Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 42: Chuyên cơ (cơ hội riêng)



Bốn người này đều là đệ tử khá xuất sắc trong Kim Phong Tế Vũ lâu, bọn họ đều tấn công Vương Tiểu Thạch, muốn lấy mạng Vương Tiểu Thạch.

Nhưng Vương Tiểu Thạch lại không muốn lấy mạng bọn họ.

Hắn cần mạng của bọn họ làm gì?

Hắn không thiếu bọn họ thứ gì, bọn họ cũng không thiếu hắn thứ gì. Hắn không hận cũng không ghét bốn người này, bốn người này và hắn cũng không hiềm không khích.

Những năm gần đây, Vương Tiểu Thạch vẫn luôn không nỡ sát sinh. Mỗi sinh mệnh đều phải sống, đều hưởng thụ cuộc sống, hơn nữa đều muốn sống tiếp. Bọn họ đều có thân nhân, bằng hữu, hi vọng và tình cảm của mình, tại sao phải bóp chết những điều này chỉ vì một ác niệm trong lòng? Cho dù là một thân cây cũng có quyền sinh tồn, nó rất vất vả mới có thể nảy mầm, mọc cành, tản lá, trưởng thành, khỏe mạnh, ngậm nụ, nở hoa, kết trái… nó thì thầm với cơn gió, nó bốc hơi dưới ánh mặt trời, nó kể lể với nước mưa, nó giữ lấy đất trồng… Cho dù vô cớ giết chết một thân cây, một ngọn cỏ, cũng là chuyện không nên, hơn nữa còn là chuyện tàn nhẫn.

Nhưng có một số người, nếu như ngươi không giết chết hắn, hắn sẽ giết chết ngươi trước

Vương Tiểu Thạch đã từng xông qua giang hồ, trải qua sương gió, băng qua nguy hiểm, bước qua đầm rồng. Hắn lập tức nhìn ra được, nếu như không lập tức thị uy, chỉ sợ sẽ có càng nhiều người giống như bốn người này xung phong liều chết, mà người bỏ mạng tất nhiên cũng sẽ nhiều hơn.

Ẩn ý của câu “giết một người để răn trăm người”, có lẽ là vì không muốn và không thể giết ngàn giết trăm, cho nên phải giải quyết dứt khoát. Trước tiên dập tắt “đốm lửa nhỏ” có thể cháy lan ra, khiến cho nó không có cả “một”, làm sao có được “trăm”.

Người sống trên đời, thông thường phải làm những chuyện mà mình không muốn làm, bao gồm cả việc giết người.

Có câu “người trong giang hồ, thân không do mình”. Khi bắt đầu lưu truyền những lời này, quả thật xuất phát từ tận đáy lòng, cũng là một nỗi khổ tâm. Nhưng đến hôm nay, câu nói này đã hoàn toàn trở thành một cái cớ, bất kể hắn có phải ở trong “giang hồ” hay không (cũng không phải tất cả mọi người đều ở trong “giang hồ”), có thể xem là một “người trong giang hồ” hay không (giang hồ phong ba hiểm ác, cũng không phải tất cả mọi người muốn vào là vào, muốn xông pha là xông pha), có phải thật sự “thân không do mình” hay không (rất nhiều người vốn là muốn làm và thích làm, sau khi làm xong lại dùng một câu “không do mình” để đẩy lên chín tầng mây, giống như sai không phải hắn, tội không liên quan). Rốt cuộc người trong giang hồ có phải “thân không do mình” hay không, hay là người trong giang hồ ngược lại có thể “do mình” nhiều hơn những người không thuộc giang hồ (thật ra, một người xông pha giang hồ còn tự do tự tại hơn những người chôn thân ở nhà). Đây đều là những chuyện cần phải tranh luận, nếu không “người trong giang hồ, thân không do mình”, từ một câu ngạn ngữ chí lý sẽ biến thành một cái cớ để đùn đẩy trách nhiệm.

Giờ phút này, vì để giảm bớt thương vong, Vương Tiểu Thạch không thể không ra tay giết chết mấy người này. Đây thật sự là “người trong giang hồ, thân không do mình”.

Không.

Không phải.

Không phải vậy.

Chỉ cần ngươi có can đảm, có hiểu biết, có năng lực, đủ sức mạnh, đủ kiên định, vẫn có thể biến “không do mình” thành “do mình”.

Sát niệm của Vương Tiểu Thạch vừa lóe đã tan, nhanh chóng biến mất.

“Không, ta và bọn họ không thù không oán, chỉ tình cờ đứng ở phía đối địch, không thể vì vậy mà giết người, không thể giết chết bọn họ.”

Hắn rút Tương Tư đao chặn đứng Tân Nguyệt kiếm của Trần Bì, lại dùng Tiêu Hồn kiếm ngăn cản Long Tu câu của Mã Khắc Bạch. Nhưng cùng trong nháy mắt, chũm chọe của Mao Lạp Lạp và hoa sen sắt của Vạn Lý Vọng đã đánh tới.

Năm ngón tay phải của hắn chợt nhúm lại, giống như nhặt thứ gì đó lên, quát một tiếng:

- Đá!

Sau đó bàn tay giơ lên, búng về phía Mã Khắc Bạch.

Đồng thời, ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ tay trái của hắn cũng khép lại, nhanh chóng búng ra, quát lên:

- Tên!

Hai tiếng “bộp” vang lên, Vạn Lý Vọng cảm thấy hoa sen sắt giống như bị một hòn đá đánh văng ra, còn Mao Lạp Lạp cũng cảm thấy chũm chọe bị một mũi tên sắc xuyên qua.

Vương Tiểu Thạch dùng tên và đá ngăn cản ám khí và binh khí tấn công, vốn chẳng có gì kỳ lạ, điểm kỳ lạ là trên tay hắn vốn không có tên, cũng không có đá.

Tên từ đâu đến? Đá làm sao tới?

Hóa ra “tên” và “đá” này đều là một loại kình khí vô hình, được Vương Tiểu Thạch vận khí ép lại, dùng sức bắn ra, lập tức hóa thành “khí thạch” và “kình tiễn” giống như vật thật.

Đá luôn là vũ khí của Vương Tiểu Thạch.

Môn công phu này cũng không phải do Thiên Y Cư Sĩ truyền thụ, mà là do hắn sáng tạo ra. Hắn cho rằng vũ khí không cần phải có hình thù kì lạ, không cần chiêu thức hoa mỹ, chỉ cần hợp tay thuận tiện, thường gặp thường thấy, đó mới chính là binh khí tốt nhất.

Trên giang hồ có đủ loại vũ khí dáng vẻ kì lạ, muôn hình vạn trạng, nhưng chỉ cần hiểu được tinh túy của nó, phát huy đến tận cùng, cho dù là một thanh đơn đao, một thanh thương buộc tua, một thanh kiếm sắt, cũng có thể trở thành binh khí hạng nhất trong thiên hạ.

Trên thực tế cũng vậy. Trong võ lâm có không ít cao thủ sử dụng binh khí độc môn kỳ môn, nhưng thật sự có thể bước lên hàng ngũ cao thủ hạng nhất, hầu hết vẫn là những loại binh khí thường thấy như đao, kiếm, thương, côn. Cho dù là binh khí hạng nhất, đưa vào trong tay người hạng chín thì cũng chỉ thành vũ khí hạng ba. Còn binh khí hạng chín, nếu do người hạng nhất sử dụng dĩ nhiên sẽ trở thành vũ khí hạng nhất.

Ám khí cũng như vậy. Có rất nhiều ám khí hiếm lạ kì quái, nhưng cao thủ ám khí hạng nhất, chỉ cần một cây đao nhỏ, một mũi tiêu thép, hoặc là giương cung lắp tên, đều có thể trăm phát trăm trúng, tuyệt không sai lệch, cần gì phải làm bộ làm tịch, hào nhoáng trống rỗng?

Cho nên Vương Tiểu Thạch nhặt đá làm “ám khí” của hắn.

Bởi vì hắn sử dụng “ám khí” này một cách quang minh chính đại, vì vậy nó cũng đã trở thành “binh khí” của hắn.

Hắn luôn rất thích đá.

Một hòn đá, đại khái cần ở trong vỏ trái đất mấy chục ngàn năm, thậm chí là mấy triệu năm mới có thể hình thành. Mỗi hòn đá đều có hình dáng khác nhau, hoa văn khác nhau, thậm chí là kết cấu và tính chất khác nhau.

Bảo tàng binh khí chân thực nhất, mạnh mẽ nhất và thú vị nhất lại ở ngay dưới chân, trải rộng mặt đất, đưa tay là có thể nhặt được. Hắn cho rằng đây mới thực sự là binh khí thuận tiện, hợp tay, sắc bén, hơn nữa còn dùng không hết.

Hắn có tình cảm với đá, cho nên chọn tu luyện đá.

Đá cũng giúp hắn tạo ra không ít cơ hội, ví dụ như hắn từng dùng một hòn đá giết chết Phó Tông Thư.

Hắn cầm đá cũng giống như cầm cơ hội, nắm giữ thời cơ ở trong tay. Đó là cơ hội đặc biệt của hắn, cũng là cơ hội dành riêng cho hắn.

Đương nhiên, nếu là bốn năm trước đây thì hắn chắc chắn không thể phát ra “thạch kình vô hình”, hiển nhiên lúc này công lực của hắn đã cao hơn một bậc.

Tên thì lại khác.

Hắn vốn chưa từng tu luyện bắn tên. Tiễn pháp của hắn đến từ Nguyên Thập Tam Hạn, trước khi chết Nguyên Thập Tam Hạn đã truyền “Thương Tâm tiễn quyết” cho hắn.

Thời gian cách nhau chưa lâu, hắn cũng không chuyên tâm tu luyện loại tiễn pháp này, nhưng với sự thông minh và công lực của hắn, chỉ cần ý niệm nổi lên, một số công pháp tiễn thuật tự nhiên hiện ra trong đầu, hắn cũng tiện tay thi triển.

Đây chính là “kình tiễn” của Nguyên Thập Tam Hạn.

Công lực của hắn vẫn chưa đến mức chín muồi, phát ra “khí thạch” và “kình tiễn” dĩ nhiên không mạnh bằng tên thật và đá thật, nhưng muốn đối phó với Vạn Lý Vọng và Mao Lạp Lạp thì đã dư sức.

Một tiếng “bộp” vang lên, hoa sen sắt vẽ nên một vòng cung lớn bắn ra.

Lại thêm một tiếng “bộp”, chũm chọe văng ra, thế công lập tức tan rã.

Nói cách khác, trong nháy mắt Vương Tiểu Thạch đã ngăn cản bốn loại công kích của bốn loại vũ khí do bốn tên sát thủ thi triển ra.

Hắn làm được điều này, hơn nữa còn không giết người, không đả thương người.

Nhưng mặt khác đó cũng là thất bại của hắn, bởi vì những người còn lại cũng đồng thời phát hiện được một chuyện. Vương Tiểu Thạch có thể ngăn cản đợt công kích này, nhưng đã có hiện tượng cố sức và lực bất tòng tâm.

Vương Tiểu Thạch đương nhiên không bại, thậm chí ai cũng nhìn ra được, hắn có thể dễ dàng chiến thắng. Nhưng lần “mạo hiểm chống đỡ” này đã xác nhận, Vương Tiểu Thạch cũng không phải là vô địch, hắn vẫn có chỗ thiếu sót.

Chỉ cần cùng nhau xông lên, đồng tâm hiệp lực, chưa chắc đã không thể giết chết hắn ngay tại chỗ, loạn đao phân thây.

Chỉ cần có loại ý nghĩ “khiêu chiến quyền uy” này, dĩ nhiên là có người nóng lòng muốn thử, giành nhau tranh công, cuộc giết chóc này sẽ không dễ dẹp yên.

Vương Tiểu Thạch cũng hiểu được loại tâm lý và xu hướng này, nhưng muốn đối địch mà không giết hay làm bị thương, khó tránh khỏi sẽ lộ ra công lực của mình không đủ.

Trên đời khó có chuyện vẹn cả đôi đường.

Lúc này, mọi người quả nhiên đã rút đao vung kiếm, mài quyền xoa tay, muốn thử vây giết Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch đành phải ứng chiến. Hắn biết kết quả này không thể tránh khỏi, nhưng nếu có thể không giết người, hắn vẫn sẽ kiên trì với nguyên tắc của mình, cố gắng không giết người.

Ngay lúc này bỗng có người quát lên:

- Dừng tay!

Sau đó hắn lại cười hì hì hỏi:

- Lúc này gọi mọi người lại, không cho chiến đấu, có phải rất mất hứng hay không?

Sau đó hắn lại tự nói ra:

- Có điều, không phải ta không để cho mọi người thi triển thân thủ, mà là Bạch lâu chủ đã dặn dò, chỉ cần khiến cho Vương thiếu hiệp ra mặt, lập tức mời y đến thương thảo đại kế. Hiện giờ người đã ghé bước, mục đích đã đạt được, mọi người cũng không cần phải đánh trận đánh này nữa.

Người này nói chuyện rất ôn hòa, nhưng đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu lại không dám không nghe, bởi vì hắn là người chỉ huy hành động lần này, Tôn Ngư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.