, hộ khẩu của cô, thẻ căn cước của cô, anh làm sao có được?

"Thế nào?"

Quý Linh Linh siết chặt tờ giấy kết hôn, mặt khẽ co rút lại, "Anh. . . . . .Anh không giải thích gì sao?"

"Cái này a, có a, em đã mang thai con của anh, cho nên anh phải phụ trách em." Lời nói này, quả thật chính là rất có khí phách.

"Em không lấy!" Đây quả thực là bị "Mộng cưới", cô cái gì cũng đang tốt, làm sao lại bị “gả” đi rồi?

Một câu nói của cô, làm cho từng đôi từng đôi đang đi công chứng, tất cả đều bị dọa sợ.

Chỉ thấy Mộ Ly cười hắc hắc, hướng về phía mọi người nói, "Không có việc gì, không có việc gì, cô ấy có chút khẩn trương."

Khẩn trương cái đầu anh!

"Linh Linh bé nhỏ, chúng ta đi thôi."

"Em tạm thời . . . . . ." Mộ Ly dùng ngón tay trỏ chặn môi của cô lại.

"Linh Linh bé nhỏ, nếu như em không phải là ghét bỏ anh trình diễn màn hạn chế người xem trước mặt mọi người, vậy thì anh hiện tại liền bắt đầu." Mộ Ly cười đến gương mặt toàn là gian trá giảo hoạt, dương dương tự đắt, cộng thêm hả hê, quả thật đúng là đáng đánh đòn mà!

“Anh. . . . . ." Không được, nếu tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ bị giận đến bụng rút gân. "Hừ!". Quý Linh Linh nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, xoay người liền vội vã rời khỏi cục dân chính.

Cứ như vậy, cô lại tùy tiện đem mình “Gả” đi, ít nhất cô còn chưa hỏi ý mẹ. Có đứa bé còn chưa tính, bây giờ còn làm chứng đơn giản như vậy, thật đúng muốn làm mẹ cô tức chết sao!

"Quý tiểu thư, không lên xe sao?"

"Không lên!"

"Mộ tiên sinh?"

"Lão Trung, ông đi theo chúng tôi đi."

Nói xong, Mộ Ly liền đuổi theo.

"Không cần đi nhanh như vậy, sẽ làm bảo bảo trong bụng bị thương." Mộ Ly chân dài bước vài bước lớn, muốn đuổi theo Quý Linh Linh đang nổi giận.

"Không cần anh quan tâm! Anh tên lường gạt!" Quý Linh Linh gương mặt tức giận bất bình, cũng không quay đầu lại mà cứ sãi bước bước tiếp.

"Anh nơi nào lừa em rồi hả ?" Gương mặt Mộ Ly vẫn nhẹ nhõm như cũ.

"Anh lừa gạt cưới em!"

"Anh oan uổng nha."

"Anh nói cái gì?" Quý Linh Linh lập tức dừng bước, "Anh oan uổng, anh mà oan uổng cái gì?"

"Quý Linh Linh, anh hỏi em, nếu như một người đàn ông làm cho một người phụ nữ có con, người đàn ông đó chẳng thèm quan tâm, em cảm thấy anh là một người như thế nào?"

"Là người cặn bã!"

"Em yêu anh sao?"

"Em yêu, nhưng mà. . . . . ."

"Vậy em nhẫn tâm nhìn anh biến thành “người cặn bã “ sao?"

Ách. . . . . . Mộ Ly tùy tùy tiện tiện nói vài ba lời, liền đã thay đổi thế cục.

"Em. . . . . ." Anh cái gì cũng……, không có cầu hôn, đừng mơ tưởng kết hôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.