Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 213: Ta sai rồi



" Đây là chuyện gì?!"

Xa xa bất chợt truyền đến thanh âm của Thượng Quan Duẩn, ngay sau đó Ngao Sâm xuất hiện, Vân Tha cũng theo A Phục đi ra từ một hướng khác!

Thấy cảnh này, tất cả đều sợ ngây người!

Cây cối ngoài cánh rứng hoàn toàn đổ rạp, mấy đỉnh núi xung quanh bị đánh thành đống đá vụn, mà giữa không trung, Mộ Cửu cả người là máu dường như đang biến thành người khác, đang đánh nhau cùng Lục Áp! Nàng đánh nhau cùng Lục Áp! Nàng! Nàng đến Tiên nhân còn không phải!

Hơn nữa không chỉ đánh nhau, thế công của nàng còn từng bước bức lui Lục Áp. Lục Áp dù không thua, thế nhưng cũng chỉ thủ mà không công, không chỉ không công, ngay cả chân khí cũng không sử dụng toàn lực!

Nhưng Mộ Cửu cả người đều là sát cơ, nàng muốn giết Lục Áp!

Không ai có thể giải thích tình cảnh này, càng không có người ở trong tình huống này mà vẫn có thể suy nghĩ, biến cố như vậy, ai có thể đoán trước được đây?

Có người lại muốn giết Lục Áp Đạo Tổ, ai có bản lĩnh ngăn cản?

Tất cả mọi người đứng ngây ra ở đó, không biết có nên tiến lên hay không, càng không biết có bản lĩnh tiên lên không.

Lục Áp ngồi trên Tam Thập Lục phẩm Kim Liên Đài, nhìn lưỡi kiếm thẳng tắp đâm thủng kết giới của hắn, không nhúc nhích cũng không phản kích.

Hắn không phải không tránh được, cũng không phải đánh không lại, nàng mang theo chân khí toàn thân mà đến, đây chính là toàn bộ chân khí của nàng, hắn không thể động, không thể mạo hiểm, nếu có vạn nhất, trời đất này sẽ không còn nàng nữa.

Kiếm khí như sao băng, cách hắn nửa dặm, mười trượng, ba thước, hắn nhắm mắt lại, dừng điều động chân khí, như cừu non nằm trong thớt chờ bị làm thịt, mặc cho nàng xâu xé.

Đây là cơ hội duy nhất của hắn, không thể có sơ hở, khi mũi kiếm chạm vào người hắn, linh lực của nàng sẽ ập đến, hắn có thể lợi dụng tu vi mênh mông của mình mà niềm phong nó lại, cỗ linh lực của nàng sẽ bị hắn áp chế.

Mộ Cửu nhìn khuôn mặt xa lạ đó, trong lòng có ác cảm, hắn không giống Lục Áp! Tất cả đều không giống! Lục Áp mặc áo trắng mà hắn mặc áo đen, Lục Áp búi tóc mà hắn lại xõa tóc, đôi mắt của Lục Áp như sao sáng mà đôi mắt của hắn lại như vực thẳm, Lục Áp đẹp như ánh nắng ban mai mà trên người hắn chỉ có hơi thở lành lạnh như băng tuyết!

Nàng chỉ biết là nàng muốn giết hắn, nàng muốn giết hắn!

Nàng thấy bảo kiếm của mình thẳng đến đâm về phía ngực hắn, không có trở ngại nào, hắn đứng trước mũi kiếm lại như đang chầm chậm chờ nàng đâm vào.

Nàng muốn giết hắn, nàng muốn giết hắn...

... Nhưng, tại sao nàng lại phải giết hắn đây?

Hắn không làm gì sai, tại sao nàng phải giết hắn...

Trong đầu nàng bỗng thoáng hiện lên một tia thanh minh, đồng thời như ánh sao le lói gian nan cố gắng mở rộng khắp nơi!

Một sự ôn nhu hiện lên trên khuôn mặt lạnh băng trước mặt, là Lục Áp, là Lục Áp!

" Người tu tiên không chỉ sống vì đạo trường sinh bất lão, quan trọng nhất là dùng tiên pháp truyền đạo, tạo phúc trường sinh..."

" Con hãy nhớ kĩ, lấy thiện niệm làm mục đích sống của mình..."

Vòng tay mộc kim trên cổ tay bỗng truyền đến một thanh âm trầm ổn, mũi kiếm cách Lục Áp một tấc liền dừng lại!

" Sư phụ..."

Nàng ngơ ngác lẩm bẩm, hai mắt mở to trống rỗng, sư phụ? Nàng sững sờ, một giây sau, linh lực khẩn cấp dừng lại, vì không thu lại được mà phản ngược lại nàng một cái. Nàng rên lên, phun ra một ngụm máu, mũi kiếm cũng thuận thế bắn ra! Nhưng nàng đang cầm nó trong tay... Trường kiếm rơi cuống, nàng cũng nhắm mắt lại, người như một tảng đá rơi xuống từ trên không!

" A Cửu!"

Lục Áp đang chờ nàng đâm vào để tùy thời hạn chế nàng lại không ngờ nàng sẽ thu tay lại!

Thu lại như thế, nàng sao có thể giữ mạng?!

Hắn không hề nghĩ ngợi nhảy xuống khỏi đài sen, bằng tốc độ nhanh nhất ôm lấy nàng!

A Phục sốt ruột, gầm lên một tiếng, cũng trong nháy mắt tung thân lên trời.

Nó giữa không trung đỡ được thân thể của Mộ Cửu, đúng lúc này, Lục Áp cũng lấy Huyền Minh khí vô thượng kết thành kết giới bảo vệ quanh thân nàng, linh lực của nàng bị Huyền Minh khí giam lại, không thể chạy loạn cũng không thể triển khai, hắn hạ đài sen xuống mặt đất, ôm nàng ngồi lên, niêm phong huyệt mạch của nàng, lấy chân khí đưa linh lực của nàng trở về vị trí cũ.

Trên đài sen, kim quang trên người Mộ Cửu và kim quang của đài sen quấn quýt đọ sức lẫn nhau, giằng co đến nửa canh giờ, mây đen tích tụ phía trên mới dần tiêu tan, kim quang trên người Mộ Cửu từ từ biến mất.

Bốn phía dần dần khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại mấy người Ngao Sâm đang ngơ ngác nhìn họ.

Lục Áp thu tay lại ngồi trước mặt nàng, không biết vì sao, vành mắt hắn có chút ê ẩm.

Nàng trước mặt hắn vẫn là thiếu nữ ngây thơ vui vẻ trước kia sao?

Là hắn sai rồi, nếu không phải hắn tùy tiện rời đi, làm sao nàng sẽ rơi vào tình cảnh này? Nếu không phải hắn nổi giận kích động, tất cả sẽ không như thế này.

Mộ Cửu vẫn cúi đầu vô lực ngồi trên đài sen, như thể chỉ là một thi thể.

Đầu nàng vẫn còn đau, nhưng nửa canh giờ ngắn ngủi đã đủ để khiến nàng khôi phục chút tỉnh táo.

Nàng suýt nữa giết hắn.

Đúng, nàng không biết hắn trở về từ lúc nào, cũng không biết tại sao hắn lại trở về, càng không biết vì sao nàng lại xem hắn là một người khác! Nàng chỉ biết, nàng thiếu một chút nữa đã đem trường kiếm đâm vào ngực hắn.

Nàng sao còn mặt mũi gặp hắn.

Nàng không biết mình làm sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Mệt đến mức không còn khí lực hối hận hay sợ hãi.

Nàng không biết mình là ai. Thật xa lạ.

Nàng muốn nghỉ ngơi một chút, muốn suy nghĩ thật kĩ một chút.

Nàng bò lên, loạng choạng ngã xuống đài sen, nhìn xung quanh, bắt đầu tiến về phía trước.

" Nàng đi đâu?"

Lục Áp đứng lên, giữ nàng lại: " Nàng hiện tại không thể đáp mây, có thể đi đâu!"

Nàng đứng lại bên cạnh tảng đá, cổ họng như chiếc cửa đá phong bế ngàn năm, không phát ra được âm thanh nào.

Nàng không phải không có gì để nói, mà là trong đầu có quá nhiều rối loạn.

Lòng Lục Áp lạnh lẽo.

Hắn đi tới trước nàng, cầm lấy tay nàng: " Ta đưa nàng về."

Mộ Cửu lắc đầu, rút tay ra. Đầu nàng rất đau, nàng thật sự muốn yên lặng một chút.

Lục Áp nói: " Ta sai rồi, ta không nên bỏ nàng lại, không nên nói những câu nói kia."

Mộ Cửu lắc đầu, không phải lỗi của hắn, không phải lỗi của hắn, chỉ là nàng rất mệt, cả người nàng như hoạt thi, nàng không biết nên nói gì, cũng không muốn nhìn thấy bất kì ai, hắn nhất định không biết nàng khó chịu thế nào, nàng suýt nữa đã bị linh lực của chính mình dằn vặt đến chết.

Nàng muốn đi tìm đáp án, biết được mình bị làm sao.

" Quách Mộ Cửu!"

Lục Áp gầm lên.

Nàng dừng lại, một lát sau liền xoay người.

Lục Áp cắn răng không lên tiếng.

Nàng thử nhiều lần, cuối cùng cũng có thể mở miệng: " Xin lỗi, Lục Áp. Ta thật sự đã sai rồi, chàng tha thứ cho ta đi."

Lục Áp run rẩy, sắc mặt tối sầm.

Hắn muốn nàng xin lỗi sao? Không phải! Hắn chỉ muốn nàng cãi hắn vài câu, đùa bỡn rồi nhờ vả, như vậy cũng không được?!

" Nàng tới đây." Hắn chậm chạp buông lời, nhẫn nhịn chua xót trong lòng, đưa tay về phía nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.