Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 117-5: Hiểu Phỉ trở về, bảo bảo vô ngại (5)



"Ha ha, xem bộ dáng bây giờ của anh, chẳng lẽ là bị lượng tâm cắn rứt sao? Hay là đang cố giả bộ để nhận được sự đồng tình?" Thẩm Hiểu Phỉ lạnh lùng châm chọc một tiếng, không cho anh bất kỳ cơ hội giải tích nào.

"Hiểu Phỉ. . . . . . Tôi. . . . . ."

"Đừng có gọi thân mật như vậy, hai chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì!" Thẩm Hiểu Phỉ cười một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn anh, "Anh làm anh em, huynh đệ tốt đến như vậy sao? Tần Mộc Vũ, tôi trước kia tại sao không có phát hiện, anh có cái loại tiềm lực này? Bỏ đá xuống giếng, là bản lãnh của anh sao."

"Tôi. . . . . . Tôi không nghĩ chuyện sẽ như thế này, này thật. . . . . ." Tần Mộc Vũ muốn nói lại thôi.

"A, anh không biết? Chuyện này, hình như anh là người làm tất cả, anh điều tra theo đầu mối, anh lại không biết? Mười ngày trước, không phải là anh rất hài lòng sao, hiện tại lại bày ra một bộ dáng muốn chết, anh nghĩ là đang mê hoặc người nào?" Thẩm Hiểu Phỉ lời nói lạnh nhạt, nhưng Tần Mộc Vũ không nhúc nhích chút nào.

"Nếu như tôi mà biết mọi chuýenẽ như thế này, tôi thề, tôi sẽ không nhúng tay. Tôi hiện tại. . . . . . Tôi cũng không biết làm như thế nào để có thể sửa sai. . . . . . Nhìn đến bọn họ. . . . . ."

"Hừ, anh không cần nữa giả mù sa mưa ~! Anh có biết tất cả đều là bởi vì anh, bọn họ. . . . . . Bọn họ cuộc sống sau này sẽ phải thay đổi! Hiện tại tình trạng của Quý Linh Linh như thế này, anh có biết cuộc sống sau này của cô ấy như thế nào? Anh chính là như vậy làm mà làm huynh đệ tốt của người khác sao?" Thẩm Hiểu Phỉ lớn tiếng mắng, mắt lại nổi lên màu đỏ.

"Hiểu Phỉ. . . . . ."

"Câm miệng! Tần Mộc Vũ, anh không có tư cách gọi tên tôi! Hiện tại tôi tìm anh , không chỉ là vì mắng anh, tôi chỉ là để cho anh biết, nếu như các người dám làm tổn thương cô ấy dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ cô ấy, anh nên biết, tôi có cái năng lực này!"Nét mặt của Thẩm Hiểu Phỉ, biểu hiện càng thêm lạnh lẽo cùng thù hận.

"Tôi. . . . . . Tôi phải nói như thế nào, thì cô mới có thể tin tưởng tôi. Tôi thấy được bộ dáng hiện tại của anh ấy, tôi. . . . . . Tôi cũng không nghĩ, tôi căn bản cũng không biết cái kết quả này. . . . . . Hiện tại tình trạng của anh ấy , đã để tôi đau đến không muốn sống rồi, cô bây giờ lại. . . . . . Hiểu Phỉ, cô không cần có cái bộ dáng này!" Tần Mộc Vũ bùm lập tức quỳ trên đất, lúc này không hề cò có phong thái hằng ngày, cùng với hình ảnh phong lưu lãng tử lúc đầu , hình như là hai người.

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn anh quỳ xuống, nhưng không có nửa phần mềm lòng.

"Là anh đem bọn họ đẩy đến con đường vạn kiếp bất phục, nếu như cô ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ để cho anh đi theo bồi mệnh đấy!" Nói xong, Thẩm Hiểu Phỉ sải bước lướt qua anh, đi ra khỏi phòng.

Tần Mộc Vũ quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy cảm giác vô lực, "Nếu như có thể, tôi cũng vậy muốn dùng cái mạng này để đổi."

"Đại ca!" Quách Hiểu sáng vội vả xông tới, liền thấy Tần Mộc Vũ quỳ dưới đất.

"Đại ca, anh nhanh lên một chút, không nên quỳ ở chỗ này . Anh đã ba ngày không có ăn cái gì, nếu như tiếp tục như vậy nữa. . . . . . Thân thể của anh sẽ không thể chịu được ." Quách Hiểu Lượng vừa nói xong, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Tần Mộc Vũ ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt đẫm lệ của Quách Hiểu Lượng. Anh nhẹ nhàng giật giật cánh môi, "Tôi đã làm sai?"

"Không có, không có! Làm sao anh lại có lỗi, anh cho tới bây giờ cũng không có lỗi. Anh làm nhiều như vậy, cũng là vì người khác, anh không có sai. . . . . ." Quách Hiểu Lượng trong bụng kích động, lập tức ôm lấy Tần Mộc Vũ, "Anh tại sao lại có lỗi, đây không phải là kết quả mà anh đã nghĩ đến. . . . . ."

Tần Mộc Vũ giống như mộ tượng gỗ người không có cảm xúc, mặc cho Quách Hiểu Lượng ôm lấy thật chặt, "Nhưng tại sao, có kết quả, thế nhưng anh ấy lại không vui mừng , mà lại. . . . . ."

"Không có! Đây tất cả đều cùng anh không có quan hệ, anh ấy sẽ tốt, bọn họ cũng sẽ tốt, anh không cần có cái bộ dáng này, đại ca, van cầu anh. Tôi phải làm như thế nào, để anh có thể quý trọng bản thân hơn. Anh ấy bây giờ đã nhập viện rồi, anh không thể tiếp tục như vậy nữa ." Quách Hiểu Lượng kích động đến mức nước mắt rơi như mưa, cô không biết mình nên nói như thế nào nữa, chỉ biết là, cô hiện tại duy nhất có thể làm chính là muốn bảo vệ Tần Mộc Vũ chu toàn.

"ừ, anh ấy bây giờ còn đang nằm viện, vẫn còn có thể hôn mê bất tỉnh, tôi không thể tiếp tục như vậy. . . . . . Không thể. . . . . ." Tần Mộc Vũ dằng dặc.

"Đại ca!"

"Anh Vũ Nhân. . . . . ." Quách Hiểu Lượng vừa thấy được người tới, nhất thời trong lòng nhẹ đi mấy phần.

"Đại ca, đây là thế nào?" Mạc Vũ Nhân ngồi xổm người xuống, lo lắng hỏi.

“Đại ca anh ấy. . . . . ."

"Có phải bởi vì chuyện kia?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.