Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 34: Tranh giành với Tiểu Manh



"Chị. . . . . ." Nghe âm thanh mềm mại non nớt, Quý Linh Linh cảm giác mình đang bay trong đám mây, bây giờ đứa trẻ nào cũng đáng yêu như thế sao? Cũng đáng yêu như vậy sao?

Nếu như Quý Linh Linh không hiểu bản thân mình, khẳng định cô đã cho rằng mình yêu thích trẻ con.

"Người bạn nhỏ, em muốn sâm banh sao?" Quý Linh Linh giữ vững hình tượng ngọt ngào động lòng người của mình, nặn ra một nụ cười thật tươi.

Bé trai nhìn gương mặt xinh đẹp đột nhiên phóng to của Quý Linh Linh trước mặt mình, "Chị, " thừa dịp lúc Quý Linh Linh nghiêm túc lắng nghe, cậu bé đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm véo má Quý Linh Linh.

Hành động đó dọa sợ Quý Linh Linh.

Chuyện này. . . . . . Rõ ràng động tác tác này là cô muốn làm, nhưng chưa kịp ra tay, đứa bé này lại có thể ra tay trước.

"Chị, da mặt chị thật mịn màng, em sờ qua rất trơn nha." Bé trai cong chân mày lên, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương. Biểu hiện của cậu bé giống như một tiểu thiên sứ, nhưng khi nghe hắn nói vậy, Quý Linh Linh suýt nữa quỳ trên mặt đất.

Nghe ý cậu bé, chắc đã sờ qua không ít chị xinh đẹp rồi.

Đứa bé nha, thích chị xinh đẹp cũng không thể trách mắng. Quý Linh Linh kịp thời điều chỉnh khuôn mặt nở nụ cười lớn nhất, cô cầm tay cậu bé, "Nói cho chị biết, em tên gì?"

"Chị, chị tên là gì?" Bé trai chớp chớp đôi mắt to, nghiêm trang hỏi.

Trước mặt mình là một tiểu đại nhân, Quý Linh Linh không nhịn được nở nụ cười. Nhìn thấy vật nhỏ này, chuyện buồn phiền gì trong lòng cũng có thể quên đi.

"Chị tên là Quý Linh Linh, em thì sao?" Quý Linh Linh vẫn khom người như cũ, vẫn giữ nụ cười trên mặt hỏi.

"A." Cậu bé giống như đang suy tư, "Em tên là Tư Viễn, em thích người khác gọi em Tư Tư."

"Ồ? Tư Viễn? Tư Tư? Sao có vẻ giống tên của bé gái vậy?" Quý Linh Linh dùng ngón tay út gẩy gẩy chóp mũi cậu bé, lại nhịn không được cười nói.

Tư Viễn nhìn Quý Linh Linh, miệng một lần nữa đô lên, "Tại sao Tư Tư lại không thể là tên con trai? Em chính là rất thích cái tên Tư Tư a!" Xem ra, bởi vì một câu nói của cô mà đứa bé mất hứng.

"Nhóc con, không nên như vậy, không nên như vậy, tiểu Tư Tư đáng yêu, cái tên này rất êm tai, bé trai tên này cũng rất đặc biêt! Chị vừa nói sai rồi, nói sai rồi ha." Quý Linh Linh vội cười ha hả, thấy dáng vẻ chu môi khóc thút thít của cậu bé, chỉ như vậy cũng đủ làm cô cảm thấy như mình mắc tội lớn.

"Được rồi, để tha thứ cho chị, cúi đầu xuống cho em thơm một cái." Ánh mắt Tư Viễn nhìn Quý Linh Linh sáng ngời, nói.

"Ách? Được!" Bị vật nhỏ hôn, xem ra mình cũng có thể trẻ thêm vài tuổi nữa .

Quý Linh Linh đang cúi đầu xuống thấp, tiểu Tư Viễn nhón chân lên, đang lúc muốn hôn .

"A! Lãnh tổng!" Quý Linh Linh bị Lãnh Dạ hi ôm eo kéo lên.

Hành động này khiến cho tiểu Tư Viễn vồ hụt.

"Cô ở đây làm cái gì?"

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Trêu chọc người bạn nhỏ a! Quý Linh Linh có chút e sợ nhìn ông chủ lớn của mình, ở chỗ này trêu chọc bé trai không phải là công việc của cô? Chẳng lẽ cùng hắn dự dạ tiệc đều thuộc phạm vi công việc.

"Làm gì sao, chính là hôn nhẹ đó..., anh khẩn trương như vậy làm gì." Người nói này lời này chính là tiểu Tư Viễn, hắn thuần thục rút một cái khăn tay trắng ở trong túi rút ra, nhẹ nhàng xoa xoa miệng của mình.

Một màn này, Quý Linh Linh có chút không tin vào hai mắt của mình, thằng bé. . . . . . Thằng bé không phải còn nhỏ sao? Tại sao cô có cảm giác, hắn là người trưởng thành đây.

Lãnh Dạ Hy hừ lạnh một tiếng, "Đi mà hôn nhẹ người khác, đừng ở chỗ này."

Quý Linh Linh nhìn Lãnh Dạ Hy, cậu bé chỉ là một người bạn nhỏ, có cần nói chuyện dữ dội như vậy?

Tiểu Tư Viễn vẫn không chịu thua, "Là chị xinh đẹp để cho tôi hôn, dù sao tôi sẽ không hôn anh." Cậu bé chán ghét nhìn Lãnh Dạ Hy.

"Tư Tư, không nên nói chuyện như vậy." Quý Linh Linh nhỏ giọng nhắc nhở, cô không hiểu rõ về Lãnh Dạ Hy, cô không biết Lãnh Dạ Hy có thể động thủ với một đứa bé hay không, yên tĩnh một chút thì tốt hơn.

"Chị xinh đẹp, em hỏi chị a, nếu như phải lựa chọn, chị sẽ chọn hôn nhẹ em hay là người đứng bên cạnh chị?" Tiểu Tư Viễn ngẩng đầu, hỏi nghiêm túc.

"À?" Quý Linh Linh nhìn tiểu Tư Viễn, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, điều này có thể coi là vấn đề sao? Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lãnh Dạ Hy.

Không cần gấp gáp, đây là vấn đề liền lớn! Lãnh Dạ Hy cũng đang nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt này và ánh mắt thiết tha của tiểu Tư Viễn quả thật giống đúc như nhau. Không phải đâu, cậu bé chỉ là một người bạn nhỏ, Lãnh Dạ Hy có muốn phân cao thấp như vậy hay không.

"Lãnh. . . . . . Lãnh tổng, vậy. . . . . Tư Tư là một đứa bé, anh không cần để ý lời của nó?" Bây giờ cô đang làm cái gì? Ngây thơ giải thích cho Lãnh Dạ Hy vấn đề này!

"Chị xinh đẹp, nói cho em biết đi, em muốn biết 诶. Em biết rõ chị xinh đẹp cũng thích hôn nhẹ em đấy, chị nói có đúng hay không?" Tiểu Tư Viễn vứt nụ cười khó có thể cự tuyệt cho Quý Linh Linh.

Tiểu yêu tinh, quả thật chính là tiểu yêu tinh a, chỉ dùng hai câu đơn giản, liền đẩy cô vào tình huống Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.

Quý Linh Linh cảm giác khóe miệng mình co quắp, để cho cô lựa chọn, phải chọn thế nào đây?

Nhìn bộ dạng kia của Lãnh Dạ Hy, có lẽ là dao động rồi. Bây giờ Quý Linh Linh có thể quỳ xuống sao? Cho phép cô quỳ xuống sao? Nếu quả có thể nói quỳ xuống, cô nhất định bắt hai người này quỳ xuống. Có lầm hay không, rốt cuộc cô là thì sao, chịu đại nhân khi dễ còn chưa tính, bây giờ còn cộng thêm một đứa bé?

"Chọn thế nào?"

Quý Linh Linh bị ánh nhìn của Lãnh Dạ Hy dọa sợ, xin hỏi đại ca anh bao nhiêu tuổi?

Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, nhìn một hồi, Quý Linh Linh không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Chọn thế nào, chọn thế nào? Có thể hôn nhẹ mỗi người một cái hay không?

"Chị xinh đẹp, sao không nói lời nào? Chị xem em xinh đẹp đáng yêu, chẳng lẽ chị không muốn hôn gương mặt mũm mĩm của em sao?" Tiểu Tư Viễn quả thực là đang dụ dỗ Quý Linh Linh, mắt to ngập nước, kết hợp với vẻ mặt mềm mại như vậy, thật khiến người ta muốn ngừng mà không được.

"Muốn!" Quý Linh Linh vừa thốt ra lời đó, liền hối hận, bởi vì cô cảm thấy rõ ràng người khác ôm hông của mình chặt thêm mấy phần, hơn nữa có chút đau 诶.

"Quý tiểu thư, cô chọn thế nào?" Lãnh Dạ Hy cũng không bỏ qua cơ hội, âm thanh lạnh lùng, lần này hình như mang theo mấy phần tình cảm, đây là tòa băng sơn sao?

Quý Linh Linh cúi đầu, không nhìn ai. Bọn họ chính là như vậy, thích ép mình đến mức này, chọn, chọn cái gì mà chọn? Tại sao bọn họ không chọn mình!

Lãnh Dạ Hy, tôi chịu đủ rồi, dùng bộ mặt lạnh lùng hù chết người ta! Quý Linh Linh tự nhủ trong lòng, tay nắm chặt, hạ quyết tâm, "Lãnh tổng, tôi. . . . . ."

"Quý Linh Linh!"

Cô quay đầu lại, là Mộ Ly!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.