Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 54: Cơ tâm



Mua sắm không hề đặc biệt, có rất nhiều người thích mua sắm.

Mua sắm là mua thứ gì đó.

Có rất nhiều người thích mua thứ gì đó, cho dù không cần thiết, không thực dụng, không cần gấp, bọn họ cũng thích mua nó, chỉ cần chiếm giữ món đồ kia cũng đã thỏa mãn rồi.

Không ít người có sở thích mua sắm, chọn hàng là một loại niềm vui, đây là chuyện rất bình thường.

Nhưng có một số chuyện bình thường, do một số người “bình thường vừa phải” hoặc là “không bình thường” làm ra, lại trở nên rất không bình thường.

Chẳng hạn như hoàng đế đi đại tiện. Con người ai ai cũng phải đại tiện, chuyện này rất tự nhiên. Nhưng nếu như ngươi tưởng tượng “mặt rồng thánh thể” của một hoàng đế cửu ngũ chi tôn lúc đi đại tiện, như vậy sẽ rất tuyệt. Thành thật mà nói, cho dù ngươi tôn kính sợ hãi hoàng đế thiên tử đến đâu, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của y lúc đại tiện, “thiên tử” gì đó cũng trở thành “người phàm” mà thôi.

Rất tuyệt, bất kể tốt hay xấu, đều là một loại “không bình thường”.

Bạch Sầu Phi là một nhân vật lớn, cũng là một người bận rộn.

Dĩ nhiên hắn cũng muốn mua sắm, nhưng không cần phải tự mình đi đến nơi này, chen chúc trong biển người qua lại. Đối với hắn, làm như vậy là “rất mất thân phận”, rất không tầm thường.

Giống như thiên tử đi tìm kỹ nữ, cũng phải lén lén lút lút, không thấy ánh sáng mới dám “hành sự”.

Vào thời gian này, thời điểm này, thời thế này, Bạch Sầu Phi lại tới nơi rồng rắn hỗn tạp này để mua sắm sao?

Mục đích của hắn là gì?

Hắn là một người rất có tâm cơ, hắn hao tốn tâm cơ dĩ nhiên đều có mục đích, đều có cái giá.

Nhưng mục tiêu là gì? Là cái giá như thế nào, mới khiến cho nhân vật như hắn đi tới loại địa phương này, làm chuyện như vậy?

Bạch Sầu Phi không giống Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm không thường lộ diện, nhưng y vẫn quan tâm đến nỗi khổ của dân gian, ước chế thủ hạ không cho quấy nhiễu nhân dân, giữa đường gặp chuyện bất bình cũng giúp đỡ những người khó khăn.

Nhưng bản thân y lại không thích sống chung với những người tạp vụ. Y cao cao tại thượng và cô độc.

Y làm việc bất thường, thay đổi vô thường. Lúc người ta cho rằng y nên lui, y sẽ ngông cuồng tiến bước; lúc người ta nghĩ rằng y không kiềm chế được, y lại nhẫn nhịn không phát tác. Y làm việc từ trước đến giờ luôn im tiếng.

Bạch Sầu Phi lại thích danh tiếng.

Một khi thành công, hắn muốn mọi người đều phải biết vinh quang của hắn; nếu như thất bại, hắn chỉ một mình lẩn trốn liếm vết thương của hắn.

Hắn tuyệt đối không phải là một người ăn mừng khắp nơi, nhưng vẫn có không ít người nhận ra hắn.

Thấy hắn đột nhiên xuất hiện như vậy, hơn nữa còn xuất hiện như vậy đột nhiên, hơn nữa đột nhiên như vậy xuất hiện, rất nhiều người đều kinh ngạc đến há hốc mồm, không khép lại được.

Nhưng Bạch Sầu Phi lại rất hiền lành. Hắn đi vào trong đám người, mọi người cũng vây quanh hắn xem náo nhiệt. Hắn giống như hạc đứng giữa bầy gà, áo trắng không dính bụi trần, so với những người vây quanh đúng là ngọc thụ lâm phong.

Hắn đến gian hàng này mua hai món y phục, đến quầy hàng kia mua đôi tất, ở cửa hàng bên kia mua mấy cây bút, lại đến cửa hàng bên đó mua một viên ngọc thạch.

Hắn còn tới tửu lầu uống trà, tại cửa tiệm bên đường ăn tô mì, còn gọi bảy lạng rượu trắng.

Hắn còn mời những người quê mùa vây quanh ngồi xuống uống rượu với hắn.

Hắn thấy một vị phu nhân ôm một đứa trẻ, hắn cũng đi đến ôm chầm lấy nó, còn hôn một cái. Bất hạnh là khi hắn hôn, đứa trẻ kia lại tiểu vào trên áo của hắn.

Hắn cũng không lập tức đẩy đứa trẻ ra.

Vị phu nhân kia cuống quýt xin lỗi. Hắn chỉ cười nói:

- Sợ cái gì? Đồng tử tiểu vào là dấu hiệu phát tài. Mọi người phát tài!

Lúc này mọi người đều cười ồ lên, cũng không e ngại Bạch Sầu Phi nữa, trở nên thân thiết hơn nhiều.

Bạch Sầu Phi còn đi thỉnh giáo một tiểu thương cách làm mì sợi.

Lúc này, có một đứa trẻ hơi lớn, trong lỗ mũi chảy ra hai con “rồng xanh”, ném một miếng thẻ dùng để gạt phân đến. Bạch Sầu Phi đang bị một đám người vây quanh, hắn muốn thi triển khinh công thì trước tiên phải đẩy mọi người ra, cho nên không tránh được. Hắn cũng quyết định không tránh, thế là miếng gạt phân hôi thối liền đập vào y phục sạch sẽ trắng tinh của hắn.

Đứa trẻ kia còn vỗ tay hát mắng:

- Rau cải trắng, không bay nổi, miếng gạt phân, thật xứng đôi.

Lão bản của tiệm mì và đám người đều xấu hổ:

- Xin lỗi, đứa nhỏ này đầu óc có chút vấn đề. Trước kia cha nó là thủ hạ của ngài, phạm phải lỗi lầm nên bị ngài giết chết. Mẹ nó khóc đến chết đi sống lại, có nói mấy câu xúc phạm đến ngài, sau đó cũng bị thủ hạ của ngài cưỡng gian rồi giết chết. Cho nên nó mới nói năng lộn xộn như vậy, ngài không cảm thấy phiền lòng chứ?

Bạch Sầu Phi nghe vậy, vành mắt cũng đỏ lên.

Hắn lấy ra một thỏi bạc, bước đến, trên mặt lại trúng phải một miếng gạt phân, lần này là còn ướt nhem, mùi hôi nồng nặc.

Hắn cũng không tránh, thậm chí còn không chớp mắt.

Hắn đưa thỏi bạc cho đứa trẻ.

Đứa trẻ lại không cầm, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn nhét bạc vào trong tay đứa trẻ.

Vành mắt đứa trẻ kia cũng đỏ lên, chợt bỏ thỏi bạc xuống, xoay người bỏ chạy.

Bạch Sầu Phi nói với mọi người:

- Ta vốn không biết chuyện này. Khi trở về ta nhất định sẽ điều tra xem ai làm, xử trí theo lâu quy, nhất định không để cho những kẻ điên cuồng như vậy ung dung ngoài vòng pháp luật.

Mọi người đều có phần cảm động, sôi nổi lên tiếng.

- Chúng ta không biết Bạch phó lâu chủ là người hảo tâm như vậy.

- Gọi ta là Bạch Sầu Phi được rồi.

- Sao được… ngài bây giờ đã là lâu chủ cao quý của Kim Phong Tế Vũ lâu rồi…

- Hay cứ gọi ta là Bạch lão nhị cũng được.

Mọi người đều châu đầu ghé tai bàn luận.

- Xem ra, Bạch lão nhị này cũng không kiêu ngạo.

- Ta thấy hắn giống như làm bộ, có tâm cơ khác.

- Bỏ đi, cho dù giả vờ thì cũng tốt hơn tự cao tự đại.

Tóm lại mọi người đều xôn xao, cho đến khi Bạch Sầu Phi ăn xong tô mì, nức nở khen ngon. Dư lão bản của tiệm mì lại nói:

- Nếu lâu chủ thích thì hàng ngày cứ tới, tôi sẽ làm cho ngài ăn.

Bạch Sầu Phi thanh toán tiền, còn đặc biệt đưa thêm một thỏi hoàng kim.

Lão bản Dư Xuân (người ta thường gọi y là “lão bản ngu ngốc”) ngẩn ra:

- Đây là cái gì?

Bạch Sầu Phi giơ ngón cái nói:

- Mì rất ngon, ông đã tốn công, cho nên ta đặc biệt khen thưởng.

Tường Ca Nhi ở bên cạnh thúc giục:

- Đây là tâm ý của lâu chủ, hãy nhận đi!

Sắc mặt Dư Xuân trầm xuống, cầm muỗng và đũa lên, tiếp tục vớt mì, không để ý đến bọn họ nữa.

Bạch Sầu Phi muốn tạo dựng hình ảnh tốt, nhưng kết quả lại bị bẽ mặt, chỉ biết lúng ta lúng túng ngồi ở đó. Tường Ca Nhi cả giận nói:

- Sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy!

Lão bản kia lại nói:

- Chúng ta đây nhiệt tình chiêu đãi, chỉ vì xem ngươi là bằng hữu. Ngươi nhiều tiền muốn thưởng, có thể đến Nghênh Xuân các, không cần tới chỗ này khoe khoang.

Những người vây quanh đứng xem cũng mỉm cười tản đi.

Bạch Sầu Phi mỉm cười xin lỗi, sau đó khom người rời đi.

Hắn vẫn tiếp tục đi về hướng trung tâm đường, đó là hướng của Tượng Tị tháp.

Hắn thật sự muốn đến Tượng Tị tháp sao?

Hắn muốn tìm ai? Muốn làm gì?

Đám người đã giải tán, hoàng hôn đã khép lại, người xung quanh dần dần ít đi.

- Vừa rồi đứa trẻ đi tiểu kia, còn có mẫu thân của nó, đừng quên lão bản tiệm mì, cùng với tên khách nói rằng ta có tâm cơ, trong vòng một tháng lần lượt giết chết. Nhớ là phải làm một cách âm thầm, chết giống tự nhiên, không được để cho người ta nghi ngờ. Biết chưa?

Trong hành quán, sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo, Bạch Sầu Phi thấp giọng phân phó:

- Còn đứa trẻ ném miếng gạt phân kia, hãy bắt về giao cho Nhậm Lao và Nhậm Oán, ta muốn nó phải sống đủ một tháng.

Tường Ca Nhi lập tức cúi đầu đáp:

- Vâng.

Âu Dương Ý Ý đột nhiên hỏi Tường Ca Nhi:

- Tại sao gò má ngươi bỗng nổi da gà? Sợ hãi phải không?

Tường Ca Nhi vội nói:

- Những kẻ này không biết điều, đương nhiên là đáng chết, chẳng có gì phải sợ.

Bạch Sầu Phi nhìn hắn chăm chú, ngữ điệu mặc dù rất thấp, nhưng mỗi câu còn sắc bén hơn đinh:

- Ngươi trung thành với ta, dĩ nhiên sẽ có tiền đồ gấm vóc. Không độc không phải trượng phu, đương nhiên chỉ là dùng để đối phó với những kẻ phản đối ta.

Tường Ca Nhi lại buông tay đáp:

- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.

Bạch Sầu Phi lại cười cười nói:

- Vương Tiểu Thạch biết mua chuộc lòng người, ta cũng không thể thua kém hắn. Sau này những chuyện như đi dạo lôi kéo tình cảm, mặc dù không thích nhưng cũng phải bớt thì giờ để làm.

Tường Ca Nhi cung kính nói:

- Lâu chủ nhìn xa vạn dặm, biết trước mọi việc.

- Chuyện này cũng chẳng thấm vào đâu.

Bạch Sầu Phi mỉm cười nói:

- Chỉ có điều, Vương Tiểu Thạch hao tốn bao nhiêu tâm cơ, chúng ta cũng có thể bỏ ra như vậy. Ta cũng không tin mọi người đều theo phe hắn.

- Lâu chủ chỉ cần thi triển một chút thủ đoạn

Tường Ca Nhi khom người nói:

- Vương Tiểu Thạch chắc chắn thất bại.

Âu Dương Ý Ý đột nhiên cười lạnh.

Bạch Sầu Phi vừa đi ra khỏi hành quán, đi tới ngoài đường, vừa hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

Ánh mắt Âu Dương Ý Ý nhìn về phía xa:

- Ngài nói xem, bọn trộm cắp của Tượng Tị tháp vẫn luôn giám thị chúng ta, không biết bọn chúng đang đoán trong hồ lô của chúng ta bán thuốc gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.