"Vẫn đang thực hiện, nếu cô gái đó không đồng ý, vậy phải làm thế nào?"
"Cậu muốn làm thế nào thì làm." Khóe miệng người đàn ông thoáng qua nụ cười tà.
"Vâng... Tần Tổng, em biết nên làm gì." Người nọ nói xong vội vàng ra khỏi văn phòng của Tần Mộc Vũ.
Tần Mộc Vũ nhìn người đó đi ra, nhướng môi rồi nhìn xấp tài liệu trên bàn.
Trong đó ghi chép công việc trong năm năm qua của Quách Hiểu Lượng, công nhân nhà máy, nhân viên quán cà phê, nhân viên đưa sữa, nhân viên rửa xe... vân vân, những công việc ở tầng thấp nhất xã hội, cô gần như đều từng làm một lần. Trong ấn tượng của anh, Quách Hiểu Lượng và Mạc Vũ Nhân có quan hệ rất tốt, tuy cô được nhận nuôi nhưng cuộc sống luôn không tệ. Hơn nữa Mạc Vũ Nhân đối xử rất tốt với cô, ăn mặc đều như một tiểu thư khuê các.
Ngày đó cô mặc bộ lễ phục quyến rũ, đi cạnh anh một tấc không rời, luôn miệng lão đại, lão đại, lão đại...
Cảm giác đã lạ lẫm, anh sắp không còn nhớ nữa.
Nhưng giờ, cô nhân danh "yêu anh" để sinh cho anh một đứa con. Là một người đàn ông, anh tất nhiên phải làm gì đó. Mặc dù anh không thể yêu cô, nhưng ít ra có thể đền bù cho cô một chút.
"Các anh... làm gì vậy?"
"Cô Quách, đây là đồ dùng Tần Tổng bảo chúng tôi mang tới."
Quách Hiểu Lượng hoảng hốt đứng trước cửa nhìn nhóm người trước mặt và đống đồ phía sau họ.
"Cô Quách, Tần Tổng nói ngày thường cô phải làm nhiều việc, không có thời gian mua đồ dùng mới, vậy nên muốn chúng tôi mang đồ mới đến rồi đưa đồ cũ đi." Người đàn ông đứng đầu thật thà nói.
"Mời về nói cho Tần Tổng các anh biết, tôi không cần." Sắc mặt Quách Hiểu Lượng trầm xuống.
"Cô Quách, cô xem, đây là tầng năm, chúng tôi đã mang hết đồ lên tận đây rồi, hơn nữa Tần Tổng có nói, nếu cô không nhận, công ty chúng tôi cũng không thể tiếp tục kinh doanh nữa. Cô Quách, cô đại nhân đại lượng, xin hãy nhận lấy đi." Những lời chân tình thực lòng của người đàn ông khiến Quách Hiểu Lượng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Làm phiền các anh cho tôi số Tần Tổng giúp."
"Vâng, được." Nghe vậy, người đàn ông lập tức lấy số Tần Mộc Vũ.
Quách Hiểu Lượng bấm theo mấy con số, "Xin chờ một chút", cô nói rồi đi vào trong nhà.
"Alo..."
"Tại sao phải đưa đồ đến?"
"Quách Hiểu Lượng? Có hài lòng với đồ đạc không?"
"Tần Tổng, anh uống chén nữa nào..."
Trong điện thoại xen lẫn giọng phụ nữ, Quách Hiểu Lượng nghe rất rõ.
"Tần Tổng, anh đang tội nghiệp tôi sao?" Quách Hiểu Lượng lạnh lùng, mang theo sự phẫn nộ khó phát hiện.
"Tặng cho em thì cứ nhận, nghĩ nhiều vậy làm gì?" Tần Mộc Vũ nghe ra sự bất tuân trong giọng cô, anh cũng có chút tức giận.
"Được, tôi nhận." Đồ cho không thì ai mà không muốn. Quách Hiểu Lượng không đợi anh phản ứng lại liền tắt điện thoại.
Anh đã có "lòng tốt" cứu tế cô như thế, cô mà không nhận thì ngược lại có vẻ vô lễ.
"Được rồi, các anh có thể chuyển đồ vào." Quách Hiểu Lượng mở cửa, trên khuôn mặt mang theo chút ý cười.
"Vâng, cô Quách, cô xem có đồ dùng nào không cần, như đồ cũ kỹ quá để chúng tôi mang đi." Người đàn ông nghe Quách Hiểu Lượng đồng ý liền vui vẻ ra mặt.
"Đều là đồ cũ không có gì quan trọng, các anh xem rồi lấy đi, tôi còn một số việc phải làm, ở đây làm phiền các anh." Quách Hiểu Lượng áy náy nói.
"Cô Quách ngàn vạn lần đừng khách khí như vậy, đây đều là việc chúng tôi phải làm. Cô cứ yên tâm ra ngoài, sau khi cô về, nhất định sẽ thấy một ngôi nhà hoàn toàn khác."
"Được."
Ngôi nhà hoàn toàn khác, chỉ là thay đổi mấy đồ dùng, căn nhà sẽ thay đổi sao?
Ha ha, dù sao cô cũng không biết được.
Quách Hiểu Lượng cầm cái túi cũ, mặc áo rộng thùng thình ra ngoài, hôm nay không phải đi làm nên cô đi đón Mộc Mộc.
Gần đến trưa, trước cửa trường mẫu giáo tụ tập rất đông người, phần lớn là phụ huynh đến đón con.
Mộc Mộc học ở một trường tư nhân, điều kiện rất tốt, cho nên chi phí cũng rất cao. Đương nhiên có thể đến học ở đây đều là con cái của gia đình không phú thì quý, con của gia đình làm công như Quách Hiểu Lượng thì không có mấy.
Trong nhóm người này, cách trang điểm và ăn mặc của Quách Hiểu Lượng so với những người phụ nữ mặc áo lông cao cấp hoàn toàn không hợp.
Cô đứng trong đám đông tất nhiên cũng thường xuyên chịu những tiếng châm biếm.
"Các chị biết không, ông nhà tôi ở nước ngoài có liên hệ được với một trường quý tộc, giáo dục ở đó nghe nói tốt nhất thế giới."
"Còn nhỏ vậy đã ra nước ngoài rồi sao?"
"Đó là đương nhiên, ba tuổi nhìn tám mươi [1], bây giờ mà không dạy chắc, sau này nhất định sẽ không thể phát triển. Chẳng lẽ các chị hi vọng con mình sau này lướn lên chỉ biết làm thuê làm mướn thôi sao?"
[1] Ba tuổi nhìn tám mươi: thông qua hành vi cử chỉ của một đứa trẻ sẽ có thể biết được tương lai nó sẽ trở thành người như thế nào, ý tứ sâu hơn chính là thói quen hành vi hiện tại của một người sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời người đó.
"Cũng đúng, con trai tôi sau này còn phải tiếp nhận vị trí của bố nó, bây giờ nhất định phải được dạy dỗ tốt nhất."
"Phải đó, con gái tôi bây giờ đã phải tiếp xúc phải đủ loại lễ nghi giao tiếp xã hội, trẻ con mà, học rất nhanh, sau này cũng phát triển được ở tầng lớp xã hội thượng lưu."
"Không còn cách nào cả, chúng ta còn có tiền có thể cho con được nhận sự giáo dục tốt, nhưng không biết cô đây, con cô..."
Mấy người phụ nữ trò chuyện, chủ đề liền dẫn tới Quách Hiểu Lượng.
"Hả? Tôi..."
"Cô này, cô xem cách cô..." Trang điểm, trên gương mặt người phụ nữ lộ ra sự trào phúng.
"Gia đình cô làm gì, bố nó làm ở công ty lớn chứ?"
"Bố nó có phải làm việc cho nhà nước không?"
"Chẳng lẽ bố nó ở nước ngoài?"
Quách Hiểu Lượng thấy bọn họ thay nhau đặt câu hỏi, lập tức không chống đỡ được.
"Tôi... Tôi... tan học rồi, tôi đi trước." Quách Hiểu Lượng lắp bắp không nói được đủ câu, vội vàng rời đi, sau lưng truyền đến tiếng nói, xem cô ta kìa, không biết cuộc sống thế nào sao? Giả vờ giàu sang vân vân.
Quách Hiểu Lượng đau xót, cô chưa từng biết rằng, thân phận của mình bây giờ làm người ta chế giễu như thế? Nếu đổi lại ngày trước, cô nhất định sẽ vả cho đối phương hai cái tát, rồi lý luận với bọn họ, nhưng bây giờ... Cô chỉ biết rụt cổ.
"Mẹ!"
"Mộc Mộc."
Thằng bé đeo cặp trên lưng, hưng phấn chạy về phía cô.
Quách Hiểu Lượng ôm lấy cậu, "Hôm nay mẹ tới đón con, có vui không?"
"Vui lắm ạ. Hôm nay mẹ không phải đi làm sao?" Mộc Mộc ôm chặt cổ cô, đầu cọ cọ trước ngực, "Hôm nay... Hôm nay... mẹ nghỉ một ngày."
"Mộc Mộc, hai ngày tới có buổi đi dã ngoại, cậu có muốn đi không?" Đúng lúc này, một cô bé dễ thương đi tới hỏi.
"Tớ..." Mộc Mộc nhìn cô bạn, sau đó lại nhìn Quách Hiểu Lượng, "Tớ không đi."
"Không đi sao, thật tiếc... Mộc Mộc, vì mẹ cậu không có tiền à?" Cô bé nghĩ một chút rồi lại nói.
Bây giờ trẻ con đều thông minh vậy sao? Chỉ nhìn quần áo của cô đã biết cô là một người mẹ không có tiền.
"Cậu dài dòng quá! Mẹ, bỏ con xuống, chúng ta về nhà đi." Mộc Mộc giãy ra nhảy xuống khỏi cái ôm của Quách Hiểu Lượng.
"Mộc Mộc..."
Không đợi cô bé nói thêm, Mộc Mộc đã kéo Quách Hiểu Lượng đi trước.
Mộc Mộc đi rất nhanh, giống như là sợ bị cô bé kia đuổi theo.
"Mộc Mộc, đừng đi nhanh quá." Quách Hiểu Lượng kéo tay cậu lại, "Các con có hoạt động dã ngoại sao?"
"Không có." Mộc Mộc không quay đầu lại nói.
"Mộc Mộc!"
"Mẹ, thầy cô tổ chức dã ngoại là để rèn luyện năng lực của chúng con, bây giờ con đã rất khá, con không muốn đi." Mộc Mộc nghe tiếng mẹ như sẽ tức giận, cậu vội vàng quay lại giải thích.
"Đi dã ngoại cần bao nhiêu tiền? Mộc Mộc đừng nói dối." Quách Hiểu Lượng cúi người xuống hỏi.
Mộc Mộc cắn môi, giống như rất khó trả lời, một lát sau mới mở miệng.
"Đi ba ngày cần 5000 đồng, 5000 đồng... Con cảm thấy không cần thiết, mẹ có thể bỏ 200 đồng dẫn con ra nông thôn..."
Thấy Mộc Mộc cố gắng tìm lý do, Quách Hiểu Lượng cảm thấy khó chịu, cậu vẫn chỉ là đứa trẻ năm tuổi, lại vì 5000 đồng đi dã ngoại mà tìm đủ lý do cho mình.
"Mộc Mộc, mẹ có 5000 đồng, con có thể đi."
"Mẹ? 5000 đồng, đây là tiền lương hai tháng của mẹ." Mộc Mộc rất ngạc nhiên.
"Đồ ngốc, mẹ nói có thì là có, con yên tâm. Được rồi, ngày mai con có thể nói với các cô, con sẽ tham gia buổi dã ngoại, được không?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, mẹ dẫn con đi ăn, được rồi, đừng nhăn nhó nữa, cười một cái mẹ xem." Quách Hiểu Lượng véo má Mộc Mộc, một suy nghĩ đã hình thành trong lòng cô.
"Thế nào? Có hài lòng về đồ dùng không?" Tần Mộc Vũ tươi cười ngồi trước bàn ăn, không ngờ Quách Hiểu Lượng có thể chủ động mời anh đến nhà, thật ngoài dự liệu.
"Uống gì?" Quách Hiểu Lượng đứng ở cửa bếp hỏi.
"Cà phê."
"Không có, uống nước đi." Cô cầm hai cốc nước lọc đi tới.
"Em bảo tôi tới là để mời tôi uống nước?" Tần Mộc Vũ nhận lấy cốc nước rồi nhìn cô.
Quách Hiểu Lượng uống một ngụm xong không trả lời, ngồi đối diện với anh.
"Tìm anh, có chuyện muốn nói."
"Nói? Tôi nhớ giữa chúng ta không có gì hay ho để nói cả." Nụ cười trên khuôn mặt Tần Mộc Vũ tắt lịm, thấy Quách Hiểu Lượng không tỏ thái độ gì, trong lòng anh không thoải mái.
Quách Hiểu Lượng cúi đầu, mắt nhìn vào cốc.
"Tôi muốn nói chuyện với anh về Mộc Mộc." Ngón tay cô đi dọc theo chiếc cốc.
"Nói đi." Tần Mộc Vũ ngưng giọng.
"Tôi muốn anh nuôi dưỡng Mộc Mộc." Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh.
"Bảo tôi nuôi dưỡng Mộc Mộc? Vì sao không bảo tôi cưới em luôn?" Tần Mộc Vũ chau mày.
"Quách Hiểu Lượng, ngay từ đầu em đã sử dụng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với tôi, đêm hôm trước còn nói sẽ không yêu tôi nữa, hôm sau thì chấp nhận đồ tôi đưa đến, hai ngày tôi không chủ động tìm em, bây giờ em liền chủ động tới tìm tôi. Quách Hiểu Lượng, em nên kiềm chế thêm vài ngày nữa, như vậy tôi mới không nhẫn nại nổi mà tới tìm em, tới tìm con trai tôi." Từng câu từng từ trong lời Tần Mộc Vũ đánh sâu vào trái tim cô.
"Cứ như anh nói, nên thật sự nên kiềm chế vài ngày nữa, ngại quá, sự nhẫn nại của tôi không tốt." Quách Hiểu Lượng mấp máy môi như đang cười với anh, nhưng sắc mặt thì không có một chút máu.
"Tôi nói thẳng cho em biết, tôi sẽ nuôi dưỡng Mộc Mộc, nhưng tôi tuyệt đối không cưới em." Tần Mộc Vũ đã mất hết nhẫn nại, nhìn bộ dạng này của cô, anh không kịp suy nghĩ đã buột miệng. Trông thấy sự kinh ngạc bất ngờ hiện lên trên gương mặt cô, sau đó dần bĩnh tĩnh lại, anh liền hối hận.
"Ha ha." Sau khi nghe anh nói, Quách Hiểu Lượng bật cười, cô lại cúi đầu nhìn cốc nước. "Thả lỏng đi, anh sẽ không cưới tôi." Có lẽ không nhìn anh sẽ có thể che dấu nội tâm của mình.
"Quách Hiểu Lượng, muốn nói gì thì nói thẳng ra đi."
"Anh cũng biết, tuổi tôi không còn nhỏ, dựa theo tình hình bây giờ, tôi mang theo Mộc Mộc, sau này cũng không tiện sinh hoạt. Anh cũng biết, tôi không đi học, không làm được công việc tốt, chỉ có thể làm công nhân." Quách Hiểu Lượng nhún vai, tỏ ra rất nhẹ nhàng, "Sau này Mộc Mộc lớn, tiêu pha cũng sẽ nhiều hơn. Anh cũng không hi vọng con mình từ nhỏ đã phải sống khổ sở chứ. Như lần này, chỉ một lần đi dã ngoại của nó đã cần đến hai tháng tiền lương của tôi. Còn sau này thì sao, chuyện như thế sẽ ngày càng nhiều..."
"Em vì không có tiền nuôi con, hay là cảm thấy nuôi con rất mệt mỏi?" Tần Mộc Vũ lạnh lùng cắt ngang lời cô.
"Một là không có tiền, hai là tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tất nhiên, chủ yếu là thấy mệt mỏi. Trước kia còn nghĩ, sinh con anh ra, một ngày nào đó có thể lấy nó uy hiếp anh cưới tôi. Ha ha, tôi thật không có tiền đồ, như hồi đó dính lấy anh như kẹo da trâu, nhưng anh quá tinh minh, thoáng cái đã phát hiện ra ý đồ của tôi..."
"Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ lớn tiếng, "Em muốn gì? Nếu tôi nuôi dưỡng Mộc Mộc thì em muốn gì?"
"Tất nhiên là... tiền." Giọng điệu của Quách Hiểu Lượng càng bình thản hơn.
"Tốt, rất tốt! Cần bao nhiêu?"
"Anh xem cho được bao nhiêu, anh có thể tùy tiện cho tình nhân một triệu, tôi giúp anh nuôi con năm năm, hẳn sẽ không ít chứ." Biểu cảm của Quách Hiểu Lượng càng ngày càng tùy ý, sự chán ghét của Tần Mộc Vũ với cô cũng càng nhiều hơn.
"Em cảm thấy em có gì để so sánh với tình nhân của tôi?"
"Không thể so ư, được thôi, vậy không so nữa, anh xem cho được bao nhiêu." Cô đứng lên, cầm cốc nước không, "Có muốn thêm nước nữa không?"
Sắc mặt Tần Mộc Vũ đen thui, không lý tới cô.
"Xem ra chỉ có tôi uống." Cô lại rót cho mình đầy cốc nước.
"Tôi hi vọng anh quang minh chính đại nuôi nấng Mộc Mộc, hơn nữa còn phải nhận được sự tán thành của nó. Cho nên cần anh diễn cùng tôi một vở kịch. Tôi muốn để nó thấy chúng ta thân thiết, sau đó anh đưa nó ra nước ngoài học tập, năm nay nó mới năm tuổi, hãy cho nó học đến khi tốt nghiệp đại học. Đến lúc đó nó trưởng thành rồi, cũng sẽ hiểu rõ quan hệ giữa tôi và anh."
Tần Mộc Vũ nắm chặt cốc nước, anh có cảm giác muốn bóp chết sự vọng động của cô, cô tưởng mình thông minh lắm sao? Làm ra một vở kịch liền vứt bỏ con trai mình? Cô còn là mẹ ruột nó, có thể làm chuyện như vậy ư.
"Quách Hiểu Lượng, em không xứng làm mẹ Mộc Mộc."
Quách Hiểu Lượng vẫn cúi đầu, "Phải." Nếu cô xứng làm mẹ, đã sớm đi tìm bố cho Mộc Mộc.
"Đề nghị này của tôi, anh sẽ đáp ứng chứ?"
Vẻ mặt mong đợi của cô khiến anh hết sức chướng mắt.
"Đây là suy nghĩ của em? Vì để mình sống tốt hơn, ngay cả con trai em cũng không cần nữa? Quách Hiểu Lượng, chỉ vì để cuộc sống sau này dễ dàng mà em nhẫn tâm vậy sao?"
Quách Hiểu Lượng cắn chặt môi.
"Quách Hiểu Lượng, nếu em thích phú quý như thế, hồi đó nên dính tôi đến chết, không chừng tôi sẽ đáp ứng cho em làm tình nhân của tôi!"
"Phải vậy không? Tôi đã nói sự kiên nhẫn của tôi không tốt, không đợi nổi. Nếu anh cảm thấy có thể thì chúng ta bắt đầu lại, hai ngày sau Mộc Mộc về, anh thấy tôi đến nhà anh, hay anh đến nhà tôi thì được?"
Tần Mộc Vũ nhìn vào ánh mắt cô.
"Ở đâu cũng được, chỉ cần chúng ta diễn kịch. Nếu đã diễn, vậy không bằng bắt đầu từ bây giờ luôn."
"Cái gì? A! Anh..." Quách Hiểu Lượng lập tức bị anh nhấc lên.
Cô rất nhẹ.
"Anh... Anh làm gì vậy?" Quách Hiểu Lượng hoảng sợ hỏi, cô ý thức được mình đã bị anh ôm chặt.
"Một khi đã muốn làm một cặp bố mẹ đạt chuẩn, chúng ta cần luyện tập nhiều hơn."
"Hả? A!" Quách Hiểu Lượng còn muốn nói nhưng mọi lời của cô đều bị anh nuốt chửng.
Anh ôm cô đặt lên bàn ăn, len vào giữa hai chân cô, lưỡi tận tình cắn nuốt.
Quỷ tha ma bắt, vì sao cô khiến anh mất hết hi vọng? Từ sau đêm đó, anh đã nghĩ làm sao để cướp Mộc Mộc khỏi cô, nhưng nghĩ đến cô, nghĩ đến cuộc sống năm năm qua, anh bỗng cảm thấy, mình không chỉ muốn có Mộc Mộc.
Năm năm, anh rõ ràng hơn ai hết mình muốn gì, cảm giác muốn phát điên, bất lực khi tìm cô làm anh thức trắng đêm. Nhưng... khi cô nói mình đã lập gia đình, anh thấy mình bị lừa, bị lừa năm năm. Khi cô gặp nguy hiểm, nghĩ đến người khác mà không phải anh, cảm giác đó khiến anh ghen ghét, anh ghen đến sắp phát điên.
Không đúng. Cô lừa anh!
Anh cắn mạnh lên môi cô, sau đó liền nếm được vị tanh.
Thấy cô nhíu mày, anh buông cô ra.
"Anh... Anh khốn kiếp!" Quách Hiểu Lượng há to miệng để thở, không để ý đến vết thương trên môi, "Anh là tên khốn!" Cô dùng hết sức đánh lên người anh, "Vì sao... vì sao anh phải như thế!"
Tần Mộc Vũ giữ cổ tay cô, "Tôi thế nào? Em không thích sao?" Nói xong lại tiếp tục bắt lấy môi cô.
"Tôi không thích! Tôi rất không thích! Tần Mộc Vũ, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy!" Quách Hiểu Lượng cũng không thể chịu đựng nữa, cô lập tức khóc nấc, "Tôi đã giao Mộc Mộc cho anh, anh còn muốn thế nào?"
"Em nợ tôi nhiều như thế, chỉ cho tôi một đứa con trai là được rồi sao?" Tay anh nắm lấy cằm cô nhấc lên, "Em nợ tôi quá nhiều, còn phải tiếp tục trả."
"Tần Mộc Vũ, tôi nợ anh lúc nào!"
"Lén đưa con bỏ đi, khiến tôi năm năm qua phải một thân một mình, đó không tính là nợ hả?" Tần Mộc Vũ hét lên.
Có một số việc, có những lời đều không chịu cân nhắc. Ví dụ như lần thứ hai anh và Quách Hiểu Lượng gặp nhau, những lời mà cô nói với anh. Giờ ngẫm lại, anh suýt nữa đã biến thành kẻ ngu ngốc rồi. Nếu anh không nghĩ thông suốt, vậy cô còn muốn lừa gạt anh bao lâu.
Quách Hiểu Lượng cố gắng đẩy anh ra không cho anh tiến tới gần, "Anh cách xa tôi ra!"
"Quách Hiểu Lượng, nói cho tôi biết, hôm nay em bảo tôi tới đây, nói những lời này là vì sao?" Tần Mộc Vũ bóp mạnh tay khiến Quách Hiểu Lượng phải kêu ra tiếng vì đau.
"Đau ~"
Tần Mộc Vũ bực bội, nhưng thấy cô đau thế này, anh đành phải buông lỏng tay.
"Anh... Anh lùi lại đi." Quách Hiểu Lượng đẩy ngực anh.
"Em cứ muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi vậy sao?" Tần Mộc Vũ kéo tay cô để trước ngực anh xuống, nắm chặt trong tay, "Quách Hiểu Lượng, nếu hôm nay em không nói rõ ràng, em có biết tôi sẽ làm gì không?" Quách Hiểu Lượng run lên, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Tần Mộc Vũ, cô bỗng luống cuống. Vừa rồi còn nói rất hay, vì sao bây giờ lại đột nhiên đổi giọng, khiến cô nhất thời không biết làm gì.
"Tôi đã nói xong rồi, tự anh nghĩ đi." Cô vốn định ngước cổ lên giọng, nhưng trông thấy khuôn mặt đen xì của anh liền sợ hãi cúi đầu.
Tần Mộc Vũ lạnh lẽo nhìn cô, chết tiệt, lúc này anh phải là người tức giận mới phải, nhưng vì sao thấy bộ dạng uất ức của cô anh lại không đành lòng.
"Quách Hiểu Lượng, tại sao muốn trả Mộc Mộc lại cho tôi, bản thân em rất không nỡ đúng không?" Giọng nói của Tần Mộc Vũ trầm xuống, mơ hồ nghe ra sự bực dọc.
Quách Hiểu Lượng không ngẩng đầu, ra vẻ anh thích nói gì thì nói, dù sao cô cũng không quan tâm.
Cô không nói, Tần Mộc Vũ cũng không chất vấn cô. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trầm lặng lan tỏa giữa hai người.
Cơ thể bị anh bó chặt, Quách Hiểu Lượng không chịu nổi vặn vẹo mấy cái. Nhưng động tác của cô, đơn giản chính là kích nổ.
Tần Mộc Vũ đen mặt, nhấc cằm cô lên, "Không nói, chúng ta tiếp tục chuyện chưa làm xong."
"A!" Quách Hiểu Lượng bị Tần Mộc Vũ bế lên, hai tay anh ôm chặt cô.
"Anh làm gì vậy?" Quách Hiểu Lượng hoảng sợ, tên này, vừa rồi còn làm bộ đàm phán với cô, nhưng bây giờ lại... "Anh thả tôi ra!"
"Tại sao tôi phải thả?" Tần Mộc Vũ như biến thành một người khác, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô.
Quách Hiểu Lượng chỉ thấy cơ thể mình sinh ra cảm giác tê dại, cảm giác ấy đã lâu không xuất hiện. Hai má cô đỏ lên hết sức hấp dẫn. Cô cắn chặt môi, có cảm giác bị ức hiếp, quan trọng nhất là, bị ức hiếp mà không thể đánh lại.
"Sao hả? Hiểu Lượng, vì sao không nói gì?" Răng anh nhẹ nhàng cắn vành tai cô, cảm giác run rẩy khó hiểu khiến Quách Hiểu Lượng nắm chặt áo anh.
"Thì ra... vùng mẫn cảm của em ở đây." Nói xong, trên gương mặt anh còn hiện ra nụ cười tà mị.
"Anh..." Quách Hiểu Lượng đỏ bừng hai má, "Tần Mộc Vũ, anh có biết anh đang làm gì không?"
"Cắn tai em." Giọng anh khàn khàn, nghe qua còn có chút mập mờ.
"A!" Quách Hiểu Lượng ngẩng phắt đầu lên.
"Ư..." Tần Mộc Vũ phát ra tiếng buồn bực, động tác của cô quá nhanh đã đập vào cằm anh.
Quách Hiểu Lượng cũng thấy đau, cô mấp máy môi, "Tần Mộc Vũ, tôi đã đưa Mộc Mộc cho anh, anh còn muốn thế nào?" Trong đôi mắt mang theo vệt nước, môi đỏ như được trang điểm càng làm cô thêm mấy phần quyến rũ.
Nhìn cô thế này, Tần Mộc Vũ chỉ thấy bên dưới căng lên đau nhức. Anh siết chặt cô vào lòng, không cho cô nhúc nhích chút nào.
"Em cho rằng vậy là đủ?"
"Sao? Anh còn muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn tôi bồi thường cho anh?" Quách Hiểu Lượng cắn môi, nghĩ tới hành vi ban nãy của Tần Mộc Vũ liền uất ức. "Tần Mộc Vũ, nếu... nếu không phải vì tôi không thể cho Mộc Mộc cuộc sống đầy đủ sung túc, anh... anh nghĩ tôi sẽ trả nó lại cho anh sao?" Nói đến đây, cô không nhịn được nữa bắt đầu nghẹn ngào.
Ngẫm lại bản thân mình mấy năm qua một mình dẫn theo đứa bé chịu bao cay đắng mệt mỏi, còn phải chịu sự khinh bỉ từ những người phụ nữ có tiền, và cả tình cảnh Tần Mộc Vũ vung tay cho tình nhân, nỗi uất ức của cô ngày càng lớn.
"Tại sao lần nào cũng là tôi bị ức hiếp? Khi không rời khỏi anh, tôi phải giúp anh theo đuổi bạn gái, sau khi rời khỏi anh, tôi cũng không thể xin giúp đỡ từ những người bên cạnh anh, bây giờ anh lại xuất hiện bên cạnh tôi, tôi lại phải chia lìa Mộc Mộc... Tôi..." Nước mắt thấm ướt khuôn mặt Quách Hiểu Lượng, cũng làm cô không thể thấy rõ nét mặt lúc này của Tần Mộc Vũ, "Tần Mộc Vũ, tại sao tôi phải yêu anh ti tiện như thế, anh đã không yêu tôi, vì sao còn muốn làm chuyện đó với tôi?"
Cô dồn dập chất vấn cũng không có được câu trả lời.
Bất ngờ, Tần Mộc Vũ thả cô ra. Tay anh đẩy nhẹ, Quách Hiểu Lượng liền lùi về sau.
"Quách Hiểu Lượng, em đang báo oán sự bất công cho bản thân?" Tần Mộc Vũ nhìn cô lạnh lùng, "Em thấy mình rất oan ức, có phải vậy không?" Ngữ điệu của anh càng lạnh lùng hơn.
"..." Quách Hiểu Lượng như không đoán được anh sẽ nói như thế, ngơ ngác không biết mở miệng thế nào.
"Đã như vậy, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của em", anh kéo ống tay áo bên phải lên, "Em chẳng qua chỉ muốn một vợ kịch thôi."
Đúng vậy, một vở kịch, một vở kịch liên quan đến cả đời cô.
Môi Quách Hiểu Lượng giật giật, nhưng không một lời nào được thốt ra, chỉ im lặng nhìn anh.
"Chờ Mộc Mộc về, em chuyển đến biệt thự của tôi." Tần Mộc Vũ đặt một cái chìa khóa lên bàn.
Quách Hiểu Lượng nhìn theo động tác của anh, chiếc chìa khóa mơ hồ lộ ra ánh sáng sắc lẹm cắm thẳng vào trái tim cô.
Những hành động vừa rồi của anh, đều là nhất thời xúc động sao? Cô lại đờ người ra lần nữa, chuyện này là đúng hay sai?
"Được, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Mặc dù như vậy, cô vẫn ngụy trang cho mình vẻ kiên cường. Chí ít sau hôm nay, Mộc Mộc có thể sống hạnh phúc, không cần theo mình chịu khổ nữa.