Mộ Ly buông xuống đũa trong tay, ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô.
"Nhưng. . . . . ." Vú Lâm có chút chần chờ.
"Nhưng? Vú Lâm, giúp tôi chuẩn bị một chút, tôi ở phòng khách là tốt." Quý Linh Linh bưng lên một chén cháo gà, không có hình tượng chút nào ừng ực nuốt vào.
"Quý tiểu thư. . . . . . Phòng khách rất lạnh không thích hợp cho phụ nữ có thai ở, đối với bảo bảo. . . . . . Không tốt." Vú Lâm lúc nói chuyện có chút khó khăn.
"Không có quan hệ, thân thể của tôi rất tốt, ban ngày phơi nắng nhiều một chút là tốt." Quý Linh Linh ngược lại chẳng hề để ý.
"Nhưng. . . . . ."
"Không được!"
Mộ Ly bỗng dưng lên tiếng.
Quý Linh Linh nhướng mi, nhìn về phía anh, cô cũng muốn nghe nguyên nhân.
"Sức khỏe của cô, tôi sẽ không xen vào, nhưng không được gây hại cho đứa bé của tôi."
Con của anh?
"Bảo bảo không có như vậy yếu ớt!" Quý Linh Linh trả lời.
"Tôi nói không được, là không được." Mộ Ly nói xong, liền đứng lên, "Ở nhà chính, nơi nào cũng không được đi."
"Nếu như tôi không muốn !" Quý Linh Linh cũng học bộ dáng của anh, đứng lên, hình như đứng so với ngồi sẽ cảm thấy có hình tượng tức giận nhiều hơn.
Chống lại tròng mắt lạnh lẽo của anh, mặc dù có chút không thích hợp, nhưng cô như cũ duy trì hình tượng của mình không nhúc nhích.
Nhìn hai người như thế giằng co, Vú Lâm chỉ cảm thấy mệt mỏi, khó xử muốn chết.
"Quý tiểu thư, đứa bé là vô tội, cho nó môi trường sống tốt, đối với cuộc sống sau này cũng tốt hơn ."
Quý Linh Linh mấp máy môi, đối với lời nói của Vú Lâm, cô không thể phản bác.
"Tôi cũng muốn đứa trẻ được phát triển trong môi trường tốt nhất, chỉ là không muốn cùng người không có liên quan ở chung một chỗ thôi." Quý Linh Linh lời nói rõ ràng cực kỳ, cô muốn phân chia rõ ràng mối quan hệ của cả hai.
Bỗng nhiên, trước mắt của cô tối sầm lại, nhìn lại thì thấy anh đang đứng trước mặt.
Anh một tay nâng lên cằm của cô, ép buộc cô nhìn thẳng mình.
Quý Linh Linh môi mím thật chặt môi, coi thường sự đau đớn đến từ bàn tay to lớn kia.
"Cô có tư cách gì không muốn cùng tôi ở chung một chỗ?"
Tư cách? Tư cách của cô có rất nhiều a.
Cô giơ tay lên, dùng hết sức lấy tay anh xuống.
"Bởi vì anh hận tôi. . . . . . Nếu như lý do này không đủ, tôi còn có thể cho anh thêm một, bởi vì tôi đối với anh không còn hứng thú." Quý Linh Linh từng chữ từng câu, lời nói rất rõ ràng.
Đang đứng ở giữa hai người, Vú Lâm ngây cả người.
Bọn họ mặc dù. . . . . . Bây giờ mặc dù chỉ còn mốt liên hệ mỏng manh là đứa bé chưa ra đời kia, nhưng là. . . . . . Cũng không thể mỗi ngày gặp mặt là lãnh ngôn lãnh ngữ như vậy, chẳng lẽ mùa thu còn chưa đủ lạnh sao?
Cuối cùng, còn là Mộ Ly quay người đi lên lầu trước.
Quý Linh Linh chỉ có thể đứng yên nhìn theo bóng lưng của anh, dù sao đã quyết định, thì không thể dễ dàng thay đổi, nếu phòng khách không thể ở,thì liền trực tiếp lần nữa"Cùng giường chung gối" đi, dù sao cũng là thói quen.
"Quý tiểu thư, vậy cô. . . . . . Lên lầu nghỉ ngơi đi, Mộ tiên sinh. . . . . . Tâm tình không được tốt lắm."
"Ừ, tôi trước tiên ở phía dưới nghỉ một lát." Biết rõ anh hiện tại tâm tình không được tốt, mình cũng cũng chưa có cần thiết lại đi trêu chọc.
"Quý tiểu thư, tôi có câu này, nói ra có chút không vừa ý cô, nhưng nếu như không nói. . . . . ." Vú Lâm có chút chần chờ.
"Hả? Vú Lâm, có chuyện gì, bà nói thẳng không sao đâu." Nói xong, Quý Linh Linh một tay đỡ bụng, liền lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế.
"Ngài bây giờ cùng Mộ tiên sinh. . . . . . Hai người các cô, chẳng lẽ tính toán vẫn như vầy phải không? Nếu như đứa bé sanh ra được, hai người sẽ làm cái gì? Ly hôn sao? Đứa bé kia cuối cùng về người nào?" Vú Lâm liên tiếp đặt ra vấn đề, đem nổi khổ trong lòng cô, toàn bộ nói ra.
Kể từ ngày đó lão Trung lén lút nói cho bà biết, không thể nữa gọi Quý Linh Linh là "Phu nhân" , bà cũng biết, chuyện càng thêm trở nên phiền phức rồi.
"Đứa bé về anh ấy." Quý Linh Linh cơ hồ là không cần suy nghĩ, đã nói đi ra.
"À?"
"Sinh đứa bé, tôi liền sẽ rời đi nơi này. Anh ấy về sau coi như không có tôi, cũng có đứa bé ở bên người làm bạn, như vậy ít nhất sẽ không cảm thấy cô đơn nữa." Quý Linh Linh thì ra là, đã sớm tính toán tốt tất cả.
A, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn sao? Nếu như không có cô, người nào có thể thay thế?
"Chỉ có duy nhất cái phương pháp này sao?" Vú Lâm hỏi dò.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà, mím môi cười cười, "Hiện tại, đi một bước tính một bước thôi." Nói xong, cô liền đứng lên, Vú Lâm lo lắng đi tới bên người đỡ cô.
"Vú Lâm, về sau nếu như tôi không có ở đây, bảo bảo, chỉ hy vọng bà có thể chăm sóc nhiều một chút." Cô cúi đầu, một tay khẽ vuốt ve cái bụng. Đã từng ảo tưởng bao nhiêu tốt đẹp sau khi bảo bảo ra đời nhưng tất cả chỉ là mơ, khi mở mắt , toàn bộ hóa thành hư không.
"Quý tiểu thư. . . . . ." Vú Lâm giọng không nhịn được nghẹn ngào.
Quý Linh Linh quay đầu, vỗ nhẹ nhẹ tay của bà, không nói gì thêm, liền đi lên lầu.
Vú Lâm nhìn theo bóng lưng của cô, thật lâu chưa tỉnh lại, bà có thể nói cho Mộ tiên sinh, thật ra thì Quý tiểu thư yêu ngài sâu đậm như thế nào không?