"Cái . . . . . . Cái gì. . . . . ." Quý Linh Linh cả người cứng ngắc, "Anh. . . . . . Anh đang nói đùa sao?" Lần này nét mặt của cô cũng đờ ra, Mộ Ly tên đàn ông này, chẳng lẽ vẫn luôn suy nghĩ việc đó. Nhưng bọn họ không có bất kỳ quan hệ nào, ăn cùng nhau bữa cơm đã là đủ rồi, hắn lại dám suy nghĩ nhiều như vậy!
"Lùn dầu, em cũng đang nghĩ đến phải không!" Nói xong, đột nhiên Mộ Ly liếm chóp mũi của cô một cái, "Em quên lần đó em đã trả tiền rồi sao? Tôi nhận tiền, nên phải làm việc." Đúng là thanh niên nghiêm túc yêu công việc, nhưng Quý Linh Linh vì lời hắn nói mà sợ ngây người.
Nhưng cô có thể trả lại hàng hay không! Ông trời ơi, nếu ông cho cô thêm một cơ hội, cô cũng không dám say rượu đến mất lý trí nữa. Loại chuyện như vậy, cô thật sự không làm được, cô vẫn là tiểu nữ nhân dè dặt thuần khiết.
"Đừng. . . . . . Đừng. . . . . ." Lời hắn nói khiến Quý Linh Linh bị dọa sợ, "Đại ca, anh cứ coi như tôi đùa giỡn có được hay không? Anh không cần như vậy, như vậy sẽ phá hư tình cảm." Quý Linh Linh thận trọng nói, sợ mình nói sai. Bộ dạng Mộ Ly có chút dáng vẻ gấp gáp, như là hận không thể lập tức hiến thân vậy.
"Nói đùa? Vậy không được, tôi đã cầm tiền em rồi." Vẻ mặt Mộ Ly, cô không có cảm giác nửa phần đùa giỡn.
Để tâm như vậy làm gì chứ, chỉ hơn một ngàn đồng tiền, chẳng đáng bao nhiêu!
"Ha ha, ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh cười khổ, đây là tình huống gì, hắn không cần chuyên nghiệp như vậy?
"Em yêu, em đồng ý không? Nếu như đồng ý, thì mau chóng hưởng thụ tôi đi." Môi Mộ Ly tiến lại gần môi cô, chỉ cần một động tác nho nhỏ thì bọn họ sẽ tiếp xúc thân mật.
"Tránh ra!" Quý Linh Linh lập tức nhắm hai mắt lại, vung một cái tát đẩy trên mặt Mộ Ly.
Mộ Ly cũng không dự đoán được cô sẽ có động tác như thế, khuôn mặt bị bàn tay nhỏ bé của cô đẩy một bên.
"Mộ Ly, anh nên chú ý hình tượng, anh là cán bộ quốc gia, không phải là chủ nhân hay tiểu nô, đừng có dùng từ ‘hưởng thụ’ này được không, có biết là rất ghê tởm không?" Quý Linh Linh hoàn toàn mặc kệ, ai có thể tưởng tượng một đại nam nhân luôn biểu hiện đáng thương làm cho người ta hưởng thụ hắn. Có lầm không, chẳng lẽ hắn cho rằng mình là bánh ngọt sao?
"Thế dùng từ gì?" Mộ Ly ngược lại không có chút gì mất hứng, mà vẻ mặt thành thật hỏi Quý Linh Linh.
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia, thật là đầu ghim trên đất, sao lại đụng phải tên đàn ông dây dưa khó dứt như vậy. Ở trước mặt người khác, hắn lạnh lùng cao cao tại thượng. Nhưng sau lưng người ta, hắn lại khiến phụ nữ còn phải chán ngán, rốt cuộc là chơi đùa kiểu gì?
"Dùng. . . . . . Dùng cái đầu anh! Anh thả tôi xuống, ở đây rất nhiều người ." Quý Linh Linh đẩy hắn, muốn tránh trói buộc của hắn.
Nhưng không ngờ đôi tay Mộ Ly lại ôm chặt mông cô, chẳng những ôm còn vuốt ve phía dưới một cái, "Quý Linh Linh, mông của em thật mềm 诶!"
Gương mặt cô xuất hiện vạch đen, hắn đừng háo sắc như vậy được không, chú ý hình tượng một chút không được sao?
"Mộ Ly, đồ Đại Biến Thái, nhanh thả tôi xuống!" Cô thật sự không nhịn nổi nữa, nếu tiếp tục cô sẽ không kiếm chế mà xuất huyết bên trong mất.
"Thả em xuống? Cũng được." Mộ Ly trả lời rất nhẹ nhàng, điều này làm cho Quý Linh Linh cũng yên tâm, "Em chủ động hôn tôi một cái, tôi liền thả em xuống."
"Cái gì?"
"Nghe không hiểu sao? Hôn một chút." Mộ Ly một lần nữa chủ động dâng môi mình lên.
Làm ơn, hắn bao lâu rồi chưa chạm đến phụ nữ rồi, cư nhiên bây giờ xấu xa gắt gao quấn lấy cô như gấu koala vậy?
"Không được!" Cô phải giữ vững lý trí không thể để cho người ta sàm sở được, cô không muốn vì hơn một ngàn đồng mà đem mình bán đi, không đáng giá.
"Được rồi, nếu em không thực hiện, tôi chỉ còn cách chủ động. Quý Linh Linh em đã nghe qua chưa, với tư thế chúng ta bây giờ, hôn sâu sẽ rất có cảm giác, chúng ta thử một chút thôi." Nói dứt lời, Mộ Ly liền chủ động tới gần, dáng vẻ gấp gáp như không thể đợi được.
"Anh làm cái gì thế?" Lập tức Quý Linh Linh đưa tay ra ngăn cản mặt của hắn, thân thể của mình lại dùng sức lui về phía sau.
"Hôn một chút!"
"Không được!"
"Hôn một chút đi!"
"Không được!" "Ông xã, bên kia bọn họ làm cái gì a, thật hạnh phúc nha!" Cách đó không xa, người qua đường nhìn Mộ Ly và Quý Linh Linh động tác quá mức, không nhịn được nhỏ giọng bình luận.
"Nên bồi dưỡng tình cảm đi bà xã, có muốn chúng ta cũng như vậy không?"
"Thật đáng ghét! Chúng ta về nhà làm tiếp á!"
"Dừng lại! Tôi chủ động hôn, tôi chủ động hôn là được chứ gì!" Lập tức Quý Linh Linh liền thua trận, coi như da mặt anh dày, cô không thể kéo dài!
"Ha ha, em làm sớm có phải tốt hơn không?" Mộ Ly vui sướng khi người gặp họa.
Quý Linh Linh dẹt môi, trừng mắt liếc hắn một cái, đặc phái viên thối, giống như không có phụ nữ!
Nói tới nói lui, khó chịu lại về khó chịu, cô tốt nhất chủ động hôn một cái cho xong.
Quý Linh Linh và Mộ Ly bốn mắt nhìn nhau, trời mới biết, thời điểm cô và Nghiêm Tử Tuấn đi chung với nhau, cũng không có chủ động qua ~ cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ của hắn, "Chỉ hôn một chút thôi nha."
"Ừ, liền hôn một chút."
Nói xong, môi Quý Linh Linh chậm rãi đưa tới, nhưng cô chưa kịp đưa môi lại gần, Mộ Ly lập tức xông tới trực tiếp nuốt lấy môi hồng Quý Linh Linh vào trong miệng.
Quý Linh Linh lập tức hai mắt trợn to! Hai tay của cô vỗ vỗ bờ vai hắn, ý bảo hắn buông cô ra. Nhưng không nghĩ đến, Mộ Ly hôn càng ngày càng gấp, càng ngày càng kịch liệt.
Ô. . . . . . Đáng chết, nói không giữ lời!
Hôn mãnh liệt còn chưa tính, Mộ Ly còn tùy tùy tiện tiện ngồi bên bờ hồ, khiến Quý Linh Linh phải ngồi trên người của hắn. Như vậy Mộ Ly có thể mất ít sức lực, mà hai người bọn họ càng ngày càng kết hợp.
"Ô ô. . . . . ." Cảm nhận được Mộ Ly càng ngày càng nóng, trong lòng Quý Linh Linh dấy lên một trận sợ hãi, hạ thể của cô cảm nhận rõ ràng được từng đợt kích thích. Mộ thiếu đáng chết, lão hồ ly, lại dám lừa cô.
Hai người gắn bó như môi với răng, Mộ Ly cong lên mắt nhìn quý Linh Linh rối ren. Đột nhiên, cảm thấy trong miệng đau xót, Mộ Ly lập tức rút môi trở về.
"Này, Quý Linh Linh em là cún con sao?" Mộ Ly che môi của mình, bên tay dính một chút máu.
Quý Linh Linh nhân cơ hội đẩy hắn ra, nhảy qua một bên, "Ngươi đại sắc lang, tên khốn kiếp, lại muốn chiếm tiện nghi của bà đây!" Cô một tay chống eo, một ngón tay chỉ Mộ Ly chửi mắng, rất giống tư thế người đàn bà chanh chua chửi bóng chửi gió.
Mộ Ly nhìn cô, bị bộ dáng của cô làm sửng sốt, thì ra Quý Linh Linh còn có một mặt đáng yêu như thế.
"Để bà đây ăn cơm cùng ngươi, đi gặp quỷ đi! Gì mà hôn một chút, tên khốn kiếp, lão hồ ly!" Quý Linh Linh giận đến nói năng lộn xộn. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình mắc bẫy, hơn nữa còn rơi vào chuồng súc vật.
"Vốn chỉ là hôn một chút, em xem tôi có hôn lại em sao?" Quả nhiên, Mộ Ly rất gian xảo, một phát lật ngược vấn đề.
"A, ha ha. . . . . ." Ngón tay Mộ Ly nhẹ nhàng xoa xoa trên môi, nhìn vết máu trên ngón tay, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Quý Linh Linh, "Em cho rằng em có thể chạy bao xa đây?"