Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 89: Bẩy ngày không thấy



"Ừ. . . . . ." Vừa sáng sớm, Quý Linh Linh liền tỉnh, bởi vì đã ngủ một khoảng một thời gian khá dài, nên đầu óc có chút hỗn loạn

"Em đã tỉnh?" Lãnh Dạ Hi hé mở mắt, cảm thấy người bên cạnh động đậy, hắn nhỏ giọng hỏi .

"Ừ." Quý Linh Linh thuận miệng đáp một tiếng, hiện tại cổ họng khát lợi hại, mãnh liệt muốn uống nước, cũng chính bởi vậy, cô mới không phát hiện hiện tại có điều gì không đúng."Tôi. . . . . . Muốn uống nước."

"Ừ, anh đi rót cho em." Lãnh Dạ Hi nghe vậy, lên tinh thần, lập tức nhảy xuống giường.

"Uống chậm một chút." Chỉ trong chốc lát, anh liền rót cho cô một chén nước, nhẹ nhàng nâng đầu cô dậy, kiên nhẫn đút cô uống nước.

Ừng ực ừng ực liên tiếp uống hai ngụm lớn, nhất thời giải quyết được cảm giác khô khốc trong miệng.

"Cám ơn." Quý Linh Linh lần nữa nằm xuống giường, nhắm mắt lại, thân thể giống như vừa làm vận động nặng xong, cả người vô lực. Trên thực tế, là do cô cả đêm đều dựa vào Lãnh Dạ Hi, thân thể có chút cương cứng.

"Cảm giác đã khá hơn chút nào chưa?" Lãnh Dạ Hi tiến tới trước mặt cô, âm thanh cực kỳ êm ái. Tay của hắn đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, bộ dáng kia không nói ra được là bao nhiêu thân mật.

"Ừ. . . . . ."

Cảm giác này hình như không đúng, Mộ Ly. . . . . .

"Lãnh tổng!" Quý Linh Linh giống như đột nhiên bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, trên mặt viết đầy giật mình "Ô. . . . . . Thật là đau!" Động tác quá kịch liệt động tới vết thương trên cánh tay phải, nhất thời làm cô đau đến nhe răng nhếch miệng .

"Thế nào rồi?" Lãnh Dạ Hi khẽ vuốt đầu vai của cô, nhìn cánh tay phải rỉ ra màu đỏ thẫm, lông mày không khỏi cau lại, "Động tác không nên quá mạnh, sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương khép lại."

"Ừ. . . . . ." Quý Linh Linh giống như rơi vào mê cung, cô sững sờ, cũng ngây ngẩn cả người. Cô. . . . . . Vẫn vẫn cho là người đàn ông canh giữ cạnh mình . . . . . Nhưng là, anh cư nhiên lại không có ở đây.

"Đau lắm sao?" Lãnh Dạ Hi giơ tay giúp cô lau nước mắt trên mặt, "Anh đi tìm bác sĩ, kiểm tra vết thương cho em."

"Không cần!" Quý Linh Linh vội vàng kéo tay hắn, vết thương trên tay có thể tìm bác sĩ, nhưng vết thương trong lòng, người nào mới có thể chữa được chứ?

Lãnh Dạ Hi nhìn chằm chằm Quý Linh Linh, cô. . . . . . Hình như có chút kì lạ. Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt đầu cô, giống như đang an ủi cô, "Đừng khóc, tôi thấy sẽ rất đau lòng."

Két. . . . . .

Vẻ mặt Quý Linh Linh không hiểu nhìn Lãnh Dạ Hi, trong đôi mắt hắn tản ra ánh sáng dịu dàng, như thế cô thật sự cảm thấy không quen.

"Lãnh tổng. . . . . . Tôi. . . . . . Chuyện công việc. . . . . ." Cô ngượng ngùng cúi đầu, tại sao hắn lại ở chỗ này? Mộ Ly cứu mình, anh tại sao không có ở đây?

Hóa ra, Quý Linh Linh bị thương đến nỗi hồ đồ rồi, tự cho ngày hôm qua người cứu cô là Mộ Ly. Ngày đêm tương tư, đại khái chính là ý này rồi.

"Chuyện công việc trước hết hãy để qua một bên, tôi đã phái những người khác đi xử lý, em hãy dưỡng thương cho tốt đi đã."

"Lãnh tổng, tôi. . . . . ." Quý Linh Linh vừa định nói điều gì nữa, Lãnh Dạ Hi lập tức đặt ngón trỏ ở môi cô, ngăn cản lời cô định nói.

Quý Linh Linh chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, Lãnh Dạ Hi đối với cô như thế, cô lập tức không biết nên đáp lại lại như thế nào mới phải.

"Đói bụng chưa? Tôi đi mua cho em chút thức ăn, ngoan ngoãn nằm xuống." Nói xong, Lãnh Dạ Hi đối với cô giống như đang chăm sóc một đứa bé, hắn đỡ bả vai của cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, hắn dịu dàng săn sóc chu đáo, làm cho Quý Linh Linh cảm thấy như đang xuất hiện ảo giác vậy.

"Ừ." Cô hiện tại ngoại trừ đáp lời, cũng không biết phải nói cái gì nữa.

Lãnh Dạ Hi rời đi, để lại Quý Linh Linh một mình.

Tại một khắc cửa bị đóng lại, nước mắt của cô lại lần nữa trào ra, tại sao không phải là Mộ Ly, tại sao hiện tại anh không ở nơi này? Anh không phải luôn biết mọi hành động của cô sao, tại sao lần này cô bị thương, anh đều chưa từng xuất hiện?

Đàn ông đều cùng một dạng, một khi đã lên giường xong, tất cả liền kết thúc? Mộ Ly cũng là người như vậy sao, hay lần này chỉ là do cô tự mình đa tình?

Quý Linh Linh một tay kéo chăn, che miệng lại, mặc cho nước mắt rơi xuống .Rốt cuộc, cô cũng nên tự biết thân phận của mình, khoảng cách giữa cô và Mộ Ly, căn bản cũng không thể gần hơn . Hiện tại đây không phải là minh chứng tốt nhất sao?

Nước mắt, tùy ý rơi. Cô vốn cho ràng tâm tình mình đã tốt lên được một chút, thế nhưng lại lần nữa bị Mộ Ly làm tổn thương, lần này, làm cô đau đến nỗi khó có thể tiếp nhận được.

Cứ như vậy, trong lúc mơ mơ màng màng, Quý Linh Linh lại ngủ mê man, cho đến khi Lãnh Dạ Hi mang đồ ăn trở lại, mới gọi cô dậy.

"Như thế nào lại ngủ nữa? Rất mệt sao?" Lãnh Dạ Hi trực tiếp vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, cũng không có gì bất thường.

Quý Linh Linh một chút cũng không có phản ứng dựa người vào Lãnh Dạ Hi, ánh mắt ngốc trệ không có bất kỳ tia sáng nào, ôm thân thể mềm mại của cô, khóe môi Lãnh Dạ Hi khẽ nhếch lên.

"Trước lau tay chút tay, sau đó ăn một chút cháo thịt."

Hắn cầm khăn mặt ấm, nhẹ nhàng giúp cô lau chùi hai tay, "Trong nhà của em, tôi đã nói cho họ biết là em phải đi công tác ." Vừa lau, hắn vừa nhẹ nhàng nói.

Lúc này Quý Linh Linh mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn, "Cám ơn anh, Lãnh tổng." Âm thanh của cô có chút nghẹn ngào.

Khóe miệng Lãnh Dạ Hi khẽ nhếch lên, cô "Cám ơn" hai chữ này cũng thật chói tai.

"Hé miệng, ăn một chút."

Lãnh Dạ Hi cầm thìa, coi cô như đứa bé mà chăm sóc, Quý Linh Linh chẳng qua là cảm thấy có cút chạnh lòng, chuyện vốn không nên như vậy.

Chỉ thấy cô cúi đầu, đối với lời nói của Lãnh Dạ Hi làm như không nghe thấy.

"Làm sao vậy?" Hắn với tay, đem mái tóc đang rũ xuống của cô vén ra sau tai.

Lãnh Dạ Hi dột nhiên dịu dàng, đối với cô đặc biệt săn sóc, điều này khiến Quý Linh Linh không khỏi sợ sãi, không có nguyên nhân a.

"Lãnh tổng. . . . . ."

"Gọi tên tôi." Lãnh Dạ Hi trực tiếp ngắt lời cô.

Hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau, khuôn mặt gầy gò của Quý Linh Linh trắng bệch, cặp mắt khẽ sưng đỏ, "Tôi. . . . . ."

"Có chuyện gì, trước ăn hết cháo rồi hãy nói. Chờ em khỏe hơn, có vấn đề gì, tôi cũng sẽ đáp ứng với em." Âm thanh của Lãnh Dạ Hi nghiêm túc, hoàn toàn không cho phép người khác cự tuyệt.

"Tôi muốn tìm Hiểu Phi." Nếu như hắn còn tiếp tục chăm sóc cô như vậy, cô thật không biết về sau nên báo đáp như thế nào. Không dứt khoát cắt đứt, về sau nhất định sẽ loạn, đây chính là chân lý a.

"Nếu như tôi đoán không sai, cô ấy hiện tại đang hẹn hò cùng Tần Mộc Vũ, tôi hiện tại là người rãnh rỗi, cho nên có thể chăm sóc tốt cho em." Lãnh Dạ Hi nói mấy câu, liền trực tiếp cắt đứt đường lui của Quý Linh Linh .

"Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh nhìn hắn, muốn nói lại thôi, không có Thẩm Hiểu Phi, cô cũng không nghĩ ra còn có ai có thể tới chăm sóc cho cô.

"Ăn cháo trước." Nói xong, Lãnh Dạ Hi có chút bá đạo, đem thìa đưa đến bên miệng của cô.

"Chuyện này. . . . . ." Cô còn muốn nói tiếp điều gì, nhưng vừa mới há mồm, Lãnh Dạ Hi trực tiếp đem thìa bỏ vào trong miệng của cô. Sau đó liền nhìn thấy bộ dáng Quý Linh Linh khẽ cau mày.

Lãnh Dạ Hi vội vàng thu thìa lại, cầm khăn giấy lau khóe miệng của cô, "Thế nào?"

Vẻ mặt Quý Linh Linh khổ sở quyệt miệng, "Rất tanh!" Đây là cháo thịt gì chứ, vừa đến miệng, cô chỉ kém chưa có phun ra.

"Tanh?" Lãnh Dạ Hi làm như không thấy vẻ mặt của cô, trực tiếp đem thìa cháo còn dư lại bỏ vào trong miệng, nhưng hắn giống như cố ý chọc giận Quý Linh Linh, còn ăn say sưa ngon lành.

"Chẳng lẽ anh không cảm thấy tanh sao?" Quý Linh Linh có chút ghét bỏ nhìn Lãnh Dạ Hi, tại sao chính mình ăn lại có cảm giác muốn ói, thế nhưng hắn ăn lại có mùi vị ngon lành như vậy.

"Tôi nghĩ em bị bệnh rất nghiêm trọng, một ngày không có ăn cái gì, nên vị giác có vấn đề rồi." Lãnh Dạ Hi lại không chút khách khí xúc một thìa nữa bỏ vào miệng. Bộ dáng kia, thật sự là ăn rất hả hê.

"Cái gì! Chỉ có một ngày không ăn cơm, vị giác liền xảy ra vấn đề hay sao? Rõ ràng là cháo của anh có vấn đề mà!" Cô cũng thuộc vào dạng kén ăn, đối với thức ăn ngon rất nhạy cảm, làm sao lại không nếm ra mùi vị , nhưng tại sao hắn lại có thể ăn được ngon lành như thế, cô nhìn có chút muốn nuốt nước miếng rồi.

"Nhưng là, tôi ăn cũng không thấy tanh, còn rất thơm đấy. Vậy em nói xem, có phải là đầu lưỡi của em có vấn đề rồi không?"

"Dĩ nhiên không phải!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Linh Linh liền tức giận, rõ ràng vừa nếm liền cảm thấy tanh vô cùng, "Này, Lãnh tổng, anh đây có phải là đang chăm sóc bệnh nhân không đấy?" Chưa từng thấy qua như vậy, người làm bệnh nhân cũng đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, người chăm sóc bệnh nhân lại vẫn ngồi một bên ăn say sưa ngon lành.

"Là tôi cho em ăn, nhưng em không ăn a."

Quý Linh Linh liếc hắn một cái, lại nhìn bát cháo thịt trong tay hắn, xoay đầu đi nơi khác, bộ dáng tức giận. Quý Linh Linh có một tật xấu, lúc đói bụng và lúc chưa tỉnh ngủ, hành động sẽ không còn lý trí như bình thường. Giống như hiện tại, cô đã đói bụng đến nỗi đầu óc có chút không bình thường rồi .

"Vậy nếu không tôi cho em ăn một miếng nhé?" Lãnh Dạ Hi bưng bát, lại múc một muỗng đưa qua, "Tới đây ăn một miếng thôi."

"Tôi không muốn, quá tanh!" Miệng Quý Linh Linh vểnh lên thật cao, cô hiện tại đã đói bụng đến nỗi có chút choáng váng đầu óc, tâm tình cũng khó chịu cực độ.

"Được rồi, vậy tôi tự mình ăn thôi, em chắc chỉ mới đói một chút."

Hứ, nói gì vậy? Có kiểu chăm sóc bệnh nhân như thế này sao? Đói một chút sao? Cô đã đói bụng một hẳn một ngày rồi?

"Uy. . . . . . Ừ. . . . . ." Quý Linh Linh xoay người đang muốn nổi giận, đồng thời chiếc thìa trong tay Lãnh Dạ Hi cùng lúc đó cũng bị đút vào trong miệng của cô, cô cả kinh lập tức trợn to hai mắt, nhưng là sau đó liền cảm thấy trong miệng ngọt ngọt. Quý Linh Linh vốn đang nhíu chặt chân mày, đột nhiên giãn ra.

"Lần này dễ ăn hay không?"

Quý Linh Linh lầu bầu trong miệng, trong miệng tràn đầy mùi thơm, ngọt mà không ngán. Chỉ thấy Quý Linh Linh khẽ nheo mắt lại, hài lòng nhai kỹ.

"Rất ngọt, lại mềm, đây là cháo gì vậy?" Vẻ mặt Quý Linh Linh thỏa mãn hỏi, thức ăn ngon quả nhiên hóa giải tâm tình rất có hiệu quả.

Lãnh Dạ Hi lại đút cho cô một xìa, "Tôi cũng không rõ lắm, hình như là cháo gạo nếp hoa quế."

"Ừ. . . . . . Mùi vị thật sự rất ngọt a, không nghĩ tới, bệnh viện này còn có đồ ăn ngon như vậy."

"Có thật không?"

"Thật, anh cũng nếm thử một chút đi, so với bát cháo tanh kia thì ngon hơn nhiều." Quý Linh Linh vừa nói xong, lập tức đưa thìa tới bên miệng Lãnh Dạ Hi, lấy tay đỡ ngược lại đưa đến trong miệng của hắn.

Thấy Lãnh Dạ Hi nhíu mày, "Dễ ăn hay không? Nét mặt này của anh là có ý gì chứ?" Bộ dáng của hắn nhìn thật sự là rất khổ sở a.

"Khụ. . . . . ." Lãnh Dạ Hi không chỉ có bộ dáng đau khổ, còn ho lớn tiếng như vậy.

"Thế nào?"

"Cái này cháo quá. . . . . ." Khó ăn rồi, hắn không dám nói ra, cho tới bây giờ hắn đều không ăn đồ ngọt, cháo này phải nói là ngọt lợi hại, cư nhiên làm cho hắn bị sặc.

"Quá cái gì?" Quý Linh Linh giống như một cô bé nhỏ bộ dạng kiêu căng, vẻ mặt như đang mong đợi người bạn nhỏ khen ngợi đồ ăn của mình.

"Quá. . . . . . Ăn ngon rồi, khụ. . . . . ." Hắn có chút sát phong cảnh mà ho lên lần nữa.

"Thật sao?" Nhưng khuôn mặt cô tỏ vẻ không tin, không có ai ăn được món ăn ngon, mà lại lộ ra vẻ mặt kia.

Lãnh Dạ Hi không tiếp tục trả lời, mà trực tiếp đút cô ăn cháo tiếp.

Thành phố T nổi tiếng nhất cháo hoa quế, dĩ nhiên là ăn ngon nhất rồi, tất nhiên là hắn cũng sẽ không nói. Hơn nữa không nghĩ tới Quý Linh quả thật rất kén ăn, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, mua tổng cộng những năm vị cháo.

Lãnh Dạ Hi sau khi đút Quý Linh Linh ăn no, lại tìm bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho cô, lại bởi vì quan hệ của bọn họ, hắn lại tìm một hộ lý cao cấp, giúp Quý Linh Linh tắm rửa, làm xong những việc đó, cũng gần đến buổi trưa rồi.

Còn chưa ăn cơm trưa, Quý Linh Linh lại kêu bụng không thoải mái.

Lãnh Dạ Hi còn tưởng rằng vết thương của cô có vến đề, cuống quít đi gọi bác sĩ, ai ngờ bác sĩ lại nói, là do Quý Linh Linh lúc sáng đã ăn quá no.

Lau, ăn quá no ~

Sau khi bác sĩ rời đi, vẻ mặt Quý Linh Linh xấu hổ, thật sự là mất mặt a.

"Được rồi, nếu buổi sáng ăn quá nhiều, buổi trưa trước hết đừng ăn nữa. Tôi nghĩ là em thích ăn bánh hoa quế, xem ra hiện tại lại không thể dùng nó rồi." Khuôn mặt Lãnh Dạ Hi tỏ vẻ đáng tiếc, thế nhưng hắn lại cố ý cầm bánh hoa quế dụ Quý Linh Linh.

Quả nhiên. . . . . .

"Bánh hoa quế!" Quý Linh Linh nghe vậy, thân thể lập tức ngồi ngay ngắn lại, căn bản không để ý đến việc có đang đau bụng hay không.

" Bánh hoa quế ở thành phố T khá nổi tiếng, không biết em đã từng ăn chưa?"

"Ăn rồi, ăn rồi!" Cho đến bây giờ, cô mới được ăn có một lần, bởi vì chỗ bán bánh hoa quế quả thực khá xa, cho nên cô mới chỉ được ăn có một lần khi còn bé.

"A, ăn rồi coi như xong, tôi ném đi." Lãnh Dạ Hi nhìn thấy tâm tư của Quý Linh Linh, cô gái này thật sự không biết dấu diếm nét mặt của mình một chút nào, cho dù ai nhìn thấy cũng nhận ra được, nước miếng của cô cũng sắp chảy ra ngoài rồi.

"Chớ a! Đừng ném cái đó, tôi. . . . . ."

"Bụng của em bây giờ không thoải mái, dù sao cũng không ăn được."

"Tôi. . . . . . Tôi không ăn đựơc, thì cũng có thể nhìn nha, có đúng không?" Có trời mới biết lúc này Quý Linh Linh đang suy nghĩ giá như cô có hai cái dạ dày, một cái để chứa món điểm tâm ngọt, một cái để dành cho bữa ăn chính.

"Chỉ nhìn thôi?"

"Ừ, lãnh tổng, tôi chỉ liếc nhìn thôi!" Liếc mắt nhìn cũng có thể bóc tách nó nha.

"Gọi tên tôi!"

"Ách. . . . . . Tôi. . . . . ."

"Vậy tôi đi ném."

"Lãnh Dạ Hi!" Lãng phí là đáng xấu hổ nha!

"Làm gì?" Một tên con trai cố ý xoay người, cho cô một ánh mắt nghi hoặc.

"Tôi. . . . . . Tôi chỉ liếc nhìn thôi. . . . . ."

"Em lại không thể ăn."

Một câu nói làm Quý Linh Linh á khẩu không trả lời được.

"Ai ôi. . . . . . Cánh tay của tôi. . . . . ."

"Thế nào? Quý Linh Linh em làm sao vậy?" Đứng ở cửa , Lãnh Dạ Hi vừa thấy cô kêu đau, vội vã đi tới bên cạnh cô, đem bánh hoa quế ném lên trên bàn.

"Tôi. . . . . . Cánh tay vừa đau, giống như mới vừa rồi đụng phải."

"Không phải đã nói cho em biết không được lộn xộn sao? Tại sao không nghe lời?"

"Nhưng là, tôi. . . . . . Tôi muốn nhìn bánh hoa quế. . . . . ." Quý Linh Linh rụt cổ lại, cúi đầu, sợ lại sẽ bị dạy dỗ.

Lãnh Dạ Hiếm có chút ngây ngẩn cả người, cô là có bao nhiêu muốn ăn.

"Vậy chỉ được ăn một khối thôi." Hắn thật sự có chút không chịu nổi ánh mắt này của Quý Linh Linh, suy cho cùng vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy một người phụ nữ vì đồ ăn, lại có thể liều mạng như vậy.

"Có thể ăn?" Tròng mắt của Quý Linh Linh nhất thời phát sáng .

"Nếu như không để cho em ăn, tôi thấy cái người này của em nửa ngày cũng không chịu đàng hoàng." Lãnh Dạ Hi có cảm giác chịu thua cô, "Nhưng là, chỉ có thể ăn một ít, nếu không lại bị đau bụng."

"Ừ, được, được." Quý Linh Linh nghe xong lời này, mặt mày lập tức hớn hở.

"Oa, là màu hồng đấy! Thật dẻo a, đó. . . . . . Thơm quá, rất ngọt a!" Lãnh Dạ Hi cũng chỉ vừa đem túi mở ra, Quý Linh Linh nhìn mà muốn trợn tròn hai mắt, một bộ giống như muốn đem cả vỏ túi đựng cũng ăn luôn.

Lần này Lãnh Dạ Hi thật sự không nhịn được bật cười, Quý Linh Linh a Quý Linh Linh, em rốt cuộc còn có bao nhiều điều thú vị mà tôi không biết, lại vì ăn đồ, mà ngay cả vết thương cũng không thèm để ý, quan trọng hơn, hắn đã tìm được cách để kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

"Oa!" Quý Linh Linh cũng không kịp lấy tay đón, mà trực tiếp đưa miệng tới cạnh tay Lãnh Dạ Hi, cắn một miệng lớn.

"Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn ." Hắn không thể không thừa nhận, hắn sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ có tướng ăn giống như là hổ đói vậy.

"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Quý Linh Linh vừa gật đầu, vừa nhai miếng thật to.

"Chậm một chút, cũng không có ai tranh của em." Trong nháy mắt, một khối lớn bánh hoa quế cứ như vậy bị Quý Linh Linh ăn sạch, nhìn cái miệng nhỏ nhắn khi ăn của cô, trong khoảng thời gian ngắn hắn thật không nghĩ được, cô đến cùng có bao thích thú với mùi vị này .

"Đó. . . . . . Mùi vị này, ách. . . . . . Thật là khiến người ta cảm thấy thèm a." Quý Linh Linh vừa cảm thán, vừa liếc bánh hoa quế còn dư lại trong tay Lãnh Dạ Hi.

"Không cần nhìn, không được phép ăn nữa." Câu nói của Lãnh Dạ Hi liền chặt đứt ý nghĩ trong đầu cô.

"Nha." Quý Linh Linh liếc mắt nhìn thức ăn ngon ở ngay phía trước, lại không thể động nửa phần. Ai, cuộc sống bị bức bách thật đau khổ, có thức ăn ngon tới tận tay, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Dù sao cũng không thể ăn nữa, vậy chừa chút thể lực, trước tiên phải ngủ một giấc.

Quý Linh Linh uất ức nhìn Lãnh Dạ Hi một cái, lại lưu luyến nhìn bánh hoa quế trong tay hắn một chút, cái bụng khốn kiếp này, thế nào mà ăn nhiều chút cũng không chịu nổi đây? Ai. . . . . . Lại than một tiếng, cô mới chậm rì rì chuẩn bị nằm xuống .

"Quý Linh Linh, ăn thêm một khối nữa, cũng chỉ có thể ăn một khối nữa thôi đấy." Lãnh Dạ Hi hoàn toàn hết cách, chỉ vì một khối bánh hoa quế, lại có thể làm cô nhìn mình bằng ánh mắt u oán như vậy, nếu như không cho cô ăn, vậy hắn thật sự cảm thấy có chút quá đáng rồi.

"Có thật không? Có thật không? Lãnh Dạ Hi, tôi thật sự yêu anh nha!" Nếu như không phải là một cánh tay của cô bị thương, lúc này Quý Linh Linh nhất định sẽ nhảy dựng lên cho Lãnh Dạ Hi một cái hôm hôn thật lớn.

Lãnh Dạ Hi đưa tay nhéo gương mặt của cô, "Quý Linh Linh, em còn ăn nữa, sẽ càng ngày càng mập ."

"Ghét! Thời điểm ăn không được phép nói mập a . Nhanh lên một chút á..., cho tôi thêm một khối thôi." Quý Linh Linh lập tức giả bộ thành bộ dáng thỉnh cầu, cô thật sự muốn ăn, hơn nữa là thèm không chịu được.

Lãnh Dạ Hi làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, để cho cô ăn thêm một khối, thế nhưng đã có lần một thì sẽ có lần thứ hai, có hai liền ba. . . . . . Dùng cái này tuần hoàn, cho đến cuối cùng, sáu khối bánh hoa quế cũng vào hết bụng Quý Linh Linh.

"A, chén nước cho anh." Lãnh Dạ Hi nhận lấy chén nước, khuôn mặt kinh ngạc.

"Đó. . . . . . Thật thoải mái a." Quý Linh Linh hài lòng nằm trên giường bệnh, trên khóe miệng còn treo nụ cười, chỉ thấy cô lấy tay vỗ vỗ bụng mình, "Cuộc sống thật mỹ mãn a."

Lãnh Dạ Hi đem chén nước để sang một bên, thì ra Quý Linh Linh cũng rất dễ thu phục . Vậy có phải đại biểu, chuyện kế tiếp cũng có thể thuận buồm xui gió chứ?

"Đại ca, anh định đi đâu vậy?" Quách Hiểu Lượng nhìn Tần Mộc Vũ cầm chìa khóa xe, dáng vẻ hình như muốn đi ra ngoài.

Tần Mộc Vũ liếc cô một cái, "Cô rất giống bà lão đó." Thật vất vả để làm cho cô không đi theo mình, điều này cũng tốt, mỗi lần anh muốn đi ra ngoài cô đều sẽ hỏi y chang một câu như vậy, định coi anh là đứa bé sao.

Quách Hiểu Lượng nghe xong câu này, không hài lòng bĩu môi, "Lão đại, em chỉ là quan tâm đến anh mà thôi. Anh đã cùng Thẩm tiểu thư hẹn hò được hai ngày rồi, hôm nay còn muốn đi nữa sao?"

Tần Mộc Vũ tỏ vẻ không muốn trả lời, vấn đề của cô hơi nhiều rồi, hơn nữa cô hỏi đều là chuyện riêng tư của anh.

"Đại ca! Anh chờ em một chút!"

Tần Mộc Vũ vừa đi đến cửa, Quách Hiểu Lượng liền bước một bước lớn đi tới, kéo cánh tay của anh lại.

"Làm gì?" Một tên con trai mặt đen thui, hiển nhiên tỏ vẻ không vui.

"Hắc hắc, đại ca anh không nói cho em biết anh đi đâu, vậy em sẽ phải đi theo anh, bảo vệ anh." Quách Hiểu Lượng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu khiến người ta yêu thích, dù sao cũng không ai đánh kẻ mặt tươi cười, cô cũng không tin Tần Mộc Vũ sẽ như vậy.

"Quách Hiểu Lượng, đã có ai từng nói với cô chưa, cô đặc biệt hay gây phiền phức cho người khác, làm cho người ta chán ghét!"

"A, " Quách Hiểu Lượng sau khi nghe xong, làm ra vẻ suy tư, "Ồ! Đại ca, em gây phiền toái cho anh, có phải không? Ai nha, tại sao anh lại không nói cho em biết sớm chứ? Làm cho em bây giờ mới biết!" Cô làm ra bộ dạng bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng một chút dáng vẻ ngốc nghếch đó, làm cho Tần Mộc Vũ kém một chút muốn quỳ.

"Quách Hiểu Lượng!"

"Đại ca, anh đừng rống em á..., em hiểu rõ mấy ngày nay tâm tình anh đặc biệt tốt nha, cho nên anh xem, hai ngày nay em cũng không đi theo anh mà. Nhưng là, hai ngày không đi cạnh anh, đại ca, em lại cảm thấy không thích ứng được!" Quách Hiểu Lượng đối với việc da mặt dày làm nũng pha trò, cô thực sự làm rất giỏi .

"Cô. . . . . ." Có phiền hay không! Tần Mộc Vũ đang muốn mở miệng, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt u buồn của Quách Hiểu Lượng, anh ngược lại có chút khí phách của đàn ông, không có nói ra.

"Đại ca, nếu hôm nay anh không đi hẹn hò, vậy để cho em đi theo anh đi, đi theo anh đi." Nói xong, cô liền lôi kéo cánh tay của anh, bộ dạng giống như một người vợ nhỏ bé, hung hăng kéo cánh tay anh.

Tần Mộc Vũ bất đắc dĩ liếc mắt một cái, hi vọng ông trời có thể cho anh một cơ hội, đem cô mang đi, làm cho Mạc Vũ Nhân không còn bất kỳ oán niệm nào mà dẫn cô đi!

"Đám người bên bệnh viện nói, hai ngày gần đây Quý Linh Linh cùng Lãnh Dạ Hi rất thân mật. Tôi đi cảnh cáo Lãnh Dạ Hi, cách xa cô ấy một chút." Tần Mộc Vũ thật sự không chịu nổi nữa, không thể không nói sự thật.

"Anh lấy thân phận gì đi cảnh cáo hắn?" Quách Hiểu Lượng chớp chớp đôi mắt hỏi.

"Đương nhiên là lấy thân phận của Mộ Ly, trước khi cậu ấy rời đi, tôi đã đồng ý với cậu ấy rồi."

"Đại ca, em giúp anh đi cảnh cáo Hướng Tuấn Ngạn, để cho hắn cách xa Thẩm tiểu thư một chút!" Đột nhiên Quách Hiểu Lượng lên tiếng.

"Cô đi?" Tần Mộc Vũ nghĩ tới một màn hôn môi của hai người bọn họ hôm trước, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu, "Tôi cùng Thẩm Hiểu Phi, đây là chuyện tình cảm giữa hai chúng tôi, không cần cô phải nhúng tay vào, cô càng ngày càng giống như lão mụ tử(*) rồi đó!"

(Lão mụ tử: người ở, người hầu gái)

"Nha. . . . . . Đại ca, vậy bây giờ anh đến bệnh viện cảnh cáo Lãnh Dạ Hi, không phải cũng giống như Lão Mụ Tử sao?" Quách Hiểu Lượng bỗng dưng nói một câu, nhưng một câu này lại khiến Tần Mộc Vũ á khẩu không trả lời được.

Thấy anh không nói gì, Quách Hiểu Lượng tiếp tục nói, "Theo cách nói của đại ca, em nhúng tay vào chuyện tình cảm giữa anh và Thẩm tiểu thư, hoàn toàn là không cần thiết, bởi vì bằng vào sức hấp dẫn của đại ca, Thẩm tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ là của anh, Hướng Tuấn Ngạn đó căn bản không đáng để nhắc tới." , lời này nghe thật lọt tai, "Đạo lý giống nhau, anh đi giúp Mộ tiên sinh, tham gia vào chuyện tình cảm giữa Quý tiểu thư và Lãnh Dạ Hi, cũng là hoàn toàn không cần thiết . Mộ tiên sinh cũng giống như đại ca, cũng có sức quyến rũ hơn người, anh ấy hoàn toàn không cần anh giúp. Hơn nữa Mộ tiên sinh lúc gần đi, có giao phó anh phải bảo vệ Quý tiểu thư thật tốt, hiện tại chúng ta vẫn đang bảo vệ cô ấy mà ."

Tần Mộc Vũ có chút sững sờ nhìn Quách Hiểu Lượng, cô nói chuyện lúc nào thì trở nên có đạo lý như vậy, không nhìn ra cô bé ngốc nghếch này còn có một mặt tinh tế như thế.

"Chủ yếu nhất là, đại ca nếu như anh và Quý tiểu thư quá thân mật, Mộ tiên sinh có lẽ sẽ hoài nghi anh đối với Quý tiểu thư có tình cảm khác."

"Điều này sao có thể?" Tần Mộc Vũ lập tức nói một câu cắt đứt.

"Tại sao lại không thể? Hiện tại Hướng Tuấn Ngạn lại gần Thẩm tiểu thư một chút, em nghĩ đại ca anh nhất định sẽ rất tức giận đi?" Quách Hiểu Lượng tỉnh táo hỏi ngược lại.

Tần Mộc Vũ nhìn cô, không nói gì.

"Anh không biết trong lòng Hướng Tuấn Ngạn nghĩ điều gì, cũng không biết trong lòng Thẩm tiểu thư nghĩ cái gì, hiển nhiên cũng không biết suy nghĩ của Mộ tiên sinh, cho nên, đại ca anh cũng không biết trong lòng mình nghĩ cái gì." Quách Hiểu Lượng hướng về phía anh nhếch miệng cười một tiếng.

"Cô ở đây nói cái gì vậy? Lộn xộn lung tung quá." Tần Mộc Vũ bị Quách Hiểu Lượng nói cho động mạch não có chút căng lên.

"Nói đơn giản, đại ca anh chỉ cần bảo vệ Quý tiểu thư không bị bất cứ thương tổn nào nữa, còn những việc khác cũng không cần thiết phải quản, bởi vì, đó là chuyện giữa bọn họ, cùng anh không có quan hệ gì. Hiện tại bây giờ, Thẩm tiểu thư rốt cuộc đã động tâm với anh, đại ca tại sao lại không nắm chặt thời gian cùng Thẩm tiểu thư liên lạc tình cảm nhiều hơn chứ?"

Đúng vậy, hiện tại Quý Linh Linh được bảo vệ vô cùng tốt, anh đi bệnh viện cũng không biết nói điều gì, để cho anh, một người đàn ông đi hỏi bạn bè của một người phụ nữ rằng anh ta cảm thấy cô ấy như thế nào, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy lúng túng.

"Còn nữa, đại ca đã hai ngày rồi, Mộ tiên sinh cũng không có liên lạc qua điện thoại. Em nghe người khác nói, đàn ông đều đa tình, tình cảm đối với một người phụ nữ cũng chỉ kéo dài được một thời gian. Hai ngày cũng không gọi điện thoại, đại ca anh cảm thấy điều này đại diện cho điều gì?" Quách Hiểu Lượng len lén nhìn Tần Mộc Vũ, cô hiện tại coi như là trá hình nói xấu anh em của anh, hi vọng đại ca sẽ không nóng giận.

"Hai ngày rồi, cậu ấy quả thật không có liên lạc, trước kia cũng sẽ không như vậy. . . . . ." Tần Mộc Vũ lẩm bẩm nói xong, "Nhưng là cậu ta đối với Quý Linh Linh. . . . . ."

"Đại ca, chuyện tình cảm như vậy rất khó nói, có lẽ Mộ tiên sinh lại gặp được người khác khiến anh ấy động lòng rồi. . . . . ."

"Không thể nào!" Tần Mộc Vũ ngay lập tức cứng rắn nói.

Quách Hiểu Lượng cúi đầu, như nghĩ đến việc gì đó cũng giống vậy, "Đại ca, anh có thể bảo đảm anh và Thẩm tiểu thư từ bây giờ cho tới về sau có thể kết giao đến mấy chục năm, cũng có thể yêu cô ấy thủy chung như một sao?"

"Tôi. . . . . ." Mấy chục năm đều yêu như lúc ban đầu, yêu chỉ một người, đó không phải bản tính của anh.

"Vậy đại ca cũng có thể xác định, Mộ tiên sinh sẽ luôn giống như từ lúc ban đầu yêu Quý tiểu thư sao?" Quách Hiểu Lượng hình như rất ưa thích việc dẫn dắt các chi tiết, hai câu lại liền chuyển đến trên người Mộ Ly.

"Không thể khẳng định!" Tần Mộc Vũ cảm thấy có chút vô lực đối với lời nói của Quách Hiểu Lượng, bởi vì trên cơ bản, anh cũng không trả lời được. Anh ngay cả bản thân mình cũng không hiểu rõ được, yêu một người, sẽ duy trì được trong thời gian bao lâu?

"Hắc hắc, đại ca anh thật sự rất thành thực! Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Đi xem Quý tiểu thư a."

Tần Mộc Vũ dừng một chút, "Cô ở nhà đợi đi, tôi đi tìm Thẩm Hiểu Phi, bệnh viện bên kia đã có khác người rồi." Nói xong, anh kéo tay của cô xuống, liền chạy thẳng tới nhà để xe.

Quách Hiểu Lượng đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn Tần Mộc Vũ lái xe rời đi.

Đại ca, hi vọng anh có thể lấy được tình cảm của Thẩm tiểu thư, cũng sẽ vĩnh viễn yêu cô ấy.

=hoa lệ tuyến phân cách =

Ngày thứ nhất, trong lòng tràn đầy hi vọng, có lẽ anh còn không biết, ngày mai chắc sẽ có tin tức.

Ngày thứ hai, tiếp tục chờ đợi, lúc này cô mới nằm viện được một ngày, có lẽ anh có việc bận nên đến hơi trễ.

Ngày thứ ba, còn chần chờ một chút, anh còn có thể có việc bận, bởi vì anh là quan viên quan trọng của thành phố T.

Ngày thứ tư. . . . . .

Ngày thứ năm. . . . . .

Ngày thứ sáu

"Lãnh Dạ Hi anh nên trở về đi." Buổi tối sau khi đổi thuốc xong, nhìn Lãnh Dạ Hi vẫn ngồi bên cạnh giường, Quý Linh Linh lại một lần nữa"Đuổi người". Làm cho Quý Linh Linh cũng thật xin lỗi, nào có đạo lý đuổi khách, nhưng là cô không muốn nghĩ đến ngày thứ nhất, bị hắn ôm ngủ cả đêm, thật sự quá đáng sợ.

"Ừ." Lãnh Dạ Hi đứng lên, trả lời một câu, liền đi ra ngoài.

"Đợi. . . . . . Chờ một chút."

"Có chuyện gì?" Rất rõ ràng nhận thấy, giọng nói của Lãnh Dạ Hi có chút hưng phấn.

"Tôi tiễn anh đi." Quý Linh Linh nhếch khóe miệng cười lên, đối với "Ân nhân" của mình không thể quá lạnh lùng, phải hảo hảo báo đáp mới được.

"Em có thể đi?"

"Làm ơn, tôi bị thương là ở cánh tay, cũng không phải là ở chân, thế nào lại không thể đi, hơn nữa vết thương cũng đã sắp khỏi rồi." Quý Linh Linh vừa nói xong liền treo cánh tay phải lên, xuống giường.

"Cẩn thận." Lãnh Dạ Hi lo lắng đi tới bên cạnh cô, đỡ cô xuống.

Quý Linh Linh ngẩng đầu, hướng hắn nở nụ cười, "Yên tâm, không có chuyện gì, chúng ta đi thôi."

"A, được." Đột nhiên được Quý Linh Linh khoác tay mình, trong khoảng thời gian ngắn Lãnh Dạ Hi giống như không kịp phản ứng, chỉ có thể sững sờ tùy ý cô để cô dắt, đi ra khỏi phòng bệnh.

Lãnh Dạ Hi vốn chuẩn bị một bụng lời dặn dò định nói với Quý Linh Linh, ví dụ như buổi tối không được đá chăn, xuống giường phải chú ý, tay phải không được dùng sức ,...., nhưng thời điểm khi hắn đi tới cửa thang máy, một câu cũng không có nói ra được.

"Thang máy đến rồi! Lãnh Dạ Hi, anh nên đi nha." Quý Linh Linh đẩy hắn một cái.

Lãnh Dạ Hi xoay người, "Quý Linh Linh."

"Hả?" Quý Linh Linh vẫn như cũ nhìn hắn bằng một khuôn mặt tươi cười.

"Ngày mai tôi tới đón em xuất viện." Nói xong, Lãnh Dạ Hi liền đi vào thang máy, cho đến một khắc khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Quý Linh Linh liền cứng đờ. Tại sao đợi sáu ngày, nhưng không đợi được bất cứ sự quan tâm nào cuả anh, chí ít ngay cả một cuộc điện thoại cũng không nhận được. Mà sáu ngày này, đều là Lãnh Dạ Hi ở bên cạnh cô hết lòng chăm sóc, vì cô mang thức ăn mà cô thích, kể truyện cười cho cô vui, giúp cô xoa bóp, lại còn giúp cô rửa chân.

Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng hi vọng xa vời bất cứ một người đàn ông nào vì cô mà làm những việc này, nhưng Lãnh Dạ Hi trong sáu ngày này, đã đem sáu chữ"tỉ mỉ, chu đáo,cẩn thận", dùng vô cùng nhuần nhuyễn.

Thì ra, đối với con người, cho tới bây giờ cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Thì ra, đối với con người, cho tới bây giờ cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Ban đầu cô vẫn cho rằng, Mộ Ly cho tới bây giờ đều đối xử dịu dàng với cô, thay đổi biện pháp để làm cô vui vẻ, nhưng kết quả đây, cô suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười. Ở ngày thứ hai, cô chỉ là làm một bộ mặt lạnh nhạt, thế nhưng anh lại nghe theo lời cô, trực tiếp không cùng cô gặp mặt nữa, cũng không tiếp tục liên lạc, ngay cả khi cô bị thương nặng như vậy, anh cũng không thèm quan tâm.( đoạn này QLL đang nhớ đến lúc nói câu tách ra để suy nghĩ một thời gian nhé, hình như là ở gần cuối chương 87 thì phải, các ty không nhớ thì xem lại nhé)

Vậy mà Lãnh Dạ Hi, cô vẫn cảm thấy hắn là một người lạnh lùng không cho ai nói lý, vừa bá đạo lại vừa không có đạo lý, cho nên trong lòng liền có chút bài xích hắn. Thế nhưng sáu ngày này, không phải Quý Linh Linh cô kiểu cách, nếu như đổi lại là những người phụ nữ khác đã sớm đã cảm động đến khóc vì vui mừng, không kịp chờ đợi mà nhào vào trong ngực của hắn.

Cô cũng từng có một chút ý nghĩ đó, nhưng là bây giờ trong lòng vẫn còn có một nút thắt, đối với Lãnh Dạ Hi, cô cũng chỉ có thể cố ý giả bộ làm ngơ thôi.

"Cô gái, cô không đi vào sao?"

Lúc này, một vị nữ bác sĩ vừa bước vào trong thang máy quay người lại hỏi.

Đem Quý Linh Linh đang thẫn thờ gọi trở lại, "A, thật xin lỗi, tôi không vào." Dứt lời, cô cúi đầu, đem nước mắt dấu đi.

"Không cần đi, van xin anh đừng đi! Còn có đứa bé a, van xin anh đừng bỏ lại em cùng con!"

"Con của chúng ta."

"Van xin anh, không cần đi, không cần đi!"

Quý Linh Linh mới vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của một người phụ nữ, bởi vì lòng hiếu kỳ thúc giục khiến cô đi về hướng đám người đang tụ tập.

"Anh đi rồi , em và con phải làm sao?"

Chỉ thấy một người phụ nữ bụng chửa rất to, nằm trên mặt đất, mặc cho y tá khuyên ngăn, cô ấy vẫn khóc to như cũ.

Quý Linh Linh nóng lòng muốn gặp tên đàn ông đã vứt bỏ người phụ nữ này, nhưng cô đợi đến nỗi cổ cũng muốn dài ra, cũng không nhìn thấy người trong cuộc.

"Gọi thêm mấy y tá nữa, tình hình bệnh nhân không tốt lắm."

Một lát sau, lại có mấy y tá đi tới, sáu bảy người cùng hợp lại, mới đem người phụ nữ mang thai mang đi, nhưng là tiếng khóc của cô ấy, vẫn còn nhiều tiếng ở lại bên tai.

"Người phụ nữ kia tinh thần không bình thường sao?"

"Đúng vậy, nghe nói ngày thứ hai sau vào bệnh viện, tinh thần đã không bình thường rồi."

Nghe hai bệnh nhân nói chuyện phiếm, Quý Linh Linh chen vào một câu, "Cô ấy bụng lớn như vậy, tại sao không thấy chồng của cô ấy ở đây?"

Hai bệnh nhân liếc mắt nhìn Quý Linh Linh , "Vị tiểu thư này, chẳng lẽ cô không nghe thấy sao? Người phụ nữ kia chính là bị người đàn ông của cô ấy vứt bỏ, tôi nghe người ta nói, cô ấy là người vùng khác, mang thai đứa nhỏ, nhưng lại không thấy chồng của cô ấy đâu, ngày thứ hai, cô ấy cứ như vậy. Bởi vì cô ấy đang mang thai, bệnh viện lại không tìm được cách liên lạc với người nhà của cô ấy, chỉ có thể tạm thời để cho cô ấy ở chỗ này điều dưỡng, nhưng mỗi ngày cô ấy đều như vậy. Khóc lớn. . . . . ." Người phụ nữ nói, có lẽ do động lòng thương hại, âm thanh có chút nghẹn ngào.

"Tên ông kia sao lại có thể khốn nạn như vậy, khiến con nhà người ta vác bụng lớn, hắn nhưng lại không thèm để ý, mặc cho cô ấy điên khùng ở nơi này!" Quý Linh Linh nóng nảy, nghe xong lời này, lửa giận trong lòng liền không thể khống chế được.

"Tiểu thư, xem cô còn trẻ, còn chưa gặp phải loại đàn ông này. Hiện tại xã hội bây giờ, cái dạng gì mà chả có, thời điểm yêu mình thì nói ba hoa khoác lác, đến lúc chán rồi, liền một cước đá văng đi, ngay cả lý do cũng không có. Người phụ nữ bây giờ, thật khổ a."

"Hắn làm sao có thể độc ác như vậy, trực tiếp để nười phụ nữ cùng đứa con của hắn ở chỗ này, việc này đối với người phụ nữ kia mà nói, cũng quá không công bằng rồi. . . . . ." Quý Linh Linh lời còn chưa nói hết, nước mắt liền chảy ra.

"Tiểu thư, tiểu thư, đừng khóc. Người phụ nữ kia cũng quá ngu ngốc rồi, chỉ cần cô ấy tự mình cố gắng, người đàn ông kia không cần cô ấy, cô ấy có thể bỏ đứa bé đi, sau đó tiếp tục chính cuộc sống của mình."

"Đúng vậy, tôi thấy cô gái kia đã hãm quá sâu, không thể quên được người đàn ông đó, mới. . . . . ."

Nước mắt Quý Linh Linh lại lần nữa chảy xuống, nhìn người phụ nữ mới vừa rồi bị y tá mang đi, cô giống như cũng thấy được chính bản thân mình.

Đàn ông thời điểm yêu mình thì nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng khi đoạn ngọt ngào kia đã trở thành quá khứ, ai còn biết người nào chứ?

"Tiểu thư, không nên quá tức giận, không nên cử động sẽ động tới vết thương." Hai người phụ nữ khuyên Quý Linh Linh một câu, sau đó liền rời đi.

Quý Linh Linh đỡ cánh tay của mình, nước mắt không có tiền đồ vẫn cứ tiếp tục chảy.

Quý Linh Linh, mày rốt cuộc là có bao nhiêu ngu ngốc, Mộ Ly đối với mày chỉ nói mấy lời âu yếm, nói mấy câu giống như xuất phát từ thật lòng, mày liền đần độn nhào tới, còn trả lời Thẩm Hiểu Phi, nói đó là người đàn ông của mày. Ha ha, Quý Linh Linh mày rốt cuộc có bao nhiêu ngu ngốc, đây quả thật là một chuyện cười lớn mà!

Có khi nào Vu Uyển Tinh và Lục Vân Thiên có thể cùng Mộ Ly đi lừa gạt mình hay không?

Nghĩ tới đây, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, cô tìm một cái ghế, có chút chật vật ngã ngồi lên ghế.

Quý Linh Linh, mày rốt cuộc làm sao vậy hả? Tiểu thuyết tình yêu xem chưa đủ nhiều hay sao, hay chưa đủ nhìn kỹ tâm tư của đàn ông, còn bị thương chưa đủ nhiều phải không? Thế nhưng lần này, cô thua, thua toàn bộ! Cô đã hoàn toàn hiểu ý định của Mộ Ly, lẫn cả phương pháp thực hiện của anh ta.(khổ thân a Ly, chị lại hỉu nhầm a ý rùi,hic)

Ha ha, ha ha, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên cười khổ, cô vốn định lấy động tác này khống chế nước mắt của mình, nhưng nước mắt lại quá nhiều, hoàn toàn không ngăn lại được.

Cô vẫn luôn đem mình bảo vệ chặt chẽ, cô tự cho là nghiêm ngặt, cao ngạo, không dễ dàng tiếp nhận đàn ông, mặc kệ hắn có quyền thế hay không, có sức hấp dẫn lớn thế nào, cô cho là như vậy, cô tự nghĩ là có thể tự bảo vệ mình. Nhưng là, cô lại không nhịn được mấy lời tâm tình, liền lún xuống dưới.

Ngày thứ hai, cô còn giả bộ thanh cao, không cùng hắn ở chung một chỗ. Ha ha, Quý Linh Linh mày đúng là đã làm một chuyện cười lớn, có khi mày cùng anh ta ở chung, có lẽ ngày thứ hai cũng sẽ bị tống cổ ra ngoài, hoặc là nhìn anh ta cùng với người phụ nữ khác ân ái ở cùng nhau. . . . . .

Ha ha, ha ha. . . . . . Quý Linh Linh ngước đầu, một tay che mặt, nước mắt không khống chế được từ trong kẽ tay chảy xuống.

Bị đùa bỡn sao? Không có, bất quá cô không phải là một người phụ nữ dễ thuần phục, bây giờ bị thuần phục rồi, tất cả cũng liền kết thúc.

Kết thúc, kết thúc đi, cô rốt cuộc sẽ không sao nữa vì dù sao cô đáng thương tự ti mãi cũng thành quen rồi, cô cuối cùng cũng được tự do, cũng rốt cuộc hiểu rõ đám người quyền cao chức trọng, giàu có kia dùng thủ đoạn gì rồi.

=hoa lệ tuyến phân cách =

"Lãnh tổng, anh đến sớm thật đó." Thẩm Hiểu Phỉ ngồi ở trước cửa phòng bệnh của Quý Linh Linh, nhìn thấy hắn tới, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười.

"Tôi tới đón Quý Linh Linh xuất viện." Trên mặt Lãnh Dạ Hi không biểu hiện chút cảm xúc gì, giống như đang nói đến một sự thật hiển nhiên.

"A, Lãnh tổng, mấy ngày qua may nhờ có anh chăm sóc Quý Linh Linh."

"Đây là điều tôi nên làm."

"Hả? Nên sao? Lãnh tổng, anh đối với Quý Linh Linh có ý tứ gì? Nếu không tôi khó có thể tưởng tượng được, đường đường là ông chủ của một công ty sẽ đi quan tâm đến chuyện riêng tư của nhân viên đến trình độ này." Thẩm Hiểu Phỉ nói rõ còn mang theo ý tứ thăm dò rõ ràng.

Lãnh Dạ Hi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hiểu Phỉ, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa, nghe lời nói của cô..., vẫn rất an tĩnh.

"Tôi đi vào trước." Hắn không có trả lời, liền lướt qua cô, chuẩn bị bước vào phòng bệnh nhìn Quý Linh Linh.

"Lãnh tổng, " Thẩm Hiểu Phỉ lại lần nữa gọi hắn, "Nếu như anh thật sự yêu Quý Linh Linh, vậy xin anh hãy quý trọng cô ấy, đừng làm cho cô ấy phải đau lòng. Cô ấy và Mộ Ly không xứng đôi, bối cảnh của anh ta quá phức tạp, người bên cạnh cũng quá phức tạp, ở bên Mộ Ly, cô ấy sẽ phải chịu rất nhiều tổn thương."

Bộ dáng nói đùa của Thẩm Hiểu Phỉ đã hoàn toàn biến mất .

Bàn tay đang đặt trên nắm cửa của Lãnh Dạ Hi bỗng chốc cứng đờ , tựa như đang chờ lời nói tiếp theo của cô.

Bàn tay đang đặt trên nắm cửa của Lãnh Dạ Hi bỗng chốc cứng đờ , tựa như đang chờ lời nói tiếp theo của cô.

"Lần này cô ấy bị thương chính là minh chứng tốt nhất, Mộ Ly cho dù có quyền lực rất cao, nhưng anh ta không thể lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh Quý Linh Linh được. Mà Lãnh tổng thì hoàn toàn khác, anh mặc dù là ông chủ của một công ty lớn, nhưng vẫn có thể chăm sóc tỉ mỉ, chu đáo được cho cô ấy ." Cô vì muốn chứng thực cho ý nghĩ của mình, cho nên mới không đến thăm Quý Linh Linh, vậy mà hành động của Lãnh Dạ Hi, lại rất hợp với tâm ý của cô.

"Lãnh tổng, tôi chỉ muốn biết, anh đối với Quý Linh Linh là nhất thời hứng thú hay là yêu thật lòng, nếu chỉ là muốn chơi đùa một chút, xin anh hãy bỏ qua cho Quý Linh Linh, cô ấy không chơi nổi, cũng thua không nổi đâu."

Lãnh Dạ Hi xoay người, "Tôi sẽ vẫn yêu cô, cho dù cô ấy có không thích tôi đi chăng nữa." Ánh mắt anh bình tĩnh, kiên định nói, trong phút chốc khiến Thẩm Hiểu Phỉ cảm động.

"Cô ấy là người chị em tốt nhất của tôi, cô ấy rất giỏi ngụy trang trước mặt mọi người, mỗi lần ở trước mặt người khác cũng sẽ giả bộ kiên cường, nhưng lòng tham của cô ấy rất nhỏ, rất dễ bị tổn thương, cho nên Lãnh tổng, xin anh hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt, yêu thương cô ấy, đừng để cho cô ấy bị tổn thương" Ánh mắt Thẩm Hiểu Phỉ đỏ hồng nói.

Vẻ mặt Lãnh Dạ Hi nghiêm túc , "Tôi hiểu rồi." Giọng nói cực kỳ khẳng định.

Nói dứt lời, hắn liền xoay người đi vào phòng bệnh, mà Thẩm Hiểu Phỉ ở ngoài phòng bệnh lại một mình rơi nước mắt.

Cô đau lòng cho Quý Linh Linh, không nhìn nổi khi thấy cô ấy bị thương. Sáng sớm vừa mới đến xem cô ấy, liền nhìn thấy hai mắt của Quý Linh Linh sưng đỏ, mặc dù cô ấy không nói điều gì, nhưng Thẩm Hiểu Phỉ liền đoán được, nên lập tức đi ra ngoài.

Quý Linh Linh vẫn đơn thuần như vậy, vẫn dễ dàng bị xúc động, cũng dễ dàng bị thương như vậy.

Lãnh Dạ Hi, mặc dù anh ta không giỏi nói chuyện, thái độ lại lạnh lùng, nhưng nội tâm lại là một người đàn ông rất ấm áp, cô nhìn ra anh ta rất yêu Quý Linh Linh, cũng nhìn ra được lúc Quý Linh Linh hôn mê, anh ta rất lo lắng mà không có bất kỳ chút dối trá nào.

Mộ Ly quá cao thâm, mặc kệ anh ta có yêu Quý Linh Linh hay không, cô đều sẽ bởi vì anh ta sẽ làm thương cô ấy. Quý Linh Linh từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, hiện tại không cần thiết lại vì một người đàn ông mà tiếp tục bị tổn thương nữa, nhất là dưới tình huống còn có một người đàn ông ưu tú khác thích cô ấy.

"Này, Quý Linh Linh hiện tại đã được ra viện, cậu có cảm nghĩ như thế nào?" Một lát sau, Thẩm Hiểu Phỉ liền đi vào phòng bệnh

"Cảm nghĩ hả, có rất nhiều a, tại sao cánh tay bị thương tớ lại không thể ăn cay, tớ cũng không phải bị thương ở miệng!" Quý Linh Linh thay đổi vẻ mặt âm trầm, làm ra bộ dáng ăn vạ.

"Làm ơn! Cậu ăn rất giống heo đấy!" Thẩm Hiểu Phi cảm thấy mặt mình đầy vạch đen, người phụ nữ này sao lại chỉ biết nghĩ đến ăn thế!"Tớ còn là lần đầu tiên nghe thấy có bệnh nhân, có thể ăn tới mức đau bụng, thật đúng là hoa tuyệt thế rồi !"

Ở nằm viện ngày thứ hai, Thẩm Hiểu Phỉ nhận được thông báo, bệnh nhân Quý Linh Linh, bởi vì ăn đồ ngọt quá nhiều, dẫn đến táo bón, nên cần phải thụt tháo.

Lau, rốt cuộc đã ăn bao nhiêu, để đến nỗi phải bơm thuốc vào hậu môn mới có thể đi ngoài được !

"Đáng ghét, tớ chính là bệnh nhân 诶!" Quý Linh Linh vừa nghĩ tới, liền cảm thấy có chút xấu hổ, thật là mất hết thể diện mà.

"Lãnh tổng, anh lần sau có thể đừng nuông chiều cô ấy như vậy nữa được không, ăn hai túi lớn bánh hoa quế, sẽ làm người khác tưởng rằng ăn nhiều bánh hoa quế sẽ biến thành hoa quế đấy?" Thẩm Hiểu Phỉ lại bắt đầu bật bài ca phê bình.

"Hiểu Phỉ, cậu không cần nói anh ấy." Nói anh với nói chính cô thì có gì khác nhau chứ, dù sao cũng đều do việc tham ăn mà nên.

"Tớ không nói? Có từng thấy qua bệnh nhân nào ăn canh xương, mà uống liền ba chén không? Quý Linh Linh cậu vẫn là người có dạ dày sao? Hoặc là từ trước cho tới giờ cậu cũng chưa ăn nổi một bữa no bụng, hiện tại bắt được lãnh tổng, cậu liền uống ba chén lớn!" Vừa nhắc tới vấn đề ăn uống của Quý Linh Linh mấy ngày nay, Thẩm Hiểu Phỉ thật sự có đủ chứng cớ để châm chọc .

"Đáng ghét. . . . . ." Cô biến đau buồn thành việc ăn có được hay không? Chủ yếu là Lãnh Dạ Hi mang đồ ăn tới đều là món cao lương mĩ vị, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng được ăn qua đồ ngon như vậy."Đó chính là tâm ý của Lãnh Dạ Hi nha, tớ làm sao có thể phụ ý tốt của người ta được!"

Thôi đi, đã gọi hẳn Lãnh Dạ Hi rồi, mấy ngày nay, có trời mới biết quan hệ giữa bọn họ có sự biến đổi nhanh như thế nào.

"Đó chính là lý do cho việc ăn quá độ của cậu sao? Nửa đêm vụng trộm ăn hạt dẻ, cũng là lý do sao?" Thẩm Hiểu Phỉ cũng lười phải nói rồi, Quý Linh Linh đúng là đã đem nhân phẩm của mình cũng ném đi sạch sẽ rồi.

"Cái đó thật sự. . . . . . Ăn rất ngon nha !" Cô là lần đầu tiên được ăn loại hạt dẻ có cái vị giòn giòn qua miệng lại có hương thơm, hơn nữa càng ăn lại càng thấy thơm, ăn rồi lại muốn ăn tiếp, cô không khống chế nổi, cho nên cuối cùng khi kiểm ttra phòng liền bị bắt được.

"Lãnh tổng, tôi có thể hỏi anh một chút, anh cho cô ấy ăn mấy thứ đó có phải bên trong có bỏ thêm thuốc phiện hay không? khiến cô ấy ăn tốt như vậy!" Cô cũng liền chịu thua rồi, thật lòng không biết khẩu vị của Quý Linh Linh lại tốt như thế.

Lãnh Dạ Hi có chút vô tội nhìn hai người một cái, nhưng không nói gì, mà cúi đầu, nghiêm túc thu dọn đồ đạc.

"Này, Thẩm Hiểu Phỉ, tớ nằm viện cậu cũng không mua cho tớ còn chưa tính, làm gì còn nói anh ấy a, cậu rất quá đáng rồi đó!" Quý Linh Linh lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, trước kia lúc còn đi học chỉ cần cô vừa muốn bị ốm, Thẩm Hiểu Phỉ liền hết xách bao lớn bao nhỏ mang tới cho cô, nhưng là bây giờ lại biết tiết kiệm rồi sao.

"Cậu còn ăn!"

"Không ăn sao được, dù sao mấy ngày nay tớ ăn được, cũng khiến vóc dáng trông xinh đẹp hơn nhiều ." Quý Linh Linh đây là muốn làm cho Thẩm Hiểu Phỉ tức chết, trời mới biết Thẩm Hiểu Phỉ mỗi ngày đều phải ăn uống điều độ để giảm cân.

"Cậu. . . . . ."

"Được rồi, đã thu dọn đồ đạc xong, đi thôi." Giọng nói của Lãnh Dạ Hi làm cho hai người đang ầm ĩ ngưng hẳn.

"Nhanh như vậy!" Hai người trăm miệng một lời hỏi.

"Ừ."

Lau! Một người đàn ông lại có thể làm việc này lưu loát như vậy, thật khiến hai người phụ nữ không có cảm giác an toàn a .

"Thủ tục xuất viện cũng làm xong rồi sao?" Thẩm Hiểu Phỉ hỏi.

"Ừ, trước khi lên lầu đã làm xong rồi."

Quả nhiên a, ông chủ lớn đã làm việc thì sẽ mạnh mẽ vang dội, một chút cũng không dài dòng dây dưa.

"Đi thôi, tôi rốt cuộc cũng được xuất viện rồi!" Quý Linh Linh giống như con chim én bị nhốt lâu ngày, lúc này rốt cuộc cũng có thể bay lượn rồi, "Nhưng là. . . . . ."

"Tại sao vẻ mặt lại giống như khóc tang vậy??"

"Không còn đồ ăn ngon nữa, ách. . . . . ." Quý Linh Linh một tay kéo cánh tay Thẩm Hiểu Phỉ, vừa ủ rủ nói xong, bởi vì mỗi ngày đều được Lãnh Dạ Hi mang thức ăn ngon tới, cô thật sự không nỡ xuất viện.

"Cậu thật đúng là lòng tham không đáy." Thẩm Hiểu Phỉ liếc mắt nhìn Lãnh Dạ Hi đi ở phía trước, tiến tới bên tai Quý Linh Linh nói, "Cậu có biết hay không, cậu ăn những thứ đó có bao nhiêu thích thú, cậu ăn xong những đồ này trên căn bản cũng đi hết thành phố T một vòng rồi, còn có món hạt dẻ hợp khẩu vị kia, đó chính là do đầu bếp của khách sạn năm sao vì cậu mà làm, sao có thể ăn không ngon chứ? Được ngâm qua sữa tươi một ngày một đêm, rồi chuyển qua xào ở lửa lớn, ăn không ngon mới là lạ."

"À?" Vẻ mặt Quý Linh Linh khiếp sợ, "Thật hay giả? Làm sao cậu biết ? cậu và anh ta cùng đi mua sao?"

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, "Cậu quên chị họ của tớ rồi sao, thứ gì cũng ăn qua rồi. Này, ông chủ lớn vì cậu thích ăn hạt dẻ, cũng không ngại bỏ bao nhiêu công sức nha, a, ha ha, Quý Linh Linh a. . . . . ."

"Làm gì mà cười nham hiểm như vậy?" Quý Linh Linh bị cô cười đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.

"Tớ là hâm mộ cậu a, ông chủ lớn hóa ra là một người có nội tâm nóng bỏng như vậy." Thẩm Hiểu Phỉ hướng cô nói một câu ám muội.

Quý Linh Linh sững sờ, nhưng lại không có tim không có phổi cười to, cô không hiểu lời nói của Thẩm Hiểu Phỉ, thật không hiểu.

*****************************Hết chương 89*****************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.