Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 57: Giúp đỡ bạn trai cũ (hạ)



Quý Linh Linh nhìn Nghiêm Tử Tuấn quỳ trước mặt, tâm tư phức tạp, "Quyền thế đối với anh mà nói, thật sự quan trọng như vậy?" Âm thanh của cô nhiều hơn mấy phần kỳ ảo, giống như linh hồn của cô đã bay xa, không muốn làm bạn với loại người này.

Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, lúc này mới gật đầu lia lịa.

"Quyền thế? Khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc trong lòng anh quyền thế ở tại nặng bao nhiêu, có lẽ cho tới bây giờ tôi chưa từng hiểu rõ anh." Thanh âm của cô nhàn nhạt mang theo vài phần bi thương.

Khó được nghe Quý Linh Linh nói như thế, tâm Nghiêm Tử Tuấn căng thẳng, cô khổ sở? Hắn nhớ rõ rõ ràng, mình và cô lúc nói chia tay, cũng không nhìn thấy bộ dáng này.

"Linh Linh, em. . . . . ."

"Nghiêm Tử Tuấn, hai người chúng ta chân chính là hai cái thế giới, tôi không nghĩ đem lại cho anh quyền thế là đem lại vui vẻ, hơn nữa tôi cũng không giúp được anh." Quý Linh Linh chậm rãi mở miệng. Đã đến lúc cô và Mộ Ly không cần gặp lại, chuyện này cho dù khi hai người bọn họ còn có thể gặp mặt nói chuyện, cô cũng không thể nào yêu cầu Mộ Ly làm chuyện này.

"Không! Linh Linh, Linh Linh em đang nói giỡn đúng không?" Lập tức Nghiêm Tử Tuấn nóng nảy, hắn đứng lên, nắm chặt cánh tay Quý Linh Linh, "Quý Linh Linh, em không thể làm như vậy, tuyệt đối không thể làm như vậy? Em không thể vì mình đã có một người đàn ông tốt, đi qua ngày tháng tốt đẹp, liền không để ý tới anh!"

Nghe Nghiêm Tử Tuấn nói, Quý Linh Linh cảm thấy buồn nôn, vì hắn phản ứng vô cùng kịch liệt, làm cô có chút không có thể thích ứng.

"Buông tay!"

"Buông tay? Không thể nào, anh không buông? Quý Linh Linh người phụ nữ này, tại sao có thể độc ác như vậy? Em không thấy Lục Vân thiên đánh anh dữ dội vậy sao? Em biết anh không phục được chức, cô ta sẽ đạp anh một cước, anh làm nhiều như vậy, cuối cùng không thu hoạch được gì, em để cho anh. . . . . . Em nói anh làm sao cam tâm được!" Nghiêm Tử Tuấn nước chảy xiết mù quáng, lớn tiếng kêu lên.

Hắn sợ, từ đáy lòng sợ, hắn chỉ sợ Quý Linh Linh hoàn toàn cự tuyệt không quay lại nhìn, hắn sợ mình bị Lục Vân Thiên một cước đá văng, hắn sợ mình còn chưa từng có ngày thoải mái cứ như vậy kết thúc!

Quý Linh Linh hơi ngước đầu, nhìn dáng vẻ Nghiêm Tử Tuấn thẹn quá thành giận, chẳng biết tại sao, cô cư nhiên buồn cười, thấy một người đàn ông chật vật như vậy, cô cư nhiên xấu xa buồn cười. Cô may mắn, may mắn Nghiêm Tử Tuấn bắt cá hai tay vứt bỏ cô. Đây chính là diện mạo Nghiêm Tử Tuấn, hắn vì quyền thế, có thể không để ý tôn nghiêm quỳ xuống, có thể không để ý mặt mũi tìm bạn gái cũ cầu cứu.

"Nghiêm Tử Tuấn, anh nghĩ tôi sẽ giúp anh sao? Đưa ra một lý do, đưa ra một lý do có thể thuyết phục tôi, tôi liền giúp anh!" Âm thanh này vừa ra, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy hai tai vang lên ong ong, cô cuối cùng không hạ được quyết tâm, không cắt đứt con đường sống của hắn.

"Có thật không? Có thật không?" Nghiêm Tử Tuấn nghe được lời của cô..., lập tức ra mặt hớn hở, dáng vẻ vội vàng kia khiến cho người ta nôn mửa.

Quý Linh Linh vươn tay, vùng vẫy, trực tiếp tránh ra tay của hắn, cô tự nhiên lui về phía sau một bước.

Nghiêm Tử Tuấn cũng không để ý động tác của cô, mà vừa chà não, vừa nóng nảy nghĩ lý do, muốn nói lý do gì đây? Đương nhiên là muốn càng thấy người càng được, thời gian bọn họ ở chung một chỗ bốn năm, nhất định sẽ có, nhất định sẽ có!

Ước chừng qua năm phút đồng hồ, Nghiêm Tử Tuấn mặt đỏ lên, nhìn hắn quẫn bách, Quý Linh Linh thanh thản đứng ở một bên, nhìn hắn. "Linh Linh, em nể mặt anh hàng năm cùng em đi cúng bái cha em, giúp anh một lần thôi." Hắn vắt hết óc, rốt cuộc nghĩ tới một người hết sức quan trọng đối với Quý Linh Linh.

Sau đó, chỉ nghe "Bốp" thanh thúy, trên mặt Nghiêm Tử Tuấn nhất thời hiển hiện ra bàn tay.

Quý Linh Linh khó có thể ức chế thân thể run rẩy của mình, nghe lý do này, nước mắt nhất thời dâng trào, tên đàn ông vô sỉ, cư nhiên. . . . . . Hắn rõ ràng biết ba là nỗi đau thương nhất trong lòng cô, hắn cư nhiên dùng ba để làm lý do!

"Được, được, Nghiêm Tử Tuấn, anh làm thật tốt! Tôi giúp anh, dù dùng phương pháp gì, tôi đều sẽ giúp anh, tôi sẽ giúp anh phục hồi nguyên chức, nhưng tôi lại muốn xem cuối cùng anh bị hủy chức vị như thế nào!" Quý Linh Linh cắn răng, nói cho hết lời, dứt lời, cô liền sải bước rời đi.

Nghiêm Tử Tuấn đợi tại chỗ, tay phải bụm má, nhìn Quý Linh Linh tức giận đằng đằng rời đi, vốn nên xấu hổ, nhưng lại ngoài dự đoán bật cười. Tay phải không che giấu được cạnh môi hắn lộ ra nụ cười hả hê, "Quý Linh Linh, tôi biết ngay ba là nhược điểm của cô, nếu như cô ngoan ngoãn đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sao có thể làm cô đau khổ thêm lần nữa!"

——"Tử Tuấn, Tử Tuấn, em muốn ba, em muốn ba, em. . . . . ." Đây là lần đầu tiên hắn cùng Quý Linh Linh đi cúng bái Quý ba, Quý Linh Linh khóc đến tê tâm liệt phế.

Từ đó trở đi, hắn biết rõ, ba Quý Linh Linh mất sớm, từ đó trở thành khổ sở trong lòng cô!

"Quý Linh Linh, cô không thể oán trách tôi, chính cô dính vào người giàu có, cũng không chú ý đến người bạn trai cũ là tôi, a, tự tìm!" Nghiêm Tử Tuấn lầm bầm lầu bầu nói xong, liền thu hồi tay phải, dương dương tự đắc rời đi, giống như người vừa quỳ trên đất khóc lóc thảm thiết không phải là hắn.

——"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Tỉnh một chút, tỉnh một chút!"

Nhớ lại lúc trước, Quý Linh Linh tuổi còn nhỏ một tay dẫn em trai, bên cạnh là mẹ bị té xỉu. Cô thân nhất thích nhất ba, ba đột nhiên qua đời, bỏ lại bọn họ. Thấy dáng vẻ mẹ yếu ớt, còn nhỏ tuổi cô liền hiểu, cô không thể khóc, cô phải kiên cường, nếu không mẹ em trai sẽ không sống nổi.

Qua nhiều năm như vậy, mỗi lần cô nghĩ đến ba, cũng sẽ đi ra ngoài len lén khóc thút thít, nỗi đau in dấu trong lòng cô, trải qua năm tháng, nhưng lại chưa bao giờ bị khơi ra.

Không ngờ, cô thật không có nghĩ đến Nghiêm Tử Tuấn lại có thể vô sỉ đến mức này, dễ dàng phá huỷ cô.

Quý Linh Linh đứng ở ngoài cửa đại sảnh, lấy mu bàn tay lau nước mắt, lúc này, có nam nam nữ nữ lục tục đi ra. Cô đứng ở một bên, cố giả bộ mỉm cười, chỉ là ánh mắt hồng hồng lại bán đứng cô.

Bữa tiệc kết thúc, một lát nữa cô chỉ cần cùng Lãnh Dạ Hy chào hỏi là có thể rời đi.

Một đêm này, chuyện đã xảy ra rất nhiều, cô thỏa mãn trở về vị trí ban đầu.

"Ly, có muốn đi uống một chén hay không?"

"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đi uống một chén được không?"

Âm thanh này quen quá, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, liền thấy Mộ Ly và Vu Uyển Tinh cùng Lục Vân Thiên cùng nhau đi ra. Lúc này, Mộ Ly ra ngẩng mặt lên, ánh mắt không tự nhiên nhìn thẳng Quý Linh Linh. Hắn đang cười, vẫn cười dịu dàng dễ gần như cũ.

"Còn uống chưa đủ sao? Vu cảnh sát em cũng đừng quên trên người còn có nhiệm vụ, hay là bây giờ em đưa Lục tiểu thư về nhà trước, anh còn muốn đi chào hỏi những người bạn khác." Mộ Ly cười nhìn hai người phụ nữ bọn họ.

Vu Uyển Tinh quay đầu một cái liền thấy được Quý Linh Linh không xa, cô ta cúi đầu mỉm cười, "Ha ha, bạn bè của anh nhiều như vậy, chỉ cần không bị người lừa là được rồi. Vân Thiên, chúng ta đi trước." Trong lời nói của cô ta ý chỉ vô cùng rõ ràng.

Quý Linh Linh không muốn bị giễu cợt nữa, ngay sau đó cúi đầu, cô đã đủ hèn mọn rồi, không thể để cho người khác ngang ngược chém cô một đao.

"Nếu như không phải là mặc lễ phục, người khác còn tưởng rằng em là nhân viên tạp vụ." Một giọng nói hài hước vang lên.

Âm thanh này!

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, thái độ đầu tiên là thẩn thờ, ngay sau đó là kinh ngạc.

Em gái, vẻ mặt rất phong phú. . . . . .

Em yêu, uất ức rồi

Nhìn gương mặt trước mặt mình, Quý Linh Linh còn tưởng rằng mình hoa mắt xuất hiện ảo giác

Nhưng khi một người đàn ông đưa tay nâng lên gương mặt của cô thì cô mới xác nhận, cũng không phải là hoa mắt.

"Anh làm cái gì?" Quý Linh Linh đẩy tay Mộ Ly ra, phòng bị lui về phía sau một bước

Nhìn Quý Linh Linh xa lánh mình, Mộ Ly cảm thấy trong lòng khẽ đau mấy phần, cô nàng đáng chết, làm sao đáng thương như vậy? Bị nhiều người xấu khi dễ như vậy làm anh đau lòng chết được.

Mộ Ly lộ ra ngọt ngào nụ cười với Quý Linh Linh "Em yêu, tại sao lạnh nhạt như vậy? Không biết yêu anh sao?" Anh nói xong, còn đưa tay ra, lôi kéo Quý Linh Linh chuyển vào phía sau một rừng cây tựa như ép buộc.

"Khốn kiếp anh buông tay, buông tôi ra!" Quý Linh Linh cũng không biết dũng khí từ đâu tới, một tay cô bị Mộ Ly nắm nên dồn khí lực xuống chân, sau đó chính là một cước thật mạnh.

"Hô! Em còn có thể dùng chiêu này?" Mộ Ly tay mắt lanh lẹ một phát bắt được chân của cô

Quý Linh Linh nhất thời trợn to hai mắt, lễ phục của cô là váy dạ hội, động tác này của anh, trực tiếp khiến quần lót của cô lộ ra

Mộ Ly hình như cũng phát hiện điểm này, anh theo bắp đùi của cô nhìn hướng lên trên. Chỉ thấy anh khẽ mỉm cười, "Hồng nhạt nha, anh nhớ kỹ rồi."

Quý Linh Linh thẹn thùng lập tức đỏ mặt, sau đó tung ra một cước, trực tiếp đá vào trên bắp đùi anh, Mộ Ly không ngờ rằng Quý Linh Linh sẽ có đòn này, bị đau lập tức buông lỏng tay ra, chính anh cũng trực tiếp ngã trên mặt đất.

"Hồng nhạt, thật sự rất đáng yêu!" Đáng chết, anh té xuống đất, trong miệng còn nói những thứ này.

Dưới ánh đèn, loáng thoáng có thể nhìn thấy một người đàn ông có gò má hồng . Quý Linh Linh cắn môi, một cái tay nắm thật chặt lễ phục, mặt của cô đã đỏ thành quả táo, Mộ Ly đáng chết, quả thật quá đáng.

"Tôi cảnh cáo anh, đừng cần gần tôi thêm nữa !" Quý Linh Linh hận bỏ lại những lời này, liền xoay người muốn rời đi.

Mộ Ly thấy thế, nhảy lên, cánh tay dài duỗi một cái trực tiếp liền bắt được tay Quý Linh Linh

"Anh làm cái gì?" Bởi vì động tác của anh quá nhanh, khiến Quý Linh Linh không khỏi sửng sốt.

"Em yêu, chúng ta đã nói xong đâu? Làm sao em có thể bỏ lại anh rồi bỏ đi như vậy ?" giọng nói Mộ Ly mang theo vài phần nũng nịu, nhất thời làm cho người ta cảm thấy cả người nổi da gà

Thế nhưng đối với Quý Linh Linh mà nói, cô chỉ cảm thấy đây là anh đang đóng kịch

Cô không phải người ngu, cũng không có mất trí nhớ gián đoạn, cô nhớ rõ, lúc nãy anh ta đã khi dễ mình trong phòng, hiện tại bữa tiệc kết thúc, anh lại bắt đầu quấn quít chặt lấy mình. Anh ta cho rằng mình là Cô bé lọ lem, sau khi chấm dứt dạ hội, sẽ biến hóa?

Có phải cô gái cảnh quan cao cấp không chơi cùng anh hay không? Cho nên anh mới lại nghĩ đến mình?

"Mộ Ly, anh năm nay mấy tuổi? Làm loại chuyện nhàm chán này, anh cảm thấy có ý tứ sao?" Quý Linh Linh bị một loạt đả kích, hiện tại không có tâm tình vui đùa với anh.

"Năm nay hai mươi bảy tuổi, còn có hai tháng sẽ đến sinh nhật của anh, đến lúc đó em có thời gian chúc mừng sinh nhật với anh không?" Mộ Ly vẫn cười nói, anh như đang muốn làm không khí giữa hai người nhẹ nhõm hơn

Quý Linh Linh nhìn anh một cái, hiện tại rất rõ ràng, râu ông nọ cắm cằm bà kia, anh đang trộm đổi khái niệm, "Thật xin lỗi, thời gian không còn sớm, tôi muốn về nhà." Nói xong, cô liền dùng sức giãy cánh tay, nhưng tay của anh cầm rất chặt, "Mời buông tôi ra, khinh thường tôi, xem thường tôi, vậy cũng chớ lôi lôi kéo kéo tôi!"

Vừa nhắc tới chuyện này, Quý Linh Linh không nhịn được cơn tức đầy bụng. Cô hôm nay hỏng bét, bị Lục Vân Thiên thiết kế, bị Thẩm Lạc Nhất làm hại, bị Lãnh Dạ Hi hiểu lầm, cuối cùng còn bị Nghiêm Tử Tuấn ghê tởm. Tham gia bữa tiệc chó má này, cô thật là không có chuyện kiếm chuyện chơi!

"Không nghe được lời nói của tôi sao? Anh mau thả tay tôi ra, đừng để tôi ô uế sự cao quý của anh!" Quý Linh Linh lòng có chứa mấy phần tức giận lớn tiếng nói, nhưng Mộ Ly như cũ thờ ơ.

"Mộ Ly, nếu như anh là đàn ông, anh nên nhớ mới vừa rồi mình nói gì. Mà tôi, chính là loại như lời anh nói. Tôi đê tiện không phù hợp với tài nghệ cao quý của anh, cho nên anh không cần làm tiếp loại chuyện nhàm chán này. Mặc dù anh khi dễ tôi, nhưng nói thật, tôi thật đúng là không để ý chút nào. Cảm giác của anh, đối với tôi mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao! Hiện tại, buông tôi ra!" Quý Linh Linh ngước đầu, chữ chữ vang vang, cô muốn cho anh biết, cô không thèm để ý bất luận người nào hiểu lầm, cô muốn chỉ là làm tốt chính mình.

Mộ Ly nhìn cô, cho đến nụ cười trên mặt thối lui toàn bộ, "Tại sao em khóc?" Trên mặt của anh xuất hiện vẻ nghiêm túc, khác với vẻ mặt xem thường lúc nãy, lần này hình như có chứa mấy phần đau lòng.

Khốn kiếp! Mộ Ly tính toán cái gì? Tại sao có thể tùy đối xử cô như thế, tùy ý có thể vu oan cô, rồi lại có thể như hiên tại, tùy tùy tiện tiện một câu nói, liền khiến mất đề phòng?

"Tôi không có khóc, tôi không có khóc? Con mắt nào của anh thấy tôi khóc?" Quý Linh Linh như là nổi điên, lung tung giãy khỏi tay anh, "Tại sao? Tại sao anh tùy tiện phán xét tôi? Tại sao cùng những người khác vũ nhục tôi ? Tại sao? Tại sao? Tôi là Quý Linh Linh, không phải người nào, anh không có tư cách khi dễ tôi như vậy !" kèm theo tiếng hét là tiếng khóc nức nở .

Lần đầu tiên, Quý Linh Linh thất tình, cho dù là bị Nghiêm Tử Tuấn vứt bỏ, cô đều không có như vậy, thế nhưng lần đầu tiên, cô giả bộ không được nữa, không thể đè nén nữa.

"Tại sao? Tại sao?" Cô đặt câu hỏi một loạt, cuối cùng dần dần ẩn ở trước ngực của anh, âm thanh uất ức từ từ tản đi.

Mộ Ly ôm thật chặt lấy cô, ôm cô vào trong ngực, cảm thụ nước mắt của cô thấm ướt trước ngực anh. Một tay anh khẽ vuốt ve phía sau lưng của cô, làm như đang an ủi.

Cảm thụ cô nức nở từng trận, anh nhìn ánh đèn cách đó không xa, chẳng lẽ mình làm sai? Trình diễn quá mức, lại tạo thành tổn thương lớn như vậy cho cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.