"Thượng tá Mộ, thiếu một người như tôi, thì vẫn còn rất nhiều cô gái đứng xếp hàng muốn làm bạn gái của anh ? Anh có muốn tôi thay mặt anh nhờ giới truyền thông loan truyền dùm không?" Quý Linh Linh khẽ ngửa càm lên, nhìn Mộ Ly với ánh mắt cực kì khinh thường.
"Quý Linh Linh, em thật là một con sói mắt trắng,anh. . . . . ." Anh sắp bị tức chết rồi, cô gái nhỏ này, lại dám lớn tiếng nói chuyện với anh, hơn nữa lại còn sử dụng chính lời nói của anh để đả kích anh, "Quý Linh Linh!"
"Anh nói nhỏ một chút đi, tôi không có bị điếc." Mỗ nữ rất không khách khí liếc anh một cái.
Đây là thái độ gì? Dù gì hiện tai anh cũng là một bệnh nhân nha, cô có thể đối xử quá đáng với anh như vậy sao? Cô gái nhỏ nhu thuận mới vừa rồi đã chạy đi đâu rồi?
"Anh bây giờ là bệnh nhân, em phải chăm sóc anh." Bây giờ dù cho có nói anh là người vô lại cũng được, dù sao anh cũng đã quyết định liều mạng rồi
"Anh còn dám nói, Mộ Ly ,dựa vào gương mặt và bộ dáng cường tráng anh, ai sẽ tin được lại bị người khác một cước đánh ngã chứ? Mới vừa rồi em thấy anh mạnh như rồng như hổ,không hề yếu ớt chút nào!" Quý Linh Linh miệng lưỡi bén nhọn, không chừa cho Mộ Ly một đường lui nào.
"Đúng vậy, anh rất cường tráng, người khác đá anh một cước, có lẽ không có chuyện gì, nhưng em đá là vào chỗ ***, anh rất hoài nghi có phải em cố ý hay không! Dù sao ,em đả thương anh thì em phải chịu trách nhiệm. Trong thời gian này , em phải có trách nhiệm chăm sóc anh cho tới khi anh khỏe lại, nếu không ngộ nhỡ có di chứng gì , vậy thì nửa đời sau của anh sẽ phải nhờ vào em hết." Mộ Ly một hơi nói hết, nghe có vẻ nhẹ nhõm, nhưng người ngoài nghe thấy lại có cảm giác giống như anh rất muốn mình có di chứng để lại
“Nghĩ hay quá nhỉ, anh thì có thể để lại di chứng gì?"
"Có di chứng gì?Chẳng lẽ còn phải nói cặn kẽ với em sao? Em đá vào cậu em nhỏ của anh,ngộ nhỡ nó có vấn đề gì, chẳng lẽ em lại không chịu trách nhiệm? Quý Linh Linh, em cũng đừng có quên, em là loại người mà người khác tổn thương em...em cũng thay cả nhà người đó mà đau lòng. Nếu như em nói em không phụ trách, anh một chút cũng không tin." Nụ cười trên mặt Mộ Ly càng ngày càng sâu, cô bé này, anh hiểu rất rõ.
"Thôi đi, anh có lầm hay không, cư nhiên có thể lấy cái cớ này đi so, anh cũng là đàn ông sao?" Cái tên Mộ Ly này, bây giờ cư nhiên còn có thể nói như vậy.
"Anh không phải đàn ông? Em không thể xác nhận bằng lời nói được, tới đây a, tới đây để anh cho em kiểm tra , anh là một người rất rộng rãi à nha!" Mộ Ly cười nheo mắt lại.
Quý Linh Linh nghe xong lời này, lập tức nổi giận, "Mộ Ly bây giờ thân thể anh không được khỏe thì anh đừng có chọc em nếu không em đánh chết anh, anh có tin hay không?" Đồ lưu manh lại muốn chiếm tiện nghi của cô, đừng nói là cô không dám nhìn, thời đại internet phát triển như thế này, chưa ăn thịt heo không có nghĩ là chưa từng thấy heo chạy, thiệt là, không nên coi cô quá đơn thuần!
"Tới đây tới đây, em đánh anh đi,em đánh anh cho tàn phế đi,anh liền bắt đền em. Đến đây đi, Come on baby! Đánh anh đi, đánh anh đi!" Mộ Ly anh. . . . . .
Lau, nhìn bộ dáng đê tiện của anh ta!
Cắn răng, dậm chân, vỗ trán, té!
"Anh. . . . . .Anh. . . . . ." Quý Linh Linh duỗi đầu ngón tay ra, run run rẩy rẩy chỉ vào Mộ Ly, thật là bị anh ta đánh bại rồi, thiện hạ đệ nhất da mặt dày nếu gặp anh ta cũng sẽ chào thua.
"Em yêu, đừng chỉ đứng đó, đến đây nha, bộ ngực của anh sẽ mãi mãi dang rộng vì em, đến đây nha, nơi này rất trống nhé!" Mộ Ly cư nhiên làm ra bộ dáng cắn cắn môi, vứt mị nhãn , bày ra tư thế khiêu khích.
Anh. . . . . . Anh. . . . . . Quả nhiên. . . . . . Nhìn bộ dáng khúm núm e lệ của anh ta, nếu như không phải làm thượng tá thì khẳng định anh ta đã……... . . . . Nhất định là ra ngoài làm trai bao rồi! Nhìn bộ dáng ỏng ẹo hiện tại của anh ta, rất đúng tính chất của một tên trai bao đang quyến rũ phú bà nha!
"Em yêu, anh chính là tiểu bạch kiểm của em,anh có thể phụ vụ em 1000 đồng một đêm nha, đến đây nha, để cho anh phục vụ em!"
Té!
"Một ngàn đồng, em cũng không cần , anh tốt nhất nên quên đi cho em!" Quý Linh Linh thật là bị anh ta chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này là bị bệnh tâm thần phân liệt sao? Còn muốn tính tiền, cuộc sống có vấn đề sao, không biết sao lại cảm giác anh ta có vấn đề gì đó đây?
"Nghĩ hay quá nhỉ, anh có chứng cớ nha, một buổi tối ngày nào đó, có một người phụ nữ xinh đẹp,mặc một bộ lễ phục bảo thủ, ôm trọn bộ ngực sữa, còn lộ ra một cặp chân dài mê người, chậc, chậc, nhớ lại liền muốn nếm một cái a !" Mắt Mộ Ly nhìn chằm chằm trần nhà, bắt đầu nghĩ tới tình huống lần đầu tiên gặp Quý Linh Linh.
"Câm miệng lại!" Nhắc tới chuyện này,Quý Linh Linh thật sự mắc cỡ chết đi được, anh ta còn dám nói mấy lời này để kích thích cô nữa!
Mộ Ly quay đầu lại, mang nét mặt quyến rũ nhìn cô, "Quý Linh Linh, đêm hôm đó em, rõ là. . . . . ." Anh ta liếm liếm đầu lưỡi, "Thật là muốn đem em ăn sạch sẽ!"
Nghe xong lời này, gương mặt trắng xanh của Quý Linh Linh lập tức ửng đỏ, cô có chút bứt rứt cúi đầu, cuống quít che giấu sự ngượng ngùng của bản thân.
“Em yêu, nơi này cũng chỉ có hai chúng ta , hãy để cho anh dùng hết sức phục vụ em thật tốt nhé." Ha ha, Mộ Ly nhịn không được nở nụ cười, lại đỏ mặt, quả nhiên, cô gái nhỏ này rất mê người, mỗi lần đều lộ ra vẻ mặt đáng yêu như thế này, thật là làm cho anh yêu chết rồi.
"Câm miệng!" Quý Linh Linh hét lớn một tiếng, trực tiếp nhảy lên trên giường, tay chân cô lưu loát, một cước liền đem Mộ Ly áp ở trên giường.
Đem hai tay của anh túm vào cùng nhau, rồi đặt ở sau lưng, chân sau đặt ở hông của anh ta,bàn tay nhỏ bé giữ thật chặt ở chỗ xương quai xanh của anh ta, "Mộ Ly, anh còn dám nói về chuyện này nữa thì đừng trách em không nể mặt anh!"
Hung ác, cường hãn, tất cả động tác làm liền một mạch, thật là đặc sắc!
Thấy Mộ Ly không nói lời nào, Quý Linh Linh lại uy hiếp lần nữa, "Nếu như anh muốn ép em,em liền phế đi cậu em nhỏ của anh , để cho anh trở thành một thái giám chân chính!" Những lời thật có lực uy hiếp, è hèm!
Lúc này, Mộ Ly mới chậm rãi mở miệng, "Em yêu, anh và em đã đụng qua da thịt rồi, anh đã có phản ứng, trướng vô cùng đau. . . . . ."
Té! Mất thể diện!
Két! Gương mặt nhỏ nhằn đang hả hê của Quý Linh Linh , lập tức xụ xuống, cô cúi đầu nhìn cặp dùi trắng nõn đang phơi bày của mình, đang áp sát vào phần eo của anh ta, không đúng, phải nói là đang đè lên mới đúng. Còn từ phần eo trở xuống thì lại thấy tấm chăn mỏng bị đẩy lên.
"Bệnh thần kinh!" Quý Linh Linh mắng một câu, tức giận tát một cái vào lồng ngực của anh ta, sau đó nhảy xuống giường chạy đến cửa, khom người nhặt lên giày của mình, "Mộ Ly, lần sau, nếu để em gặp lại anh, gặp một lần đánh một lần!"
Quá biến thái rồi, cô lại muốn ngược đãi anh, nhưng anh muốn tiếp tục vô sỉ. . . . . . Vô sỉ tột cùng, đúng. . . . . . Ác! Người đàn ông này, tâm. . . . . Cắn răng, dậm chân, té!
"Này, Quý Linh Linh, em đi rồi còn anh phải làm thế nào?" Mộ Ly cố nén lại chống thân thể lên, nhưng bất đắc dĩ phía dưới lại càng căng đau lợi hại, "Làm ơn đi , thật không thể chịu đựng được nữa rồi, trong khoảng thời gian ngắn lại phản ứng đến ba lần, như vậy rất đau !" Mộ Ly thật là bi kịch, chính anh cũng có chút tự giận bản thân mình, Quý Linh Linh đối với anh mà nói, giống như một loại thuốc kích thích tình dục. Chỉ cần đụng vào, sẽ tự nhiên xảy ra phản ứng sinh lý, mà lại còn rất thường xuyên, cư nhiên trong một thời gian ngắn mà có đến tận ba lần! Tận ba lần, thật ghê tởm!
Cuối cùng, bởi vì mỗ nữ đã bỏ đi nên mỗ nam vẫn tiếp tục dâng trào, chỉ đành phải cắn răng đỡ tường, đi tắm nước lạnh. Tiếp tục hạ hỏa như vậy, chắc chức năng sinh lý của anh sẽ giảm xuống mất.
Cộc cộc, cửa được mở ra.
"Ly, cậu đang làm gì vậy?" Tần Mộc Vũ mới vừa vào cửa , liền bị bộ dáng cúi người đỡ tường, hơn nữa còn để thân trần của Mộ Ly hù sợ.
Mộ Ly sững sờ, tên đó vì sao lại tới đây!
"Oa, không phải đâu, cậu cư nhiên lại bị thương! Cậu là người mạnh khỏe vĩ đại a!" Vẻ mặt kích động của Tần Mộc Vũ giống như so với việc phát hiện ra một vùng đất mới còn kích động hơn, "Không nghĩ tới a, cậu cũng sẽ tự mình ra tay, súng a, tớ đã nói rồi nha, làm xử nam thì có cái gì tốt, thân thể khó chịu tìm nữ nhân là xong!"
"Câm miệng!" Mộ Ly cắn răng, vốn là bộ dạng này của bản thân bị người khác nhìn thấy cũng đã đủ thảm rồi, bây giờ còn phải bị tên Tần Mộc Vũ kia cười nhạo.
"Ha ha." Xem ra hôm nay đến đây thật là quyết định đúng đắn, có thể nhìn thấy bộ dạng này của Mộ Ly , bản thân cũng coi như là kiếm được lợi, "Ly, nói thật đi,đều là đàn ông mà, nên buông lỏng thì cần phải buông lỏng, nếu không sẽ đem bản thân mình nghẹn đến tổn thương mất ." Tần Mộc Vũ đỡ Mộ Ly, từng bước từng bước đi về phía phòng tắm.
"Nếu như không muốn tớ khiến cậu biến mất ngay bây giờ, tốt nhất là cậu nên câm miệng!" Vẻ mặt của Mộ Ly bây giờ cũng bị tức đến xanh lại.
"Ok, tốt tốt tốt, tớ không nói gì nữa là được rồi chứ gì?" Tần Mộc Vũ làm ra cử chỉ đầu hàng, nhưng nụ cười trên mặt kia lại không giảm chút nào, "Nhưng cậu không cảm giác cậu bé của cậu đã rất lớn rồi sao?"
Lúc này Mộ Ly đã ngồi vào trong bồn nước lạnh, nhắm chặt mắt lại, cắn răng, cảm thụ sự lạnh lẽo.
"Cậu nói xem bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn không chịu chạm vào đàn bà, cái tên này ruốt cuộc là đang vì người nào mà thủ thân như ngọc đây? Nếu như tớ mà là người phụ nữ đó chắc chắn là sẽ cảm động đến chết nha." Tần Mộc Vũ tựa vào cửa phòng tắm, nói.
Haiz. . . . . . Rốt cuộc cũng đã khá hơn một chút rồi.
"Tần Mộc Vũ, cậu nói nhảm càng ngày càng nhiều rồi đó!" Mộ Ly cắn răng.
"Ơ, Ly, nếu như cậu không muốn cái đó bị hư, hay là hai chúng ta tự xử lý đi, bậy giờ cũng đang chuộng phong trào đó lắm." Tần Mộc Vũ bày ra một bộ dáng đồng ý.................
"Cút!" Nổi giận, rốt cuộc anh cũng đã nổi giận!
"Không cần phải như vậy đâu, làm chuyện đó không phải là tớ vì cậu mà hy sinh sao!" Tần Mộc Vũ giống như không hề lo lắng chút chuyện nhỏ này.
"Cút! Cút ra khỏi tầm mắt của lão tử!" Mộ Ly nhặt lên chai sữa tắm, trực tiếp đập lên người Tần Mộc Vũ.
"Ai da, không cần nha, thượng tá đại nhân, đập bể rồi sẽ không chữa lại được nha!" Tần Mộc Vũ cười hì hì chạy ra.
Hừ! Đáng chết!
Bên trong quầy rượu.
"Lâm Tư Kỳ, tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, đến bây giờ cô vẫn không chịu nhớ, đúng không?" Hôm nay Vu Uyển Tinh mặc một cái áo phông đen, da thịt trắng noãn, nổi bật dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ hấp dẫn. Cô vẫn đang cầm lên một chai bia, uống vào.
"Tôi. . . . . . Tôi không bỏ được anh ấy. . . . . ." Lâm Tư Kỳ cúi đầu ngồi ở phía đối diện,tóc dài thả xuống che khuất gương mặt của cô, trong lời nói còn ẩn chưa tiếng khóc.
"Không bỏ được? Cái gì gọi là không bỏ được? Cô có biết bản thân cô có thân phận gì không? Chỉ bằng cô cũng muốn có được anh ấy?" Vu Uyển Tinh bá một tiếng để ly bia xuống, vươn tay kéo tóc Lâm Tư Kỳ .
"Á. . . . . . Đau, van cầu cô đừng dùng sức, thật sự rất đau. . . . . ." Thân thể Lâm Tư kỳ cũng nghiêng về phía trước, lực kéo của Vu Uyển Tinh thật quá lớn, khiến cho nét mặt của cô cũng có chút vặn vẹo.
"Đau? Cái này mà cũng gọi là đau?" Vu Uyển Tinh giơ tay lên, ở trên mặt của Lâm Tư Kỳ"Ba ba ba" tát liền ba cái, âm thanh thanh thúy lập tức chìm vào trong tiếng âm nhạc huyên náo.
Lâm Tư Kỳ hô nhẹ một tiếng, nước mắt rơi xuống, "Uyển Tinh, thật ,thật xin lỗi, nhưng tôi vẫn rất thích anh ấy, nhưng dù tôi rất thích anh ấy nhưng vẫn nghe lời cô cái gì cũng không làm ." "Không làm gì?" Vu Uyển Tinh nói với giọng bình tĩnh, nếu không phải thấy động tác tiếp theo của cô thì cũng không biết cô cái thái độ gì "Pằng" lại là một cái tát.
"A. . . . . ."
Vu Uyển Tinh buông tay ra, Lâm Tư Kỳ cúi đầu lo lắng, lấy tay che lại một bên má trái bị đánh của bản thân.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Có lẽ là đau đớn do bị đánh nên Lâm Tư Kỳ nghẹn ngào, không nói ra lời.
"Lâm Tư Kỳ, cô chỉ là một cô gái trong quán rượu, nếu như ban đầu không phải là tôi giúp cô, cô nghĩ cô có ngày hôm nay sao? Nếu như không phải là tôi giúp cô, cha của cô phải chăng cũng đã chết trong nhà tù rồi? Nhưng tôi cũng đã nói với cô một câu chẳng lẽ cô lại không thể nhớ được." Vu Uyển Tinh tiện tay cầm vài chai rượu ra chơi.
"Tôi. . . . . . Uyển Tinh, tôi biết rõ, tôi rất cám ơn cô,tôi vẫn luôn rất cảm kích cô, cho nên lời nói của cô, tôi vẫn luôn nhớ, từ sau lần đó,tôi vẫn không hề gặp lại anh ấy, thật sự là không có. . . . . ." Lúc này Lâm Tư Kỳ đã khóc không thành tiếng, thân phận của nàng thấp kém, vĩnh viễn không thể so với Vu Uyển Tinh.
"Không gặp anh ấy? Hôm nay chẳng lẽ cô chưa từng xuất hiện sao? Không phải bởi vì sự xuất hiện của cô mới khiến cho Lãnh Dạ Hi không có bất kỳ cơ hội nào sao?Hừ, cô thật đúng là một người đàn bà hại người, ban đầu Lãnh Dạ Hi vì thấy cô tội nghiệp đáng thương nên mới bố thí cho cô, nhưng không ngờ cô lại trở thành gánh nặng lớn cho anh ta" Đúng là vô cùng mỉa mai.
"Tôi. . . . . ." Lâm Tư Kỳ ngẩng đầu lên, xuyên qua mái tóc dài nhìn Vu Uyển Tinh, chuyện ngày hôm nay, cô ta căn bản cũng không có xuất hiện, vậy tại sao lại biết rõ ràng như vậy? Lãnh Dạ Hi nói với cô ta sao? Không thể nào, Lãnh Dạ Hi cùng cô ta căn bản không có bất kỳ cơ hội nào.
"Lâm Tư Kỳ, một ả đàn bà như cô thật khiến cho người ta hận đến cực điểm, cô nói tôi nên làm thế nào với cô đây?" Vu Uyển Tinh quay đầu nhìn về phía Lâm Tư Kỳ, trong ánh mắt phát ra một luống sáng khiến người ta sợ hãi.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Là Mộ Ly bảo tôi đến giúp anh ta chuyện này , tôi. . . . . . Tôi thật sự . . . . . . Uyển Tinh, van cầu cô, van cầu cô nghe tôi giải thích có được không? Tôi thật sự không có bất kỳ ý nghĩ gì khác, tôi là một cô gái đến từ quán rượu,nay lại trở thành một cố gái ăn mặc không cần phải lo , đây tất cả đều là do cô cho tôi, tôi chỉ muốn làm người bình thường, không có bất kỳ hy vọng xa vời nào, Uyển Tinh, van cầu cô, tin tưởng tôi, tin tưởng tôi có được không?" Lâm Tư Kỳ, vừa nói vừa năn nỉ , thân thể của cô từ trên ghế tuột xuống đất, cuối cùng quỳ xuống dưới chân của Vu Uyển Tinh.
Mắt cũa Vu Uyển Tinh lạnh lẽo nhìn Lâm Tử Kỳ một cái, sau đó liền rút tay lại,xoay người, nhìn về phía người bán rượu nói: " Lấy thêm một chai rượu đến đây."
"A, vâng." Người bán rượu khi đem rượu đưa cho cô thì liếc mắt nhìn Lâm Tư kỳ đang quỳ trên mặt đất một cái, người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất nhìn bộ dáng thì vô hại, nhưng. . . . . . Thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng
Vu Uyển Tinh cầm chai rượu, trực tiếp đem rượu rót vào trong miệng của mình, mà Lâm Tư Kỳ đang quỳ ở một bên thì cực kì lo lắng.
"Uyển Tinh tôi. . . . . . Tôi . . . . ." Lâm Tư Kỳ ngẩng đầu lên, gương mặt xinh xắn do không bị tóc che lại cũng lộ ra ngoài, "Tôi cái gì cũng không dám làm nữa, lần sau cũng sẽ không để anh ấy tìm được. . . . . . Thật. . . . . ." Cô tiếp tục năn nỉ , vậy mà Vu Uyển Tinh cũng không có bất kì động tĩnh gì
Một lát sau, Vu Uyển Tinh đem vỏ chai rượu bỏ xuống bàn, sau đó lấy từ trong ví ra một tấm thẻ ném ở trên quầy bar, nói với người bán rượu: " Tôi muốn anh thay tôi nhìn cô ta quỳ cả đêm ở đây, đây là tiền boa cho anh."
Người bán rượu sững sờ,anh cũng chưa thu tiền boa trong trường hợp này bao giờ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm như thế nào cho phải .
"Nếu như, anh không làm giống như tôi nói, vậy thì…..” Khóe miệng Vu Uyển Tinh cong lên thành một nụ cười diêm dúa lạnh lùng mà lẳng lơ, "Tôi sẽ khiến anh đầu thân hai nơi." Đôi môi đỏ mọng mềm mại nhưng lại nói ra những lời cực kì khát máu.
"A. . . . . ." Người bán rượu cả kinh, nhìn lại cô gái đang quỳ dưới đất, trong lòng sợ hãi, "Tôi nhất định sẽ làm thật tốt, nhất định sẽ làm thật tốt!”
Vu Uyển Tinh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, liền cầm ví lên, "Nếu như cô dám đứng dậy, Lâm Tư Kỳ, cô cũng biết sẽ có hậu quả gì ." Dứt lời, Vu Uyển Tinh liền rời đi.
"Ô ô. . . . . . Ô. . . . . ." Thân thể Lâm Tư kỳ lập tức ngồi phịch ở trên đất, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
“Cô gái bên kia đang làm gì vậy?"
"Uống nhiều quá nên quỳ xuống à?"
"Tớ thấy là cô ta đang khóc"
"Chắc có người bắt cô ta quỳ ở đó!”
"Thật là mất mặt . . . . . ."
Nghe những âm thanh truyền đến từ bên cạnh, Lâm Tư Kỳ cúi đầu càng thêm xấu hổ.
"Bên kia hình như đang rất náo nhiệt không biết có chuyện gì đang xảy ra nha?" Tần Mộc Vũ vừa vào quầy rượu, liền thấy một đống người chen chúc trước mặt.
Gương mặt của Mộ Ly không lộ ra bất kì thay đổi gì khi nghe Tần Mộc Vũ nói, trực tiếp đi về phía phòng VIP.
"Này, tớ đang nói chuyện với cậu đó,sao lại không nói gì hết vậy!" Thiệt là, mỗi lần đều như vậy, để cho mình anh phải độc diễn một mình.
"Tránh ra, nhìn cái gì mà nhìn?" Lúc này, một thanh âm vang dội truyền ra từ trong đám người.
"Ly, đi xem kịch vui đi!" Tần Mộc Vũ vốn là một côn đồ, chuyện tốt như thế, dĩ nhiên là sẽ không thể thiếu mặt anh được.
Mộ Ly cũng chú ý nhưng vẫn không có bước lại.
"Tất cả mọi người giải tán đi, tự mình chơi đi." Lúc này lại là một giọng nói của một người lớn tuổi.
"Thấy một tiểu thư xinh đẹp quỳ ở chỗ này ,rất tò mò sao? Đều đi hết đi!"
"Đại tiểu thư, xin chú ý đến hình tượng." Người lớn tuổi nhỏ giọng nói với cô bé bên cạnh.
"Dài dòng!" Cô bé liếc người bên cạnh một cái, liền đến bên cạnh Lâm Tư Kỳ .
"Không nên quỳ ở chỗ này ." Nàng kéo Lâm Tư Kỳ một cái.
"Không...không cần, cầu xin cô không cần phải lo cho tôi." Lâm Tư Kỳ lập tức hoảng sợ.
"Cái gì mà không cần, tôi không cho phép xuất hiện loại chuyện như thế này ở chỗ của tôi" Nhìn qua chỉ là một cô bé , nhưng lời vừa nói ra lại cực kì bá đạo.
"Vị tiểu thư này, em không thể , . . . . . ." Lúc này người bán rượu cũng vâng vâng dạ dạ nói.
"Sẽ như thế nào? Nói với người đã làm ra chuyện này, nếu dám động đến cô ấy thì chính là muốn đối đầu với Tư Kì Nại Mỹ ta!"