Quý Linh Linh mới vừa ra khỏi cửa phòng, đã nghe được người giúp việc gọi một tiếng "Phu nhân", trong lòng chẳng biết tại sao lại có chút ấm áp.
"Tiên sinh đã chờ lâu rồi sao?" Cô bây giờ thích ngủ như vậy, chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ được, bây giờ cũng đã quá giữa trưa rồi.
"Tiên sinh nói không cần quấy rầy cô, để cho cô ngủ, phu nhân, bây giờ chúng ta đi xuống dưới đi." Người giúp việc nhẹ giọng cười, Mộ tiên sinh vô cùng quan tâm đến phu nhân, mọi người đều là hâm mộ không thôi, hơn nữa hai người đã ở cùng nhau lâu như vậy, phần cảm tình này không biết còn sâu đậm tới khi nào nữa.
"Đi thôi." Quý Linh Linh cúi đầu, trên mặt đã xuất hiện màu hồng nhàn nhạt.
"Mộ Ly." Mới vừa đi xuống cầu thang, đã nhìn thấy anh đang ngồi ở trên ghế sa lông đọc báo.
"Em ngủ có ngon không?" Mộ Ly vừa thấy được cô liền đặt tờ báo xuống, đi tới bên cạnh cô, đưa cánh tay rắn chắc ra ôm lấy vòng bụng đã hơi lộ ra của cô.
Cô cúi đầu ở trong ngực anh, "Ừ, rất ngon."
"Tiên sinh, phu nhân, bây giờ có thể ăn cơm chưa?" Lúc này bác Lâm ở trong phòng bếp đi ra, mỉm cười hỏi.
"Ừ." Mộ Ly đáp một tiếng, ngay sau đó ôm Quý Linh Linh, đi thẳng tới trước bàn ăn.
"Mộ Ly, em. . . . . ." Quý Linh Linh bộ dáng cứ như đang muốn nói rồi lại thôi.
Mộ Ly cầm đĩa thịt bò bít tết trong tay tỉ mỉ cắt thành từng miếng nhỏ, đợi cắt gọn xong, anh mới đặt ở trước mặt cô. "Em yêu à, nếm thử một chút, xem có hợp khẩu vị không."
"Em. . . . . ." Quý Linh Linh vừa định cự tuyệt, miếng thịt bò bít tết nhỏ đã bị đút vào đầy trong miệng của cô, "Ô. …ô . . . ." Cô dùng một tay đẩy đẩy cái tay của anh ra, cô cũng không phải là con heo nhỏ, làm sao có thể ăn nhiều như thế này được.
Mà Mộ Ly nhìn cái bộ dáng này của cô, cũng không khỏi nở nụ cười.
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh nhấm nháp mùi thơm bốn phía của thịt bò bít tết trong miệng, thật may là mùi vị cũng không tệ lắm.
"Không ăn nhiều, thân thể làm sao mà có sức được, tất cả bác sĩ trong bệnh viện đều nói thân thể của em quá yếu." Mộ Ly có chút không vui nhìn cô, trong giọng nói đều là âm thanh bất mãn.
"Bác sĩ cũng không có nói là ăn nhiều thì sẽ khỏe hơn mà, với lại anh nhìn tay và chân của em xem, anh đút ăn nhiều như vậy mà chúng có dài thêm ra đâu ?" Quý Linh Linh một tay vẫn chống đỡ ở trước ngực anh như cũ, môi hồng vểnh lên, bày tỏ là cô không đồng ý điều đó nha.
"Không cho nói bậy." Mộ Ly âm thanh buồn bực nói. "Phụ nữ thì phải mập mạp một chút thì mới là đẹp.”
Thôi đi, có quỷ mới tin lời anh, là ai ban đầu nói thân hình của cô rất tốt.
"Hừ, bây giờ em không phải là muốn cùng anh nói chuyện này, anh hiểu mà." Quý Linh Linh nghiêng đầu qua, không tiếng động kháng nghị.
"Uống sữa tươi trước đã." Mộ Ly vẻ mặt khẽ không vui, cái cô gái nhỏ này càng ngày càng không ngoan, hiện tại ăn cơm cũng phiền toái như vậy.
"Em không muốn!"
"Quý Linh Linh, em lặp lại lần nữa xem!"
"Hừ, em nói là em không muốn uống..., em chính là không muốn…. Uống....uố...ng!" Quý Linh Linh hơi ngước đầu lên, khuôn mặt quật cường, hơn nữa trong giọng nói lại còn mang theo vài phần âm thanh nghẹn ngào. Đều nói trong thời gian mang thai thì tính tình của phụ nữ rất hay thay đổi, Quý Linh Linh cũng giống như vậy đúng hay không? Còn chưa nói được so mấy câu, nước mắt đã chảy xuống.
"Em. . . . . ." Mộ ly lại thở dài, anh thật đúng là bị cô gái nhỏ này hành hạ đến chết rồi, "Đừng khóc, tại sao lại khóc vậy? Chúng ta tiếp tục nói chuyện nào, không khóc, ngoan, khóc nữa thì không đẹp đâu." Anh bày ra bộ dáng vô cùng lo lắng.
"Hừ. . . . . ." Quý Linh Linh ngoẳng mặt đi, hoàn toàn không thèm để ý đến anh, quy sang một bên tiếp tục thút thít.
"Linh Linh bé nhỏ, đừng khóc nữa!" Lại khóc tiếp như vậy, làm cho tim của anh càng đau thêm rồi.
"Bây giờ anh đối với em rất hung dữ, chúng ta mới ở chung một chỗ chưa được bao lâu, nếu như là thời gian dài, anh sẽ đánh em luôn có phải hay không?" Quý Linh Linh quay đầu, nói gương mặt oán giận nói.
Oan nha, cái kia không phải là hung dữ, chỉ là đàn ông thì cần phải có khí phách mà thôi. Anh muốn giải thích, không đúng, bây giờ mà giải thích chỉ có bôi đen thêm mà thôi.
"Anh. . . . . . anh sai rồi."
"Hừ, người nào để ý đến anh có sai hay không, bây giờ em hỏi anh, có đồng ý cho em tự mở công ty thiết kế hay không?" Sự uy hiếp này cũng quá rõ ràng rồi, Quý Linh Linh, cô quả thật đúng là một cô gái nhỏ phúc hắc nha, trên khuôn mặt còn ngập tràn nước mắt, bên này đã bắt đầu uy hiếp người đàn ông của mình rồi.
"Chúng ta không phải đã nói là phải từ từ bàn bạc kế hoạch sao?" Mộ Ly lại lại bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo rồi.
"Bàn bạc kỹ hơn? Chúng ta từ tháng trước cũng đã nói rồi, nhưng bây giờ anh còn nói muốn bàn bạc kỹ hơn, anh chính là không muốn cho em mở công ty có đúng hay không? Có đúng hay không?" Tên bại hoại này, mỗi lần nói chuyện đều chỉ là lừa cô, dọa cô chơi, đừng tưởng rằng cô thích ngủ liền đại biểu là đầu óc của cô cũng mơ hồ.
"Linh Linh bé nhỏ. . . . . ."
"Anh yêu. . . . . ." Không chờ Mộ Ly nói chuyện, Quý Linh Linh lại chủ động tiến sát vào trong ngực Mộ Ly. Chỉ thấy cô dùng ngón tay nhỏ bé loay hoay nút áo áo sơ mi trên cổ anh, dịu dàng nói, "Anh thật nhẫn tâm để cho Linh Linh bé nhỏ của anh trở thành bà chủ nhà vô công rỗi nghề sao? Anh nhẫn tâm nhìn Linh Linh bé nhỏ của anh vừa ra khỏi cửa, lại bị mấy người phụ nữ kia châm chọc em chỉ có thể dựa vào chồng thôi sao? Anh lại nhẫn tâm nhìn Linh Linh bé nhỏ của anh chỉ ở trong nhà rồi từ từ trở nên trầm mặc ít nói sao? Hả? Anh yêu, anh nhẫn tâm sao?"
Quý Linh Linh lấn người ngồi lên trên đùi Mộ Ly, ngước đầu, đôi mắt long lanh như nước, lúc này lại càng thêm có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Anh nghĩ , anh có đủ năng lực để có thể làm cho cô an nhàn hưởng Phú Quý, còn có đủ năng lực để cho cô an tâm làm Mộ phu nhân. Anh chỉ là không muốn làm cho cô ở bên ngoài chịu ánh mắt lạnh của người khác, chịu uất ức, cho dù cô không khó chịu, nhưng anh cũng vì cô mà cảm thấy đau lòng.
Nhưng là bây giờ đối mặt với những câu hỏi của cô, anh lại nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, vốn là muốn nói những lời bá đạo, cư nhiên bây giờ một câu cũng không nói ra được, chỉ là bởi vì một câu "Trở nên trầm mặc ít nói" kia của cô .
"Hả? Anh yêu, đang nói chuyện với anh nha, Linh Linh bé nhỏ của anh hiện tại chỉ là mang thai mà thôi, nhưng bây giờ em còn có thể hoạt động, hoàn toàn không cần quá lo lắng. Hơn nữa tự em mở công ty, còn có nhân viên, anh hoàn toàn không cần lo lắng em sẽ mệt mỏi." Quý Linh Linh lại tiếp tục bổ sung, cô hiện tại cần chính nhất chính là dùng hết tất cả các biện pháp để thuyết phục anh.
Trời mới biết, Mộ Ly, người đàn ông rốt cuộc là cưng chiều cô đến cỡ nào, lo lắng cô xảy ra chuyện, thậm chí ngay cả một mình cô đi ra ngoài cũng bị cấm. Cô biết anh rất yêu của cô, nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy anh bận công việc, lại vì cô mà lo lắng, cô thật là đau lòng không dứt.
Cô hiện tại chỉ có thể dùng hết mọi biện pháp, để chứng minh, cô rất tốt, sẽ không có xảy ra vấn đề gì.
"Ông xã. . . . . ." Thấy Mộ Ly không có trả lời, Quý Linh Linh liền đổi thành hai tay vòng quanh cổ của anh, đầu lưỡi trơn mềm nhẹ nhàng lướt qua khóe môi của anh, "Em cho anh biết nha, em đã cướp Tâm Dao từ IDE ra rồi, bây giờ cô ấy cũng đã chuẩn bị tốt lắm rồi, anh yêu, anh gật đầu một cái, thì em chỉ cần đi làm thôi."
"Giang Tâm Dao?" Mộ Ly nhăn lại mày, "Đem cô ấy từ IDE cướp đi là chuyện gì? Nói cho rõ ràng."
Quý Linh Linh nhìn anh, trong lòng không khỏi có chút nhụt chí, làm sao anh lại đáng ghét như vậy, cô mới nói một câu, anh liền trực tiếp phơi bày cô.
"Thật ra, được rồi, thật ra là Lãnh Dạ Hi trực tiếp đưa cô ấy cho em." Quý Linh Linh bận rộn lo lắng ôm sát anh, dán vào trong ngực của anh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Một hồi lâu sau, Mộ Ly không nói gì, Quý Linh Linh trong nội tâm mờ mờ ảo ảo cảm thấy không thoải mái.
"Anh yêu, nói chuyện với anh nha, mặc dù là Lãnh Dạ Hi giúp em, nhưng giữa chúng ta không có gì cả, anh không cần. . . . . . Không cần nghĩ loạn!" Quý Linh Linh mang theo vài phần lo lắng giải thích, người đàn ông này cái gì cũng tốt, điều không tốt chính là ghen, quả thật chính là Lục Thân Bất Nhận. Còn nhớ rõ lần trước cậu nhóc Viễn Tư tới ăn cơm, cô chỉ hơi lơ là anh một chút, nên ăn cơm được giữa chừng liền bị anh trực tiếp bắt lên lầu, tiến hành trừng phạt.
(*Lục thân bất nhận*: có nghĩa là từ cha mẹ, anh em, vợ con… cũng đều không nhận.)
"Thì ra là em cũng đã tính toán tất cả xong tốt rồi?" Nghe ra giọng điệu của anh là rất không vui.
Quý Linh Linh bận rộn lo lắng ở trên mặt anh liên tục hôn nhẹ, "Không cần bày ra cái nét mặt này nha, em sẽ sợ đó…..., bảo bảo cũng sẽ sợ, anh yêu, không cần bày ra cái bộ dáng này!" Cô đem thân thể mềm mại của cô dán thật chặt ở trong ngực anh, mỗi lần cô làm Mộ Ly tức giận, cô đều dùng phương pháp này, anh sẽ tắt lửa rất nhanh. Dù sao cô cũng là người mà anh thích nhất, cô dù sao cũng dám đánh cuộc, anh sẽ không thật sự giận cô.
Quả nhiên. . . . . .
"Ai, Linh Linh bé nhỏ, em rốt cuộc muốn anh làm như thế nào? Nếu như em ngộ nhỡ bị thương, anh phải làm thế nào? Nếu như em bởi vì chuyện công việc, mệt đến chết rồi, làm thế nào đây?" Bởi vì Quý Linh Linh chủ động lấy lòng, một tên con trai như anh lúc này muốn giận cũng không giận được.
"Aizz nha, anh lại nói như vậy nữa rồi." Quý Linh Linh ngồi thẳng lên, dùng khuôn mặt của mình thân mật cọ cọ ở trên mặt anh, "Anh xem Linh Linh bé nhỏ của anh là con búp bê rồi sao?"
"Không phải là búp bê, là bảo bối quý giá nhất của anh." Mộ Ly nhẹ nhàng than thở, cái cô gái nhỏ này đã đem mọi chuyện làm chu toàn, anh cũng không ngăn cản được rồi.
"Anh yêu, anh nhìn em." Cô dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng nâng cầm của anh lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, "Không nên quá lo lắng em, thấy mệt mỏi như vậy, em cũng rất đau lòng." Nói xong, trong mắt cô liền nổi lên nước mắt, cô nhẹ nhàng tiến tới mặt của anh, "Em cũng thích nhất là làm Linh linh bé nhỏ, nhưng em cũng cần có năng lực cơ bản để đề phòng. Anh mỗi ngày đều đi ra ngoài làm việc, em cũng lo lắng anh sẽ xảy chuyện gì, kiểu này làm em rất mệt mỏi. Chúng ta đều có những nguy hiểm không thể biết trước được, nhưng mỗi ngày đều nên vui vẻ . Anh cũng phải tưởng tưởng những chuyện tốt đi, không cần luôn là cau mày như vậy, em sẽ đau lòng." Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chân mày hơi nhíu lại của anh.
Mộ Ly nhìn cô một lát nói: "Em thật rất hi vọng mở công ty sao?"
"Ừ!"
"Vậy bây giờ em phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm cho no, anh sẽ dẫn em đi làm, có được không?"
"Anh yêu! Có thật không? Em yêu anh chết mất!" Quý Linh Linh kích động ở anh ở trên má hôn mạnh, trên mặt khó nén được cảm giác hưng phấn.
Mà Mộ Ly cũng bị bộ dạng vui vẻ của cô ảnh hưởng, "Không cần kích động như vậy, cẩn thận đụng trúng bụng đó." Tay của anh nhẹ nhàng vuốt bụng của cô.
"Ừ."
Quý Linh Linh vừa định rời khỏi anh, nhưng sau đó lại nói một câu, "Có thể hay không hôn anh một cái rồi lại ăn cơm được không?"
"Hả?" Mộ Ly nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Chính là cái này nha." Quý Linh Linh cười đến gương mặt kiều mỵ, sau đó từ trên người anh đứng lên, vòng chắc cổ của anh, cúi đầu, trực tiếp hôn lên. Cô có chút vụng về học cách anh hôn cô lúc trước, đầu tiên là dùng đầu lưỡi miêu tả môi của anh, sau đó là nhẹ nhàng tỉ mỉ hôn, rồi dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của anh ra rồi tiến vào, chỉ nghe Quý Linh Linh thở nhẹ một tiếng, Mộ Ly trực tiếp đổi khách làm chủ, bàn tay không an phận đặt tại mông của cô, môi lưỡi nóng bỏng tùy ý tấn công lấn lướt. . . . . .
Không cần. . . . . . Tại sao có thể như vậy, cô chỉ là muốn hôn anh một cái, thế nào hiện tại toàn thân cũng trở nên nóng như lửa vậy.
"A. . . . . . Anh làm cái gì vậy?" Mộ Ly lập tức ôm ngang cô lên, nhưng môi cũng không có rời đi.
“Anh muốn trước lúc ăn hôn một cái, chúng ta còn có những hoạt động “giải nhiệt” khác nữa!" Anh tràn đầy **, thật sự là khó che dấu được.
"Không cần. . . . . . Lưu manh. . . . . ."
Phản kháng, phản kháng làm gì có hữu dụng, ai bảo cô quyến rũ anh trước. Thế nhưng Thượng tá Mộ cũng thật là, một chút cũng không thể khống chế dục vọng của mình, hơn nữa hiện tại muốn làm chuyện gì đó, cuối cùng còn không phải là dùng nước lạnh để giảm nhiệt sao?