Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 207: Mênh mông vô biên



" Tai nghe mắt thấy vẫn là chắc chắn hơn. Bây giờ ta sẽ thúc đẩy linh lực để kích phát nó, đến khi linh lực của nó đã bị kích động ra, hai người các ngươi nhân cơ hội vận thần, nhìn xem linh lực đã từng đả thương các ngươi có như thế hay không."

Vân Tha và Ngao Sâm gật đầu, chia ra hai bên trái phải của Lục Áp, an toạ trên không trung.

Lục Áp ra hiệu cho Mộ Cửu lui về phía sau, chợt cũng hoá ra Tam Thập Lục Phẩm Kim Liên Đài, ngồi xếp bằng trên đó, ngưng chân khí vào hai tay, không ngừng dồn tu vi vào trong đầm.

Lục Áp sinh ra trong nhuỵ hoa, bởi vậy Kim Liên Đài so với Thập Nhị Phẩm Liên Thai của Phật tổ còn có cấp bậc cao hơn.

Lúc này, theo chân khí đang không ngừng phóng ra của hắn, đoá Kim Liên khổng lồ cũng toả ra hoà quang năm màu, những người được vầng hào quang này bao phủ đều như đang đắm chìm trong một nơi bình yên, cả người đều cảm thấy sung sướng như đang bay.

Mặt đầm bị chân khí của hắn khuấy động cũng rất nhanh xuất hiện song lớn, lúc đầu chỉ là sóng hơi to, nhưng ngay sau đó liền biến thành khổng lồ. Đầm nước đen như mực như từng khối từng khối Tử Kim Thạch đang chuyển động, không chỉ phản xạ kim quang mà còn mang theo lực đẩy cực mạnh.

Lục giới sau trận chiến Phong Thần liền bình yên trở lại, hai người Vân Tha và Ngao Sâm chưa từng nhìn thấy người nào có pháp lực vô biên mênh mông như thế. Phạm vi của chân khí tuy bị giới hạn trong cái đầm nhỏ này, nhưng tài nghệ khống chế pháp lực của Lục Áp càng làm họ chấn động, pháp lực cao đến mức này là một chuyện, nhưng muốn khống chế pháp lực trong cơ thể thì lại cần tu vi cao thâm hơn nữa.

Ví dụ như Vân Tha, trong cơ thể hắn lúc này cũng có linh lực cực kỉ mạnh mẽ, thế nhưng tu vi của hắn không đủ, không có cách nào điều khiển, trái lại chỉ tự làm mệt mình.

" Có động tĩnh rồi!"

Hai người ngồi hai bên đang thâm than, câu nói của Ngao Khương lập tức kéo tinh thần của họ trở lại.

Đầm nước từ lâu đã không còn yên ả lúc này bỗng xuất hiện âm thanh mơ hồ như tiếng bảo kiếm xuất vỏ, ngay sau đó, một cơn sóng với sức mạnh không thể chống cự được đột nhiên bắn ra từ đáy đầm, bằng sức mạnh này, cây cối trên bờ đều biến mất trong vô hình, là chân chính biến mất, bởi luồng lực này mạnh đến mức, cây cối đều không chống đỡ được mà biến thành tro bụi, ngoại trừ ba cây đại thụ lớn nhất!

Nơi duy nhất mà sức mạnh đó không thể lan đến gần chỉ có vùng được ánh sáng tỏa ra từ đài sen của Lục Áp bao phủ, Ngao Khương đã kinh hãi không nói nên lời từ lâu, A Phục cũng dừng liếm móng, Thượng Quan Duẩn thốt lên: " Vậy mà lại có linh lực bá đạo đến thế!"

Còn Mộ Cửu, ngoài ngạc nhiên, nàng còn hiểu được rằng, đa phần sức mạnh của cỗ linh lực cứng rắn bá đạo này vẫn còn ẩn sâu dưới đáy đầm, không muốn ai biết đến!

Đây chính là Thiên Địa Chi Linh tích lũy mấy trăm ngàn năm!

" Chính là nó!"

" Giống nhau!"

Đúng lúc này, Vân Tha và Ngao Sâm đang ngồi thiền trên không trung đồng thời lên tiếng, trên khuôn mặt đầy vẻ kích động, cứ như đề chứng minh cho suy đoán này, mây đen bao phủ trên đỉnh đầu họ nhất thời tản đi rất nhiều.

Lục Áp thu tay về, linh lực trong đầm dần dần yếu đi, mặt nước cũng từ từ bất động.

Hắn đáp xuống mặt đất, nói: " Nếu không có gì sai sót, vậy thì có thể suy đoán thêm một bước, kẻ đả thương Vân Tha lúc đó chắc chắn đang ở đây độ kiếp hoặc tu linh, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ bị Ngao Sâm đi qua làm kinh động, sau đó, hắn tra được thân phận của Ngao Sâm, hoặc hắn là kẻ địch với Ngao gia, hoặc là vì không đủ thực lực để đi trêu chọc, cho nên liền đả thương Vân Tha, người cực kì quan trọng đối với Vân gia. Nếu hắn đã biết mà lựa chọn tu linh ở nơi này, hơn nửa sẽ ẩn thân sống gần đây. Thế nhưng, Ngao Sâm lại nói Ngao Nghiễm từng đến đây dò xét, chưa từng phát hiện ra điều gì, vậy hắn có thể đã bỏ chạy.

Bất kể nói thế nào, nếu thực sự có kẻ đến đây tìm kiếm cơ may, hắn lợi hại đến đâu cũng sẽ không lợi hại đến mức có thể bởi muốn đả thương hai người mà tạo ra sự kiện lớn như vậy, vì thế, cục diện hiện tại, chỉ có thể nói hắn đã sử dụng phép thuật, khống chế vận số dựa vào Băng Phách Khóa. Muốn tạo ra loại trận này vô cùng hao tổn linh lực, lập trận ở nơi này chắc chắn không thể thích hợp hơn.

Mục đích của chúng ta chính là tìm được trận pháp đó rồi phá bỏ nó. Chỉ khi phá bỏ nó, Vân gia mới có thể chân chính được cứu."

Vân Tha và Ngao Sâm đồng thời kích động: " Thượng Tôn hãy cho biết chúng ta phải làm gì."

" Linh lực này quá lớn, hơn nữa trong rừng có nhiều điều quỷ quái, nếu chỉ dùng thần thức tìm đường sẽ rất dễ lầm đường lạc lối. Muốn tìm trận pháp thì không có đường tắt, chỉ có thể đi bộ để tìm."

Lục Áp nhìn họ, đếm qua, tính cả A Phục đang nằm một bên thì tổng cộng có bảy người, suy nghĩ một chút liền nói: " Thượng Quan Duẩn đi cùng Ngao Sâm, A Phục đi cùng Vân Tha, A Cửu đi với Ngao Khương, hai người các ngươi theo ta. Chúng ta chia ra ba hướng tìm kiếm, một khi có phát hiện thì lập tức truyền âm cho nhau."

Tất cả đều không có dị nghị, Ngao Sâm và Thượng Quan Duẩn liền đi về phía Đông Bắc.

Vân Tha cúi chào Lục Áp, sau đó mang theo A Phục đi về phía Tây. A Phục ban đầu không chịu, Mộ Cửu ghé vào tai nó dặn dò nó vài câu, lúc này nó mới nghe lời, theo sát bước chân Vân Tha.

Lục Áp an bài như vậy là có đạo lý của hắn, trong tất cả, Ngao Sâm có quỷ tâm nhiều nhất, để đề phòng hắn có suy nghĩ khôn an phận thì phải để một người đáng tin đi theo. Trong mấy người họ, tu vi Thượng Quan Duẩn cao nhất, phái hắn đi là thích hợp nhất. Tu vi của Vân Tha tuy rằng tạm thời không đáng ngại, nhưng dù sao hắn cũng cực kì trọng yếu, phải để A Phục đi theo.

Còn lại Mộ Cửu và Ngao Khương, tu vi thấp như vậy, không thể làm như hơn là theo sát Lục Áp.

Họ đi về phía Tây Nam.

Dọc đường đi không hề thấy ánh sáng, cũng không có dấu vết thú rừng. Trải qua một màn kinh tâm động phách vừa rồi, nơi này không còn vật sống cũng là chuyện hợp tình hợp lí, nhưng chính vì không có thú nên bụi cây dưới chân có chút kì cục, tuy rằng bé nhỏ nhưng trên lá lại có xỉ rêu, nhìn từ xa giống như đang tiến vào rừng rậm nguyên thủy.

Đi được ước chừng nửa dặm, Mộ Cửu đột nhiên hỏi: " Cái đầm này vì sao lại có linh lực mạnh mẽ như thế? Có thể trong đó ẩn giấu bảo vật gì không?"

Lời này hiển nhiên cũng là lời Ngao Khương muốn hỏi, chỉ là hắn chưa mở miệng, bởi vậy cũng nhìn Lục Áp.

Lục Áp vừa nhìn xung quanh vừa nói: " Không có bảo vật gì, chỉ là nước này trời sinh có màu đen, màu đen tụ linh, ngàn tỷ năm bất động không chảy, đương nhiên sẽ tích tụ thiên địa linh khí. Nhưng linh khí trong đầm này là tử linh, nếu không có linh khí khác kích thích thì sẽ không có tác dụng. Nếu ở đây có người linh căn hệ thổ tu linh, đúng là có thể làm ít mà hiệu quả nhiều."

Mộ Cửu gật đầu, lại nói: " Ta biết trong ngũ hành thì Thủy sinh mộc, bởi vậy bốn phía dù không có dấu vết chuyển động nhưng cây cối lại sum xuê dị thường, nhưng sao linh lực này vừa xuất hiện, cây cối xung quanh đều bị hủy?"

" Đương nhiên là vì chân khí của ta quá mạnh, kích thích linh lực trong đáy đầm." Lục Áp nhẹ tênh tự khen bản thân.

Mộ Cửu liếc hắn một cái, bĩu môi.

Ngao Khương nhìn họ, mím môi nhẫn nhịn không mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.