Thời điểm trở lại bệnh viện, Trang Mỹ Cầm đã đứng chờ nơi đó.
"Mẹ, đến đây lúc nào vậy?" Quý Linh Linh cùng Lãnh Dạ Hi đi vào phòng bệnh.
"Vừa tới. Thân thể có tốt hơn chút nào không?"
"Ừ, đã tốt hơn một chút rồi, Dạ Hi nói, đợi bác sĩ kiểm tra thêm chút nữa, hiên tại vẫn chưa có chuyện gì."
Trang Mỹ Cầm đứng ở bên người Quý Linh Linh, tay bà cầm thật chặt tay của cô, đứa con gái của bà đã gầy đi rất nhiều.
"Linh Linh, mẹ cùng con nói chuyện được không?"
"Mẹ? Có chuyện gì."
Nói xong, Trang Mỹ Cầm liếc mắt nhìn Lãnh Dạ Hi, sau đó Lãnh Dạ Hi nói một câu, liền đi ra ngoài.
"Linh Linh, chúng ta ra nước ngoài sống đi, nơi này không thích hợp với chung ta nữa."
"Mẹ. . . . . ." Quý Linh Linh vừa mới mở miệng, nước mắt liền rơi xuống, cứ như vậy, rời đi sao?
"Linh Linh, chuyện giữa con và Mộ Ly, mẹ đã nghe qua rồi, hiện tại còn có chuyện của Thần Thiên, con cũng biết chớ, Lam Lam cô ta. . . . . ." Trang Mỹ Cầm chưa nói xong, liền không nhịn được nghẹn ngào, "Mẹ hiện tại chỉ còn có con và Thần Thiên, nếu như hai đứa có xảy ra chuyện gì, mẹ thật sự sẽ không thể sống nổi nữa."
"Mẹ, mẹ, nếu mẹ đã biết chuyện của con cùng Mộ Ly, vậy có thể nói cho con biết , ban đầu có phải là ba. . . . . . Ông ấy. . . . . ." Lúc này Quý Linh Linh, nói được nửa câu, cũng không nói được nữa, nước mắt từng giọt liên tiếp rơi xuống.
"Linh Linh." Trang Mỹ Cầm cầm thật chặt tay của cô, "Không cần hỏi nữa được không? Ba con đã chết, ông ấy đã chết, cái này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Mẹ. . . . . . Quý Linh Linh có chút ngạc nhiên nhìn mẹ của mình, lời của bà đã quá rõ rồi. Thì ra là. . . . . . Thì ra người ba mình yêu thương kính trọng nhất, thật sự. . . . . . Năm đó đã làm ra loại chuyện đó.
"Mẹ. . . . . . Mẹ, mẹ lừa con phải không? Ba, ba ông ấy là một kỹ sư vĩ đại như vậy, . . . . . . Làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Mẹ, van cầu mẹ. . . . . . Van cầu mẹ. . . . . . Không cần như vậy. . . . . . Không cần. . . . . ."
Quý Linh Linh vừa khóc lớn, lời còn chưa dứt, thân thể của cô liền mềm nhũn ngã vào trong ngực Trang Mỹ Cầm.
"Linh Linh! Linh Linh! Lãnh tiên sinh, Lãnh tiên sinh!"
"Chuyện gì xảy ra!" Lãnh Dạ Hi ở ngoài cửa vội vả xông tới, liền thấy Quý Linh Linh đã té xỉu.
Anh không có nói thêm gì, trực tiếp nhấn chuông báo ở đầu giường rồi bế Quý Linh Linh lên.
"Linh Linh, Linh Linh, con không cần hù dọa mẹ a, không cần hù dọa mẹ. . . . . ." Nhìn con gái mình không tiếng động nằm ở trên giường bệnh, Trang Mỹ Cầm đứng bên cạnh, cũng lớn tiếng khóc lên.
Tại sao, sự việc đã qua nhiều năm như vậy, sao còn phải bị nhắc tới? Ban đầu không phải nói, chỉ cần họ rời đi, chuyện này, cũng sẽ không nhắc tới nữa sao? Tại sao, tại sao hắn muốn lừa bà?