Scandal, cái gì mà scandal? Dưới tình huống thông thường, muốn xảy ra scandal trong giới doanh nhân, hay trong giới nghệ sỹ, ít nhất cũng phải qua một đêm! Nhưng Quý Linh Linh thì sao, nhà thiết kế có chút chút dang tiếng, vậy mà chỉ trong vòng ba giờ ngắn ngủi, lại trở thành tâm điểm bàn tán của IDE.
Lớn như toilet, nhỏ như phòng uống nước, đi tới đâu tên tuổi Quý Linh Linh nổi lên ở đấy. Chẳng lẽ. . . . . . Thật không ngờ. . . . . . Quý Linh Linh chọn ngày hoàng đạo thật chính xác?
"Nghe nói Tổng giám đốc công ty chúng ta lại thăng chức cho Quý Linh Linh, tổng giám đốc còn cố ý sai người đặt lễ phục cho cô ta, hơn nữa chỉ cho hai tiếng!" Ánh mắt người phụ nữ thứ nhất sáng lên.
"Làm ơn, tin tức của cô không nhanh nhạy gì cả, nửa giờ trước nhà thiết kế thời trang bộ XX đã nói cho tôi biết. Hơn nữa, Lãnh tổng đặc biệt dặn dò, nhất định phải thiết kế một bộ lễ phục phù hợp, ngay cả đồ trang sức cũng phải đồng loại!" Ánh mắt người phụ nữ thứ hai sáng lên.
"Ôi trời ơi!! Sao Quý Linh Linh lại tốt số như thế, bay lên thành Phượng Hoàng! Một tháng trước, tôi cũng không biết công ty chúng ta có người như thế này!" Ánh mắt người phụ nữ thứ ba sáng lên.
"Mấy người không hiểu gì cả, làm phụ nữ phải có thủ đoạn. Cô nhìn người ta đi, lần đầu tiên cùng tổng giám đốc đi nước Pháp, quay về đã trở thành nhà thiết kế chính; lần thứ hai cùng tổng giám đốc đi nước Pháp, nghiễm nhiên trở thành Tổng giám đốc phu nhân của chúng ta!" Một người phụ nữ tổng kết.
"Oa. . . . . ."
"Oa. . . . . ."
Nhất thời tất cả các loại âm thanh ao ước xen lẫn ghen tị tạo thành một mảnh.
Quý Linh Linh ở trong nhà vệ sinh, nói thầm trong bụng, rốt cuộc hiểu rõ tại sao vừa rồi đi tới phòng thiết kế lại không có người nào ở đó. Thì ra tập trung trong toilet nói chuyện nhiều chuyện, đây quả thật là nơi để phát triển dư luận của công ty!
Nếu cô đi ra ngoài? Không phải là tự mình tìm cái chết sao? Một người một bãi nước miếng, là có thể làm cô chết đuối rồi. Nếu cô không ra? Cô chắc chắn là nhân vật chính của scandal. Cô có oan hay không, mình bị Lãnh Dạ Hy sai bảo đi theo như cháu chắt, lúc gánh vác trách nhiệm thì mọi người lại nói cô hướng tới chức "Tổng giám đốc phu nhân", thế nào cũng không được!
Mục đích người ta đồn tiếng xấu là mang lại lời ích cho mình, còn cô thì được cái gì? Trừ bỏ bị người ta nói xấu sau lưng, cô còn có thể làm cái gì? Dĩ nhiên, cô chỉ biết cười theo. Khi những nữ đồng nghiệp lấy nụ cười oán giận chào hỏi thì cô còn rất cung kính đáp lại.
A! Rốt cuộc cô trêu chọc ai? Vẫn luôn cẩn thận dè dặt, cẩn trọng, vẫn. . . . . . Vẫn vì loại đàn ông cặn bã, mà cô "Cuối đời khó giữ được" rồi !
Không được, cô không thể cúi đầu trước "Thế lực ác bá", cô nhất định phải hỏi Lãnh Dạ Hy, hỏi hắn một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, phải cho mình một câu trả lời thật rõ ràng!
"Cô vẫn còn ở đây nhìn cái gì?" Khuôn mặt Lãnh Dạ Hy sa sầm, từ lúc hắn vào phòng thay quần áo, vẻ mặt cứng đờ của Quý Linh Linh vẫn nhìn hắn. Hơn nữa chỉ nhìn chằm chằm không nói lời nào. "Quý tiểu thư!" Hắn tăng thêm vài phần âm lượng!
"Ách? Ồ ồ ồ! Lãnh. . . . . . Lãnh tổng, anh đã tới!" Không có tiền đồ, không có chí khí, khí thế hiên ngang lúc ở trong toilet đã chạy đi đâu mất rồi? Quý Linh Linh ơi Quý Linh Linh, trời sinh cô nhất định bị Lãnh Dạ Hy bóc lột đến chết.
Lãnh Dạ Hy lườm cô một cái, "Tôi còn tưởng cô ngừng thở rồi đấy". Một câu đả kích khiến Quý Linh Linh không biết nói gì. Hung ác, thật là hung ác, cô chỉ sững sờ một chút, hắn lại có thể nói cô như vậy.
"Lãnh tổng tôi. . . . . ." Tôi muốn hỏi, những lời đồn kia anh có biết không? Sau khi Quý Linh Linh thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ Hy, đầu lưỡi hoàn toàn đông cứng.
"Còn có việc?" Lãnh Dạ Hy thật đúng là hiểu tâm tư người khác, hắn hỏi, cô cũng không dám trả lời.
Quý Linh Linh nhìn thẳng Lãnh Dạ Hy, giàu sang tại trời, cô cam chịu số phận. Không phải chỉ là lời đồn thôi sao, cô quang minh chính đại, sợ gì ai chứ!
"Lễ phục này rất thích hợp với cô, rất đẹp."
Trời!
Quý Linh Linh sững sờ nhìn bóng lưng Lãnh Dạ Hy, cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhất thời trong đầu hiện lên mấy chữ thật to, đặc biệt biến thái!
"Còn không đi?" Lãnh Dạ Hy đứng ở cửa mở miệng, đầu cũng không quay lại.
"Ồ!" Nhắc tới lễ phục, Quý Linh Linh lo lắng đuổi theo.
Dọc đường đi cô đều suy nghĩ, rốt cuộc tối nay là dạ tiệc gì. Nhìn Lãnh Dạ Hy nghiêm chỉnh, xem ra tối nay không giống bình thường. Mà chính cô, ngay cả trang sức đắt tiền cũng đeo lên, hơn nữa lễ phục cũng không phải rẻ tiền, nhảy một cái cô liền trở thành loại phu nhân chỉ biết cả ngày ngồi ôm chó XX.
10 phút sau, bọn họ đã tới nơi.
Xuống xe, Lãnh Dạ Hy có ý bảo Quý Linh Linh khoác cánh tay của hắn.
Ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt cô là một tòa kiến trúc hoa lệ, cảnh vật bên ngoài như một tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy. Cung điện Vec-xây* (của Pháp)! Đây là ấn tượng đầu tiên của cô về nó, thật là cổ kính, sang trọng, trang nghiêm, tao nhã. Quý Linh Linh vắt hết sức suy nghĩ, không biết nên dùng lời nào để khen ngợi về tòa kiến trúc này.
"Khép miệng lại đi, nước miếng chảy ra hết rồi kìa." Lãnh Dạ Hy cúi đầu lại gần cô nói.
"Ách? A ồ!" Quá mất mặt, mất mặt! Thật xấu hổ, không có kiến thức, không có kiến thức!
Sau khi đi được mấy bước, Lãnh Dạ Hy mới nhàn nhạt trả lời, "Lát nữa cô sẽ biết." Nói cũng như không.
Khi vào đến đại sảnh, nơi đây đã tập trung tất cả thương nhân cũng như các nhà chính trị nổi tiếng. Quý Linh Linh vừa thấy những người trước mặt, không khỏi có chút xấu hổ, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một tia tự ti.
"Bọn họ đều là người bình thường, cô nên dùng ánh mắt của người bình thường nhìn họ." Dường như Lãnh Dạ Hy đang an ủi cô.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn gò má kiên nghị của Lãnh Dạ Hy, thì ra người đàn ông xuất hiện bên cạnh mình, là một người có thân phận cao quý.
"Tôi. . . . . . Lãnh tổng tôi muốn đi toilet." Quý Linh Linh cúi đầu, âm thanh oa oa nói.
"Ừ, có cần tôi đi cùng không?"
"Không cần không cần!" Thụ sủng nhược kinh, dưới sự chỉ dẫn của bồi bàn, Quý Linh Linh vội vã đi đến toilet.
"Hô. . . . . . Hô. . . . . ." Quý Linh Linh trốn vào sau toilet, liền bắt đầu thở mạnh, cô khẩn trương cùng kích động, còn mang theo vài phần sợ hãi. Mọi thứ ở đây dường như không phù hợp với cô.
Nhìn mình chằm chằm trong gương, được mặc trang phục thiết kế, lúc này Quý Linh Linh xinh đẹp có chút hư ảo, cô không thể tin vào mắt mình. Cô giơ tay lên, "Vẻ đẹp của cô nghiêng nước nghiêng thành như vậy, tại sao cũng không giành nổi với con gái thị trưởng?" Cô thản nhiên nói, trên mặt không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào.
Cô ghen tỵ? Cô phẫn hận? Chẳng qua cô chán ghét Nghiêm Tử Tuấn luôn miệng chỉ biết nói đến quyền thế!
Đại khái qua ba phút, Quý Linh Linh đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, liền ra khỏi toilet. Nhưng ở trong đại sảnh sang trọng này, cô lại không tìm được Lãnh Dạ Hy.
Trong lúc cô ngẩng đầu tìm người, thì cảm thấy phía dưới có người đang kéo lễ phục của mình.
"Chị xinh đẹp, chị có thể giúp em lấy một ly sâm banh không?"
Hai mắt Quý Linh Linh mở to, bên chân mình là cái gì? Một cậu bé đáng yêu.
Vóc dáng cậu bé chỉ cao tới hông của mình, đôi mắt to tròn, mái tóc bắt chước người lớn chải ra sau ót, một thân đồ Tây tinh tế, kết hợp với nụ cười động lòng người, khiến Quý Linh Linh sửng sốt.
"Chị xinh đẹp, chị không giúp em lấy sâm banh sao?" Chỉ thấy cậu bé bĩu môi, nước mắt ngưng đầy hốc mắt, dường như không cẩn thận sẽ chảy xuống.
"Không. . . . . . Không phải!" Quý Linh Linh vội vàng khoát tay giải thích, cô cúi người xuống, "Thật ngại a, diện mạo của em thật sự là. . . . . ." Đáng yêu sao? Chỉ hình dung cũng không đủ. Đẹp trai sao? Cũng không phải, bộ dáng của cậu bé thoạt nhìn bụ bẫm, làm cho người ta không nhịn được đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ bé.
"Chị, em khó coi lắm sao? Chị không thích em à?" Lúc này biểu hiện cậu bé càng thêm uất ức, mắt to ngập nước, thấy thế Quý Linh Linh tinh thần sảng khoái.
* Lâu đài Versailles thường được gọi là cung điện Versailles hay đơn giản là Versailles là nơi ở của các vua Pháp Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI