Dạ tiệc hôm nay, đối với Quý Linh Linh mà nói, có lẽ là trọn đời khó quên. Một vịt con xấu xí, bởi vì quan hệ với ông chủ lớn, mặc lễ phục xinh đẹp chói mắt vào, cô vốn cho là mình có thể ngụy trang không chê vào đâu được, nhưng cô lại quên, những người kia hi vọng thấy diện mạo chân thật của cô.
Quý Linh Linh nắm thật chặt túi xách, ngồi ở góc khuất nhất bữa tiệc, nhìn những nam nam nữ nữ cười nói kia, cô lại cảm giác mình quả thật chính là dư thừa, không hiểu sao ngụy trang cao quý, tới nơi này bị bất luận kẻ nào vũ nhục.
Trong đôi mắt cô nén nước mắt, trên môi mím lại mấy phần quật cường, chút kiêu ngạo không cho phép cô chảy nước mắt thuộc về những người yếu đuối.
Lục Vân Thiên, lần đầu tiên gặp mặt cô ta lấy tư thế người thắng đứng ở trước mặt của mình thì một khắc kia, cô cho là mình thua, nhưng ngay cả chính cô cũng không có nghĩ đến, có thể ngụy trang tốt như vậy. Bởi vì cô không hiểu tại sao bốn năm tình cảm không chống được cám dỗ, cho nên hắn - Nghiêm Tử Tuấn không đáng giá cô quý trọng, lại càng không đáng giá đi yêu. Một lần kia, cô xinh đẹp cấp cho Lục Vân Thiên hết thảy, có lẽ ngay một khắc đó, Lục Vân Thiên cao cao tại thượng cho rằng chưa chạm tới ranh giới cuối cùng của cô, thiên kim không cho cô mặt mũi, đến nỗi ở phía sau lưng mình cô ta gây khó dễ cho cô khắp nơi.
Hôm nay, Quý Linh Linh vừa rồi còn ở trong toilet khuyên bảo cô gì gọi là "Tìm đường sống trong cõi chết", đúng, Quý Linh Linh cố nén, kém một chút nữa cô liền bị Lục Vân Thiên bức đến không chỗ nào để đi. Trong nháy mắt, bọn họ đều không đứng về phía mình, lập tức liền bị cô lập.
Lãnh Dạ Hy, cô chưa từng nghĩ tới ông chủ lớn sẽ có bao nhiêu hảo cảm với mình, nhưng cho dù hắn lạnh lùng, không để người nào vào trong mắt, ngay cả có thể tùy ý chi phối cô, nhưng ít nhất hắn cũng không giống hôm nay dùng những lời khinh bỉ châm chọc cô.
Có lẽ chịu đủ lạnh lùng của hắn, đột nhiên nữa bị cái kia khinh bỉ lời nói, lòng của nàng lập tức tựa như sụp đổ một dạng, chưa bao giờ nghĩ tới, Lục Vân thiên liền Lãnh Dạ hi cũng có thể giải quyết.
Nếu như nói Lãnh Dạ Hy cho Quý Linh Linh đả kích lớn, thế Mộ Ly thì sao, ở trong ấn tượng của cô, hắn là một người mặt dày, rồi lại ôn hòa Như Ngọc, nhưng kết quả, cũng giống nhau khinh bỉ, giễu cợt, khinh thường, trong nháy mắt khiến Quý Linh Linh mất đi tất cả tốt đẹp chính là ảo tưởng.
Không nghĩ tới một tiếng đồng hồ chuyện đã xảy ra, đánh thẳng vào đầu óc của cô.
Quý Linh Linh chợt thấy thân thể có chút như nhũn ra, cô vô lực dựa vào bên tường, một tay che miệng, nhịn thêm chút nữa, nhịn đến lúc bữa tiệc kết thúc, cô có thể đi khỏi chỗ này rồi. Nếu như muốn vui vui vẻ vẻ khóc, tìm một nơi không có ai tùy ý phát tiết, không ảnh hưởng đến ai.
Cô cật lực khống chế mình, không tỏ ra mềm yếu.
"Anh làm sao vậy?"
Thân thể Quý Linh Linh ngẩn ra, cô chậm rãi thả tay xuống, quay đầu.
"Linh Linh, em làm sao vậy, không sao chứ?" Nghiêm Tử Tuấn mặt ân cần xuất hiện ở trước mặt cô.
Quý Linh Linh nhìn cái tay khoác trên người mình, trong lúc nhất thời, cảm giác chán ghét toàn bộ dâng lên.
"Tôi lại nói lại một lần nữa, thả tay anh ra." Cô từng chữ từng chữ nói.
Sắc mặt Nghiêm Tử Tuấn phức tạp nhìn Quý Linh Linh, chậm rãi thu hồi tay của mình.
"Linh Linh, em. . . . . . Thế nào?" Mặc dù cảm giác có chút lúng túng, nhưng hắn như cũ tiếp tục hỏi.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, khóe miệng cười, cô để cho mình biểu hiện cực kỳ khinh thường hắn, "Hừ, taôi có thể như thế nào? Rất tốt a. con rể thị trưởng, sao lại rảnh rỗi để ý đến tôi?"
Chỉ thấy nét mặt Nghiêm Tử Tuấn có chút cứng ngắc, có lẽ là vì ánh mắt Quý Linh Linh nhìn thẳng quá mức mãnh liệt, hắn có chút không thích ứng dời ánh mắt đi, "Anh thấy đôi mắt em có chút hồng, cho nên. . . . . ."
"Cho nên cái gì chứ?" Nghiêm Tử Tuấn còn có thể biểu hiện dối trá một chút nữa sao? Nhìn nét mặt giống như rất hồi hộp, chẳng biết tại sao, Quý Linh Linh chỉ có thể cảm thấy dối trá, ghê tởm.
"Linh Linh, em không cần như vậy, anh còn rất quan tâm em. . . . . ."
"Câm mồm! Đừng nói là thực tế tách rời lời nói, chúng ta cũng không có quen thuộc như vậy." Quý Linh Linh có mấy phần hùng hổ dọa người.
"Linh Linh, anh nói thật!" Đột nhiên, Nghiêm Tử Tuấn bắt cánh tay Quý Linh Linh, trong giọng nói mang theo vài phần vội vàng.
"Linh Linh, cầu xin em, cầu xin em nghe anh nói có được không? Bây giờ anh cũng không tốt, cầu xin em cầu xin em nghe anh nói có được không? Nể tình bốn năm tình cảm của chúng ta, nghe anh nói hết, được không?" Nghiêm Tử Tuấn hình như sợ Quý Linh Linh không để ý tới hắn, nắm thật chặt cô không thả, nói qua một chút làm Quý Linh Linh càng thêm xem thường lời của hắn.
"Linh Linh, em một mực trong lòng của anh, cho tới bây giờ cũng không quên được em, đều tại anh ban đầu vì lợi ích, đều tại anh, đều tại anh!"
Quý Linh Linh lạnh lùng liếc Nghiêm Tử Tuấn một cái, sau đó ánh mắt lại dời đi chỗ khác, "Nghiêm tiên sinh, tốt nhất anh chú ý một chút hình tượng của mình, vợ anh - thiên kim thị trưởng đang ở đây!" Cô không tiếng động uy hiếp hắn.
Quả nhiên, vừa nghe đến lời Quý Linh Linh, hai tay Nghiêm Tử Tuấn bỗng chốc thu về.
"A!" Quý Linh Linh cũng không phải thứ gì cười khẽ một tiếng.
Loại tính cách này của Nghiêm Tử Tuấn, còn dám nói với cô tình với chả yêu a, hối hận ... Lời nói, lúc hắn thật sự cho rằng Quý Linh Linh là một người phụ nữ ngốc nghếch, bởi vì mấy lời tâm tình, cũng nặng tới mức mềm nhũn?
"Linh Linh, chúng ta có thể tìm chỗ nào thật tốt nói chuyện một chút được không?" Ánh mắt Nghiêm Tử Tuấn mang theo vài phần cầu xin.
"Có gì thì nói đi, tôi không có thời gian dư thừa."
"Linh Linh. . . . . . Van cầu em, mười phút có được không!" Nghiêm Tử Tuấn lần nữa thấy Quý Linh Linh, cái này "Van cầu em" hình như rất dễ dàng nói ra.
"Tôi không rãnh!" Nhưng Quý Linh Linh không vì lời nói dịu dàng còn có bất kỳ buông lỏng nào.
Nghiêm Tử Tuấn nhìn thấy Quý Linh Linh không nể tình chút nào, hắn trầm mặc mấy giây, nhưng sau đó hắn liền mở cổ áo sơ mi ra, "Linh Linh, em xem!"
"Anh làm cái gì?" Quý Linh Linh vì động tác mang theo vài phần cợt nhả lửa giận dâng lên, nhưng khi ánh mắt của cô nhìn đến bộ ngực đầy vết đỏ thì lập tức không có tiếng động.
Trước ngực của hắn trải rộng vết đỏ thật dài, tựa như. . . . . . Giống bị roi đánh vào.
"Lục Vân Thiên đánh anh?" Đột nhiên tức giận bùng lên, cô tức giận không phải vì đau lòng cho Nghiêm Tử Tuấn, mà là phẫn hận loại hành vi này của Lục Vân Thiên. Cô ta có quyền thế thì thế nào, tại sao có thể tùy tiện đánh người!
Lúc này, Nghiêm Tử Tuấn khẽ cúi đầu, giơ tay lên lần nữa cài nút áo sơ mi, "Linh Linh, cho anh mười phút, có thể không?"
Nghe giọng nói hắn mang theo khàn khàn, Quý Linh Linh không trả lời, xoay người liền đi, Nghiêm Tử Tuấn theo sát sau lưng.
Hai người bọn họ đi tới vườn hoa thuộc nơi diễn ra bữa tiệc, nơi này so với ánh đèn bên trong đại sảnh, tối hơn mấy phần.
"Muốn nói gì, thì nói nhanh đi."
"Linh Linh. . . . . . Anh. . . . . . Anh thật sự vô cùng yêu em, mặc dù cưới Lục Vân Thiên anh cũng không quên được em, thật, anh nói tất cả đều là thật!" Ngay sau đó Nghiêm Tử Tuấn cầm tay Quý Linh Linh lên, tỏ vẻ chân thành của mình.
Ánh mắt Quý Linh Linh lạnh lẽo theo dõi hai tay của hắn, lại nhướng mi nhìn về phía hắn, "Loại lời nói nhàm chán vừa không có dinh dưỡng này, tôi khuyên anh, ngươi chỉ có 10 phút, không nên lãng phí."
Cô thay đổi, không bao giờ là người phụ nữ thích tựa vào hắn như trước đây của hắn, bây giờ cả người giống như quấn đầy gai, chỉ cần một khi tới gần, sẽ khiến anh thương tích đầy mình.