Hạ Giản Dao cầm hợp đồng trên tay, vừa lúc vội vã đi vào thang máy, đã gặp Lãnh Dạ Hi từ trong đi ra. Có lẽ do không biết sẽ gặp anh ở đây, nên bất chợt hơi ngại.
"Đi ra ngoài à?" Lãnh Dạ Hi nửa phần cũng không giống người làm khác, dù bây giờ anh đang đứng ở thế giới của người ta, anh đều mang dáng dấp của một người đầu não, một bộ mặt của sự trí tuệ tinh anh.
"Vâng, ngày hôm qua mới tìm được hai đối tác, hôm nay dự định qua đó nói chuyện." Hạ Giản Dao cũng khách sáo với Lãnh Dạ Hi, không còn cảm giác giống như một nhân viên dưới cấp của anh.
"Quý Linh Linh không đi cùng cô à?" Lãnh Dạ Hi rời khỏi thang máy, đưa mắt nhìn Hạ Giản Dao, trên mặt vẫn giữ nguyên nét như cũ.
"Linh Linh đi cục Xây Dựng, làm một số thủ tục về thu phí, hai chúng tôi phân công lẫn nhau." Giọng nói Hạ Giản Dao tự nhiên nhỏ lại, đối diện với Lãnh Dạ Hi tự dưng có có cảm giác áp lực hơi lớn.
"Ừ." Lãnh Dạ Hi nghe vậy thì xoay người đi vào lại thang máy.
"Tổng giám đốc Lãnh, anh phải đi à?"
"Thế nào? Cô muốn giữ tôi lại sao?" Lãnh Dạ Hi nhếch mép hỏi ngược.
"Nào có, nào có." Hạ Giản Dao cuống quít cúi thấp đầu xuống, cuối cùng chỉ có thể để mặc cửa thang máy khép lại, ngay cả một bước chân cô cũng không đi về phía trước.
Haizzz... Hạ Giản Dao nhìn đèn thang máy từ từ hạ thấp con số trên bảng điện tử, cô không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Xem ra cô không thể để Quý Linh Linh làm quá nhiều việc, một Lãnh Dạ Hi cũng đủ khiến cô ngáp không nổi rồi.
= Tiểu Ngạn =
"Sao rồi, gặp được người cậu muốn gặp chưa?"
Lãnh Dạ Hi vừa ra khỏi thang máy, thì chạm mặt ngay một người phụ nữ khác.
"Sao em lại ở đây? Theo dõi tôi?" Đôi mắt Lãnh Dạ Hi sa sầm, giọng nói thì lạnh lẽo, đã vậy càng tăng độ lạnh ở từ cuối.
"À, chỉ là em đi ngang qua công ty của anh, định tìm anh tâm sự chút, thì bắt gặp anh vội đến chỗ này. Chậc chậc, đúng là chưa từ bỏ thật, cô ta cũng làm vợ người ta rồi, còn sắp làm mẹ nữa, anh, như này...chung tình quá rồi đấy."
"Vương Náo Náo! Khoa tâm thần mấy em rãnh lắm phải không?" Lãnh Dạ Hi thật sự không chịu nổi tính nhiều chuyện của cô ta, lại nhìn cái vẻ buồn cười kia, lòng anh càng thêm lạnh.
"Thật ra thì cũng không rãnh lắm, không thấy bây giờ em đang có công chuyện hay sao?" Vương Náo Náo không để ý chút xíu nào đến tâm tình sắp bộc phát của anh, cô vòng lấy cánh tay anh, "Tình hình gần đây của anh không ổn định cho lắm, tôi thấy hay là, tốt nhất nên đến bệnh viên chúng tôi kiểm tra tổng thể từ trên xuống dưới đi, như vậy sẽ ổn hơn đấy."
"Vương Náo Náo!" Lãnh Dạ Hi cất cao giọng nói,có ý cảnh cáo.
"Dễ giận cũng là một dấu hiểu của việc tinh thần không được bình thường đó." Vương Náo Náo tựa vào đầu vai anh, không thèm để ý đến cơ thể đang run vì tức của anh.
"Vương Náo Náo, buông tay ra." Rời khỏi công ty của Quý Linh Linh, đi tới bãi đậu xe, giọng của anh cũng dịu hẳn đi.
"Về sau lúc không có người ở cạnh, em cho phép anh gọi nickname của em, Cẩm Hân." #TiểuNgạn: từ Cẩm锦trong Cẩm Hân锦欣là giản thể của từ 錦. Có nghĩa là: Một tiếng dùng để khen ngợi, chỉ cái rực rỡ hoặc đẹp đẽ. Ví dụ: lòng người khôn khéo gọi là cẩm tâm 錦心, lời văn mĩ lệ gọi là cẩm tảo 錦藻. Mà Hân 欣 có nghĩa là mừng, vui vẻ, sung sướng.Cho nên, theo mình thì Cẩm Hân có nghĩa là Sung sướng vô ngần. Ai có nghĩa hay hơn thì đóng góp nhé.
"Nhàm chán." Lãnh Dạ Hi liếc cô cái, anh còn chưa không biết quan hệ của hai người bọn họ đã lên đến mức độ thân thiết kiểu đó, lại còn cần gọi bằng nick name.
"Là rất nhàm chán chứ, chẳng phải anh biết Quý Linh Linh đi đến cục Xậy Dựng à, chắc gặp ai đó đúng không?" bàn tay nhỏ của Vương Náo Náo cứ kéo anh nhưng anh lại không né tránh, có lẽ chẳng muốn phiền phức, để mặc cô kéo đi.
Lãnh Dạ Hi nghe vậy thì nhíu mày.
"Nghiêm Tử Tuấn đấy, người đàn ông này chắc anh cũng biết mà." Vương Náo Náo lại gần anh hơn, đôi môi xinh đẹp tăng thêm độ cong nụ cười. Thấy cái người đàn ông này lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh lùng giả tạo, thì ra anh lại là người nặng tình nặng nghĩa như vậy, thật sự không nhìn ra.
"Sao em biết?" Lãnh Dạ Hi phòng bị nhìn cô.
"Em muốn biết, thì biết hết thôi." Vương Náo Náo nhìn anh cười một cái "Còn ngây ra à?" Nói xong, cô đưa tay thò vào túi anh lục lọi, lấy chìa khóa xe ra.
"Em..."
Lúc này, Vương Náo Náo trở mình một cái đã đi tới bên cạnh xe "Lãnh Dạ Hi, chờ tới lúc anh đuổi đến cục Xây Dựng, chắc đồ ngon trên người Quý Linh Linh bị ăn sạch bách mất rồi... Này!"
Thiệt là, sao hấp tấp thế không biết? Nhưng mà cô có đúng một ngày nghỉ là hôm nay thôi, thế mà bị nhét vào xe cùng anh.
"Cái tên đàn ông này chẳng biết lịch sự chút nào, em là con gái dấy." Vương Náo Náo ngồi ở vị trí kế bên tài xế lái xa, hơi tức nhỏ giọng lầm bầm.
"Còn nhiều chuyện là đi khỏi xe đấy!" Lúc này Lãnh Dạ Hi đã khởi động xe hơi.
Vương Náo Náo không thèm để ý, còn huýt sáo với anh: "Nhưng mà anh phải nhanh lên chút nữa, em nghe nói cái tên Nghiêm Tử Tuấn ấy bây giờ không phải là một gã đàn ông sợ vợ nữa rồi. Một người đàn ông mà chuyển hướng, no bụng rồi sẽ nghĩ đến chuyện tình dục."
Lãnh Dạ Hi không nói gì, mà chỉ quay đầu sang trừng mắt liếc cô.
Vương Náo Náo đáp nhận vẻ mặt từ anh, bất đắc dĩ nhún nhún vai, thật ra thì người đàn ông này ngoại trừ làm cái bộ mặt lanh tanh ấy, thì biết làm cái gì thêm chứ? Dù sao thì cô cũng không biết.
== Tiểu Ngạn =
"Linh Linh? Thật sự là em sao?"
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, thấy người đến là Nghiêm Tử Tuấn, lịch sự đứng lên chào hỏi: "Chào trưởng ban Nghiêm."
"Không cần khách sao vậy đâu, không nghĩ rằng, em sẽ tìm đến đây." Nghiêm Tử Tuấn vội vã chạy vào trong, còn thuận tay khép cửa chính, đi tới bên cạnh cô: "Linh Linh, em mập ra đó, mà còn quyến rũ hơn trước."
Đã hơn mấy tháng không gặp cô, giờ lại được gặp thêm một lần, lòng anh bất chợt có cảm xúc kích động.
Quý Linh Linh mím môi cười, lui về sau một bước một cách tự nhiên: "Hôm nay tôi đến tìm Trưởng ban Nghiêm, là có chuyện cần bàn bạc."
Thấy cô tự động giãn khoảng cách hai người ra vậy, Nghiêm Tử Tuấn có phần hơi lúng túng, vội cười khô khan mấy tiếng: "Có chuyện gì không em?"
"Là như vậy, gần đây công ty chúng tôi tiến hành các dự án hợp tác cùng một lần với nhau, mà cần một quyết định của cục Xây Dựng ở đây, mới có thể chính thức bắt đầu được." Quý Linh Linh vẫn giữ nụ cười làm việc bên môi, cử chỉ hay cách nói chuyện cũng tự nhiên như không.
"À, tự em mới công ty luôn à? Không phải em ở cạnh Mộ Ly sao?" Nghiêm Tử Tuấn nghe vậy, trên mặt sung sướng, nghe mấy từ sau cùng cũng có thể nhận ra tâ trạng của anh ta.
Quý Linh Linh khẽ ngẩng đầu lên: "Tôi với bạn cùng mở công ty này, còn mấy chuyện khác cũng ổn. Không biết trưởng ban Nghiêm, có thể ký giúp cái này được không?"
Nghiêm Tử Tuấn nhìn cô, ánh mắt cuối cùng rơi lên vùng bụng nhô lên của cô, không khỏi sửng sốt: "Em..."
Nghiêm Tử Tuấn sa sầm nét mặt, nếu như bây giờ cô vẫn đang ở chung với Mộ Ly, thì khi cô có con, chắc chắn anh ta sẽ không cho phép cô ấy bước ra khỏi cửa nửa bước. Mà giờ cô đang mang thai, không ở nhà dưỡng thai lại đi mở công ty riêng, cực khổ kiếm sống, chẳng lẽ nào ... Anh ngồi trên chiếc ghế bọc da, suy nghĩ một hồi.
"Anh có thể mời em đi ăn tối không?"
Trong lòng Quý Linh Linh chợt sửng sốt, cô thật sự không ngờ anh ta lại nói ra câu này.
"Anh không sợ cô tiêu thư thiên kiêm họ Lục kia biết à?" Quý Linh Linh nhớ lúc ấy anh hành xử đủ dạng trước mặt Lục Vân Thiên, thì cảm thấy hơi tức cười.
"Xã giao với bạn bè thôi mà, cô ta sẽ không để ý.
"Nếu quyết định điều khoản này được thêm vào, phiền phức của tôi chắc cũng bớt đi một khoản lớn, đồng thời... cũng rãnh rỗi đi ăn cơm." Quý Linh Linh không hờn không giận, chậm rãi nóihết câu.
Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô thay đổi rồi, càng mạnh mẽ hơn sơ với thuở trước đây, sơ sơ qua cũng đã kiểm chứng được suy nghĩ trong lòng mình, có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục ở bên mình.
"Chỉ có một điều khoản phải không, đưa tài liệu qua đây anh xem nào."
Quý Linh Linh hớn hở trong lòng, không nghĩ rằng lấy con dấu dễ dàng như vậy.
"Đây."
Nghiêm Tử Tuấn cầm lấy tài liệu trong tay cô: "Em ngồi đó một lát, anh thêm vào một điều khoản, rồi chúng mình đi ăn cơm."
"Vâng." Quý Linh Linh trở lại ngồi lên ghế sofa một lần nữa, cô khẽ nâng đầu lên nhìn Nghiêm Tử Tuấn đang nghiêm túc kiểm tra tài liệu bên kia. Trưởng ban, là một chức vị tương đối lớn ở cái cục Xây dựng này, cũng đáng giá cho anh...hàha
"Lãnh Dạ Hi, bây giờ anh cứ lo lắng của Quý Linh Linh vậy, anh không sợ Mộ Ly càng khách sáo với anh thêm à?" Vương Náo Náo kéo cánh tay anh, căng thẳng hỏi han.
Lãnh Dạ Hi im lặng không trả lời,hiện giờ anh chỉ muốn biết, những điều về Quý Linh Linh có ổn hay không mà thôi. Nếu tên khốn Nghiêm Tử Tuấn kia dám làm gì với cô, thì hắn chết chắc rồi.
"Anh nói đi, nếu Quý Linh Linh đá Mộ Ly đi, cô ấy có thể ở bên anh không? Nghe nói cháu anh nhận cô ấy làm mẹ nuôi thì phải, sao em có cảm giác cơ hội của anh lớn hơn nhỉ." Lãnh Dạ Hi không quản cô, để mặc cô lầm bầm lầu bầu, tự YY mình.
"Đi chậm chút coi." Vương Náo Náo lôi lôi kéo cánh tay anh lại, đi tí rồi bước nhanh, coi vậy chứ đùa anh vui thiệt.
"Vương Náo Náo, em nói nhiều thêm một câu nữa, thì cút xéo cho tôi, tôi không muốn gặp lại em nữa!" Lãnh Dạ Hi thật sự không còn cách đối phó với cái cô não phẳng này nữa rồi, chưa bao giờ biết rằng, một người phụ nữ cũng có thể y như Vương Náo Náo thế này, cả đường đi đều nói, mà chả có câu nào lặp câu nào.
"Anh không muốn gặp em? Được không đó? Chỉ cần em muốn gặp em, nửa đêm anh cũng phải bò dậy gặp em." Vương Náo Náo cười, đưa tay vuốt hàng mày của anh "Đừng có nhíu mày nữa, coi chừng giống mấy ông già hết thời chừ."
Lãnh Dạ Hiếm có chút không vui nghiêng mặt đi, nhưng anh quay chỗ nào, thì Vương Náo Náo càng tiến tới chỗ đó. Cứ như vậy, hai người tiếp tục làm vậy ở Cục Xây Dựng, chắc không có người thì diễn luôn cảnh khác mất rồi. May không làm gì quá quy định, nếu không bị bắt liền.
"Quý Linh Linh à."
Nghe tiếng gọi, Quý Linh Linh dừng bước, Nghiêm Tử Tuấn đi chung với cô cũng dừng theo.
"Cô Vương?" Nhìn thấy Vương Náo Náo ở cùng một nơi với Lãnh Dạ Hi, cái trường hợp này thật sự có chút kỳ quái.
"Cô tới đây làm gì vậy?" Vương Náo Náo trực tiếp bỏ Lãnh Dạ Hi qua một bên, đi tới chỗ bọn họ đang đứng.
Quý Linh Linh cầm lấy tư liệu trong túi: "Tôi tới tìm trưởng phòng Nghiêm làm chút việc."
"Thế à." Vương Náo Náo miệng cười cười còn mắt thì di động trên người Nghiêm Tử Tuấn, nhìn cũng được đấy chứ, xem ra da mặt dày giống mấy con heo trong chuồng.
Nghiêm Tử Tuấn bị Vương Náo Náo quan sát, mơ hồ cảm thấy hơi lo lắng.
"Chắc anh là chồng của cô con gái ngài thị trưởng nhỉ, thật là may mắn làm sao, không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây." Vương Náo Náo không để ý đến Lãnh Dạ Hi ở phía sau đang trừng trừng mắt lạnh băng về phía cô.
"Chào cô." Nghiêm Tử Tuấn cười trong tức giận.
Lúc này Lãnh Dạ Hi mới đi tới.
"Dạ Hi?" Quý Linh Linh không biết mình có thể gặp anh ở đây.
"Linh Linh, buổi tối chúng mình có hoạt động bên ngoài mà, cho nên đi cùng với Lãnh Dạ Hi tới đón cô, đi thôi nào." Vương Náo Náo không đợi Lãnh Dạ Hi mở miệng, cô đã tranh trước.
"Chuyện này..."
"Chúng tôi đã hẹn đi ăn mất rồi." Nói xong, Nghiêm Tử Tuấn còn chủ động đặt tay lên vai Quý Linh Linh.
Lãnh Dạ Hi khẽ nheo vành mắt, cái tên Nghiêm Tử Tuấn này muốn tìm cái chết đây mà: "Buổi tối ăn cơm à, sao không thấy gọi tôi một tiếng nhỉ?" Đúng lúc này, mọi người rối rít xoay người, bắt gặp Lục Vân Thiên bụng hơn nhô từ xa đi tới gần: "Ồ, muốn mới cơm à?"
Quý Linh Linh khẽ nghiêng người, tránh cái tay Nghiêm Tử Tuấn đang để trên vai cô xuống, cô cười méo xẹo, nghĩ thầm tại sao dạo gần đây cô ta yên tĩnh như vậy, thì ra cô ta đang mang thai, cô đoán chắc cái thai đó cũng bằng tháng với cô.
Vương Náo Náo lôi lôi cánh tay Lãnh Dạ Hi, trên mặt cũng mang nụ cười trào phúng, trước mặt mọi người bị vợ bắt được, cái người này đúng là chẳng ra gì.
"Chỉ là gặp mặt rồi ăn cơm thôi." Ngoài dự đoán của mọi người, Nghiêm Tử Tuấn lại nói thẳng thắn mọi chuyện.
Ánh mắt Quý Linh Linh băn khoăn lui qua lui lại hai người này.
"Cô Quý à, sao cô có hứng thú này vậy nhỉ?" Thấy thái độ Nghiêm Tử Tuấn tự cao tự đại, Lục Vân Thiên quyết định đối đầu với Quý Linh Linh, ánh mắt cô dừng nơi bụng cô ta, "Ha ha, bụng lớn chừng này rồi mà còn ghé thăm Ex. Boyfriend, đúng là..." đồ vô sỉ.
"Vân Thiên!" Nghiêm Tử Tuấn một phát kéo cánh tay cô ta lại, Quý Linh Linh có bầu hay không ai đã nhận ra ngay từ đầu. Anh cho rằng chỉ cần mình không nói, Quý Linh Linh giờ đang gặp khó khăn nên nhờ anh giúp đỡ, như vậy anh có thể có miếng vừa có tiếng lại còn gánh vác "Trách nhiệm" này để chăm sóc cho cô, nhưng anh không có nghĩ đến, chỉ mình anh suy nghĩ viễn vông mà thôi.
Lục Vân thiên quay đầu, dữ tợn nhìn anh ta, cũng chẳng để ý đến anh ta: "Quý Linh Linh, cô tốt nhất nên cẩn thận cho tôi, nếu không..."
"Cô ở đây bảo ai cẩn thật hả?"
Hả?
Còn chưa đợi Quý Linh Linh lên tiếng nói lại, thì cô đã rơi vào một vòm ngực ấm áp.
"Mộ..." Quý Linh Linh khẽ mở miệng, Mộ Ly thì cúi đầu, mặc dù anh đang đeo kính đen, nhưng cô biết anh đang cười với mình.
Anh được lắm Mộ Ly, cái tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân kiều này ấy à, anh diễn quá đã tay còn gì bằng. Vương Náo Náo buồn cười đứng bên xem kịch, cũng không biết mình có nên giúp hay không.
"Có phải mấy người quên rồi hay không, chức vị trưởng phòng ấy làm sao mà có vậy ta?" Mộ Ly đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Quý Linh Linh, đến nhìn cũng không cho bọn họ một cái, giọng nói thì chầm chậm, còn tỏa ra mùi bạc hà thoảng thoảng, ngay cả một cái chớp mắt, Quý Linh Linh nhìn cũng ngơ ngẩn theo, cho tới bây giờ cũng không biết Mộ Ly đeo kính đen lại đẹp đến mức này, lại còn mang theo sự cuốn hút tiềm ẩn nữa chứ.
"Anh...Mộ Ly...Anh." Lục Vân thiên cắn răng mà nói, cô sợ anh, đúng, cô không ngờ anh ta lại biết.
Lúc này, Nghiêm Tử Tuấn đứng chắn trước mặt Lục Vân Thiên:"Bọn tôi chỉ định đi ăn bữa cơm bình thường thôi, nếu anh không đồng ý thì cũng dễ tính rồi. Tôi vẫn nghĩ rằng Quý Linh Linh đang tự do, nếu người hiểu cô ấy nhất là anh..."
"Anh không biết sao? Mà quên nhắc anh một tiếng, lần trước anh vẫn còn được lưu tên ở bộ đấy, nếu bữa này tên anh lại hiện lên lần nữa, dù cho ba anh là thị trưởng thì cũng không giúp được anh nữa đâu." Vẻ tà ác bị che khuất bởi lớp kính đen.
"Anh...”
"A, tôi lại nhớ nữa rồi, cái lần anh được phục chức ấy, hình như thị trưởng Lục không giúp chút nào thì phải." Mộ Ly lại nói chuyện rõ ràng, nếu anh muốn làm gì Nghiên Tử Tuấn, thì cũng không có ai đứng ra ngăn cản.
"Tử Tuấn." Lục Vân Thiên kéo tay Nghiêm Tử Tuấn, ý bảo anh đừng nói gì thêm nữa, thực lực của anh và Mộ Ly hoàn toàn cách xa một trời một vực, không cần so sánh cũng biết người thắng kẻ thua sẵn rồi."Mộ Ly, hi vọng anh có thể nể mặt...tình cảm của bọn mình, để bỏ qua cho… Tử Tuấn một lần."
"Hả? Cái gì mà tình với cảm? Cô còn nhớ cái tình cảm ấy sao?" Mộ ly kề sát vai Quý Linh Linh: "Nếu như cô còn nhớ cái tình cảm vớ vẩn ấy, vậy thì nên nhớ rằng, cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu ai dám làm cô ấy ấm ức dù là nửa phần, tôi nhất định...không bỏ qua cho kẻ đó!" Trong giọng nói là sự tàn độc.
Lục Vân thiên không khỏi run người vì sợ.
Còn Qúy Linh Linh thì nhẹ kéo cánh tay anh, cảnh cáo anh nên dừng lại, đừng có dọa cô ấy nữa làm chi. Lục Vân Thiên cũng đang mang thai, mà cảm xúc của phụ nữ lúc này không ổn định, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.
"Ha ha, hiện giờ chuyện gì nên nói đã nói, nên làm cũng làm, bọn mình có thể về được chưa nhỉ?"
Mộ Ly nắm lấy tay Quý Linh Linh: "Vương Náo Náo, nếu về sau cô còn dám coi người phụ nữ của tôi như trò cười, tôi sẽ khiến khoa thần kinh của cô gà hay chó đều không yên nổi đâu!" Nói dứt lời, Mộ Ly không cho bọn kia cơ hội lên tiếng chào tạm biệt, dẫn Quý Linh Linh ra khỏi chỗ đó.
Nghiêm Tử Tuấn bị Mộ Ly chọc giận đến mức đôi môi trắng bệch, nhưng giờ tức thì có ý nghĩa gì, với thực lực của anh, có tu đến trăm năm cũng không bằng được Mộ Ly.
"Được rồi, chúng ta cũng đi thôi anh." Vương Náo Náo lôi Lãnh Dạ Hi đi về.
Đến bãi đậu xe, Lãnh Dạ Hi ngừng bước lại.
"Này, sao thế?"
"Vương Náo Náo, tất cả đều do cô làm đạo diễn có phải hay không?" Lãnh Dạ Hi nhìn chằm chằm cô ta, giống như muốn nhìn thấu ý nghĩ của cô ta vậy.
"Em đã nói rồi mà, lúc không có người có thể gọi em là Cẩm Hân." Gương mặt Vương Náo Náo toát lên vẻ tươi cười, không đem sự giận dữ của anh để vào mắt.
"Trực tiếp trả lời cho tôi!"
"Meo meo... Đừng dữ vậy chứ, anh còn dễ giận nữa kìa, sớm muộn cùng vào khoa thần kinh bọn em cho xem." Vương Náo Náo dùng cánh tay trắng mịn vỗ vỗ lên vòm ngực anh, tuy nhiên nó đã bị Lãnh Dạ Hi bắt được tức thì.
"Là em báo cho Lục Vân Thiên với Mộ LY đúng không? Tại sao em phải làm vậy, muốn tôi khó chịu ư?" Lãnh Dạ Hi định hát tay cô ra, nhưng do kéo cô lại hơi vội, giờ anh mà bỏ tay ra thì cô sẽ bị thương.
Vương Náo Náo sững sờ, người này chắc nghĩ trên mặt mình dát vàng không bằng, chuyện vợ chồng nhà người ta, liên quan gì đến một người ngoài như anh, lại còn mắng cô kiểu ấy với cái thái độ thái quá nữa chứ.
"Lãnh Dạ Hi, em thấy anh thật sự bị bệnh thần kinh rồi đấy, phát tác mang tính gián đoạn.Cái người anh đây này, bình thường thì hoặc là y chang cây cột gỗ, hoặc là thoát ra cái tính tình khiến người ta đứng tim, rốt cuộc con người anh chỗ nào mới là thật chứ. Thế giới của anh có phải trừu tượng quá phải không, thường xuyên xuất hiện vài triệu chứng khác nhau nữa đúng không?" Vương Náo Náo lấy tay đè lên trán anh, cũng không sốt mà ta.
"Em đủ rồi đấy." Lãnh Dạ Hi cầm lấy mấy ngón tay của cô, anh giận dữ nhìn chằm vào cô. Mặc dù anh chẳng hiểu Vướng Náo Náo đang nói gì, nhưng chắc chắn mấy câu đó không ích lợi gì với anh.
"Được rồi, anh nói đủ rồi thì đủ rồi vậy." Vương Náo Náo nhìn anh, vô vị nhún nhún vai, "Thả lỏng nào, anh lo lắng gì vậy? Mới vừa rồi em chỉ dẫn anh đi xem một vở tuồng thôi mà, sao anh phải xúc động thế?"
"Xem tuồng ư? Quả nhiên là em báo cho bọn họ? Em cho rằng một mình anh xử không được tên Nghiêm Tử Tuấn ấy hay không?" Lãnh Dạ Hi nhíu mày hỏi ngược.
"Anh ư? Anh mà dọn được tên Nghiêm Tử Tuấn ấy? Đó đó...Không nhìn ra anh thuộc thành phần người tốt à nha, may mà em ngăn lại." Vương Náo Náo tựa như đang lầm bầm một mình, "Nhưng mà em chỉ gửi tin nhắn cho mình Lục Vân Thiên thôi à, còn phía Mộ Ly thì em không, có thể anh ta đã sớm phái người bảo vệ Quý Linh Linh."
"Em báo cho Lục Vân Thiên?"
"Đúng vậy, này, nhỏ giọng chút đi, em có thể nghe được mà." Vương Náo Náo vẫn cái bộ mặt không để ý anh nói gì.
"Em có biết Lục Vân Thiên là ai hay không hả, nếu Mộ Ly không đến, tôi cũng không tới thì sao biết không hả?" Lãnh Dạ Hi lúc càng ngày càng bốc hỏa, nhất là người cái dáng vẻ không quan tâm của Vương Náo Náo thì càng nóng.
"Làm ơn đi mà." Vương Náo Náo liếc anh một cái, "Anh cho rằng em là anh à? Nếu như kế hoạch không chuẩn bị chu đáo, em sẽ dễ dàng báo cho Lục Vân Thiên hay sao. Làm ơn đi, anh động não một chút được không? Đừng có đem bất kỳ ai ra so với anh, đồ động vật đơn bào."
Cô cũng thật sự phục Lãnh Dạ Hi, anh rõ ràng là một người bình tĩnh sáng suốt, qua lần này, cô phải nệ anh thật.
"Đừng đụng đến tóc tôi!" Lãnh Dạ Hi kéo tay cô lại, cô cư nhiên coi anh như mấy đứa trẻ con mà xoa đầu!
"Đừng có giận vô lý thế được không?" Vương Náo Náo cũng học cái kiểu liếc mắt trừng trừng nhìn lại anh, như lại thu hồi vẻ mặt ngay sau đó, khẽ kéo tay anh: "Quan tâm thì sẽ bị quấy nhiễu. Từ ái chuyện mới vừa rồi, anh cũng hiểu rồi phải không, Mộ Ly đã bảo vệ chặt Quý Linh Linh từ sớm rồi, hoàn toàn không cần anh giúp làm gì."
Lãnh Dạ Hi nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên ngọn lửa không thể nào hiểu nổi.
"Vương Náo Náo, em làm hết chuyện này, là để tôi... Buông tay?"
"Ha ha, may mà anh không phải cọc gỗ thật, năng lực tư duy cũng không tệ lắm." Vương Náo Náo cười hì hì đánh bộp lên tay anh "Đàn ông ấy mà, đều có ham muốn giữ lấy vài thứ, bọn họ sẽ không hi vọng bất kỳ người đàn ông khác mơ mộng đến đồ vật của mình, nhất là người phụ nữ Mặc dù của anh và anh khá tốt, nhưng cũng nên giữ một khoảng cách thì mới ổn."
"Vương Náo Náo, có phải em biết cái gì không?" Lãnh Dạ Hi trở tay kéo Vương Náo Náo, không để cho cô đi.
"Hử? Anh mới nói gì đó?" Vương Náo Náo cười khan hai tiếng, có cảm giác lúng túng khi bị bắt.
"Cô biết tôi nói cái gì mà." Lãnh Dạ Hi lại gần cô, trong giọng nói lộ ra chút nguy hiểm.
"Hà..., đừng trêu em, anh ép sát tôi làm gì. Em còn tưởng anh chuẩn bị cưỡng hôn em đấy, khoảng cách khoảng cách ấy." Vương Náo Náo giả bộ ho khan hai tiếng, đành phải lui về sau mấy bước.
"Hửm? Vậy thì hôm nào không bằng hôm nay."
"Cái gì chứ?" Vương Náo Náo đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ừm..." Tay của cô ngay sau đó nắm chặt lấy tay anh, đôi mắt của anh từ xa tiến gần tới, cho đến khi...cô nhìn không rõ.
Bàn tay to lớn của Lãnh Dạ Hi khống chế gáy cô, không để cô cử động một li. Anh rõ ràng là muốn trừng phạt cô chuyện vừa rồi, nhưng sau khi chạm vào sự ngọt ngào ấy, anh lại không thể buông tay ra.
"Vương Cẩm Hân, môi em không phụ lòng cái tên này nhỉ?"
Vương Náo Náo bị anh hôn đến choáng đầu óc, lại không thể trả lời câu hỏi của anh, trong mơ màng nhìn thế nụ cười thỏa mãn bên môi anh, sau đó lại ập lên môi cô lần nữa.
"ừm, ưm...Anh..." Cái anh này, cô có ý tốt giúp anh, thế mà bây giờ anh quan mình chính đại ăn trộm món hời từ cô, đáng chết!