Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 50: Không khỏi xem mắt



Nghĩ tới câu nói ác độc của Lục Vân Thiên, Quý Linh Linh không khỏi cười lên thất thanh.

Đoạt bạn trai của mình, cuối cùng khó chịu hình như là cô, nhưng tại sao cô có cảm giác, "Người bị hại" thật ra là Lục Vân Thiên? Quý Linh Linh không phải một người thích trêu chọc người khác, nhưng chẳng biết tại sao, Lục Vân Thiên cố tình nhìn cô không vừa mắt.

Một Mộ Ly, một Lãnh Dạ Hy, trong lòng Quý Linh Linh chưa bao giờ nghĩ đến hai người đó, nhưng Lục Vân Thiên hình như thích đem cô và bọn họ ở cùng một chỗ, đây có thể coi là một loại bản năng ghen tỵ?

Cô quyến rũ Mộ Ly? Trời mới biết, Mộ Ly vô lại dây dưa gắt gao với cô; cô quyến rũ Lãnh Dạ Hy? Cho cô một trăm lá gan, cô cũng không làm được loại chuyện như vậy. Nhưng tại sao Lục Vân Thiên cố tình không hiểu, luôn thích suy nghĩ lung tung, còn có hận ý với cô?

Ngẫm lại Lục Vân Thiên nói về nữ cảnh sát cao cấp, một người như thế, Quý Linh Linh khó nén kích động bật cười, rốt cuộc có một người phụ nữ nữ có thể cùng Mộ Ly.

Mình là thân phận gì, Quý Linh Linh so bất luận kẻ nào cũng rõ ràng. Hơn nữa cô là có tình cảm của người trưởng thành bình thường, cô hiểu hành vi của Mộ Ly, mặc kệ hắn là tạm thời cao hứng, thật lòng thấy hứng thú với cô, nhưng hai người bọn họ thân phận cách xa, cô cũng sẽ không để cho mình vướng vào loại tình cảnh không thể khống chế.

Soi gương, Quý Linh Linh cười cười, nhưng Lục Vân thiên, sau này cô ta còn dám làm gì quá đáng, vậy mình sẽ cùng người khác mập mờ, trực tiếp khiến cô ta tức chết.

"Quý Linh Linh, mày thật sự là rảnh rỗi!" Cô tiện tay cầm túi xách lên, liền rời khỏi toilet.

"Cô là Quý tiểu thư sao?"

"Hả? Là tôi, xin hỏi?"

Quý Linh Linh mới vừa bước vào bữa tiệc ở đại sảnh, trước mắt liền xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp.

"Tôi là Thẩm Lạc Nhất."

"A, Thẩm tiểu thư, chào cô." Giọng điệu Quý Linh Linh không khỏi có chút khách sáo, giật mình nhìn người phụ nữ trước mặt, ăn mặc như thế mở ra cay, nhưng khi mở miệng nói chuyện, lại. . . . . . Lại thanh thuần dễ nghe như vậy.

Có muốn để cho cô sống hay không, một người phụ nữ vừa nóng bỏng lại thanh thuần, chuyện gì xảy ra?

"Quý tiểu thư, tôi nghĩ cô nhất định không biết tôi." Thẩm Lạc Nhất có chút thận trọng nhìn Quý Linh Linh, chính cô ngược lại cười đến xinh đẹp.

"Ha ha, xin hỏi Thẩm tiểu thư, có chuyện gì không?" Quý Linh Linh thật không nghĩ ra, mình đã gặp Thẩm Lạc Nhất ở đâu.

"Là như vậy, tôi có một một người bạn rất vừa ý Quý tiểu thư, cho nên hắn nhờ tôi. . . . . . Ha ha, cô hiểu không." Thẩm Lạc Nhất ném cho cô một ánh mắt mập mờ.

Nghe nói như thế, Quý Linh Linh cảm giác như bị phải sét đánh, mình thật có số đào hoa.

"Chuyện này. . . . . . Thẩm tiểu thư. . . . . . Tôi. . . . . ."

"Quý tiểu thư, tôi nói với cô như vậy, tôi cũng cảm thấy có chút mạo muội, nhưng hắn thật rất thích cô, mỗi buổi tối không thể nghĩ khi nhớ đến cô."

"À?" Quý Linh Linh nghe Thẩm Lạc Nhất không giải thích được, mặt cô có chút biểu lộ cứng ngắc, người đàn ông này là vị kia a, đàn ông xuất hiện bên người cô giống như đếm được .

"Cô rất muốn biết là ai phải không?" Thẩm Lạc Nhất nhíu mắt xinh đẹp lại, vươn tay lôi kéo Quý Linh Linh, điệu bộ rất thân mật.

"Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh không khỏi cúi đầu, nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé trắng noãn đang cầm tay mình, nhìn chiếc nhẫn kết hôn thực sáng đến chói mắt ."Thẩm tiểu thư, tôi. . . . . ."

"Tôi biết rõ cô á..., Quý tiểu thư vừa nhìn chính là loại rất hàm súc cũng là loại phụ nữ xấu hổ đáng yêu, nhưng tình yêu tới, cô làm sao có thể ngăn được đây?" Thẩm Lạc Nhất làm ra một bộ chuyện gì cũng biết, Quý Linh Linh cũng rất hiểu.

"Vậy tôi có thể hỏi, Thẩm tiểu thư nói là?" Trong lúc vô tình được Thẩm Lạc Nhất khen một trận, ngược lại Quý Linh Linh có chút cảm thấy không có mặt mũi.

"An Trí Viễn." Thẩm Lạc Nhất cười một tiếng như là người có công bảo vệ môi trường, cô có biết ba chữ An Trí Viễn này, có thể khiến cho Quý Linh Linh có bao nhiêu đả kích.

"Éc. . . . . . Thẩm tiểu thư, cô không cần nói giỡn!" Quý Linh Linh không khỏi lui về phía sau một bước.

Thẩm Lạc Nhất lại nheo lại này đôi mắt to xinh đẹp, "Quý tiểu thư, không cần xấu hổ nha, An Trí Viễn là một người tốt, hơn nữa tôi cảm thấy loại đàn ông như hắn, cũng chỉ người như Quý tiểu thư mới có thể giữ chặt hắn!"

Lời này. . . . . . Hình như có chút quá.

"Thẩm tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm, tôi và An tiên sinh chỉ gặp nhau hai lần mà thôi, chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần." Đột nhiên, Quý Linh Linh cảm thấy mình có một loại cảm giác như bị châm mũi nhọn trong người, người nào đang nhìn trộm cô?

"Sẽ không á..., ánh mắt của tôi sẽ không sai, tôi hiểu rất rõ An Trí Viễn!" Thẩm Lạc Nhất thật đem Quý Linh Linh hù sợ, nhưng cô như là đã muốn làm rồi, dĩ nhiên sẽ không lui bước.

"Các vị tiên sinh phu nhân, mọi người sắp có cơ hội may mắn chiêm ngưỡng ** điệu nhảy, hãy cho Mộ Ly tiên sinh và Uyển Tinh tiểu thư một tràng pháo tay!" Đột nhiên cắm người chủ trì âm thanh, cắt đứt hai người các nàng nói chuyện.

Nhất thời tiếng huýt sáo cùng tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.

"Đặc phái viên Quốc phòng, Giám sát cao cấp thành phố T, hai người người họ thật phù hợp nha." Thẩm Lạc Nhất chuyển một cái quá mức, chỉ liếc hai người một cái.

Quý Linh Linh theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, Mộ Ly hôm nay làm tóc tinh tế như thế, thân tây trang màu đen khiến cho hắn có vẻ cao lớn hơn, nhưng trên mặt lại lạnh lùng nhiều hơn mấy phần, làm người ta khó có thể đến gần.

Mà người phụ nữ bên cạnh hắn, vừa ra trận hình như cũng đã hấp dẫn ánh mắt của đàn ông toàn bộ hội trường. Một nữ giám sát cao cấp, có lẽ bình thường huấn luyện, cô ấy có bản lĩnh lớn, có lồi có lõm, kết hợp với lễ phục màu tím ngắn, vẻ mặt cao quý, bao gồm Quý Linh Linh cùng phụ nữ ở bên trong không khỏi ảm đạm phai mờ.

"Quý tiểu thư, Mộ tiên sinh cùng Vu tiểu thư đó, thật là một đôi trời sinh" Thẩm Lạc Nhất càng từ nội tâm thở dài nói, "Nhưng, tôi nghĩ, cô và An Trí Viễn mới thật sự là một đôi trời sinh!"

Lau. . . . . . Gương mặt nổi đầy vạch đen.

Thẩm Lạc Nhất thuận lợi thu hút ánh mắt Quý Linh Linh trở lại.

"Thẩm tiểu thư, cô thật sự lầm rồi." Quý Linh Linh không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả cảm giác của mình bây giờ, chẳng qua chỉ cảm thấy có chút cẩu huyết.

"Không có lầm, một lát cô nhìn thấy hắn rồi sẽ biết!" Thẩm Lạc Nhất lần nữa nắm tay Quý Linh Linh lên, hình như sợ cô rời đi.

Nếu như không phải khác nhau về họ tên, Quý Linh Linh thật sẽ tin tưởng, cô gái nhỏ trước mặt này có quan hệ cực kỳ thân thiết với An Trí Viễn.

"Thẩm tiểu thư, tôi còn có chuyện một lát, tôi hôm nay. . . . . . Là có nhiệm vụ!"

"Nhiệm vụ? Xem mắt sao? Vậy cũng lấy tóm tắt, cô sẽ có An Trí Viễn!"

Vạch đen. . . . . .

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh nếu như nói ‘ tôi có bạn trai ’ rồi, Lát nữa ra ngoài Lãnh Dạ Hy có thể trực tiếp đem cô đông thành băng không đây?

"Tốt lắm á..., không chỉ nói, nhìn kim đồng ngọc nữ nhảy đến vui vẻ, không bằng bây giờ tôi sẽ đi tìm An Trí Viễn, thuận tiện hai người chính thức xem mắt cũng tốt!" Nhiệt tình này của Thẩm Lạc Nhất khiến Quý Linh Linh bị dọa sợ.

Cuối cùng, hai người phụ nữ lôi lôi kéo kéo thành công đánh bại Mộ Ly và với kim đồng ngọc nữ, làm cho mỗi người ở đây cho các cô cái nhìn chăm chú.

"Này, Ly, đó chính là người phụ nữ anh gần đây đuổi đến lửa nóng sao?" Uyển Tinh ghé vào Mộ Ly hỏi.

Mộ Ly giương mắt nhìn một chút, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh mình một chút, nhẹ giọng đáp ứng.

"Hả? Xem ra, đây là cô cố ý muốn cắt ngang chúng ta khiêu vũ sao, vậy tôi cũng sẽ không tha thứ cô ta!"

"Cô muốn làm gì?"

"Gấp làm gì, chúng ta phải từ từ tới, ôm chặt tôi, không được bỏ rơi tôi khi khiêu vũ!" Uyển Tinh cho Mộ Ly một nụ cười mập mờ, còn chưa chờ Mộ Ly ôm chặt cô ta thì đã bước lên trước ôm lấy hắn.

Hai người vẫn như cũ thành thạo khiêu vũ, mà gương mặt Mộ Ly bất đắc dĩ, hắn chạy thời gian dài như vậy, vẫn bị cô ta tìm được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.