Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 219: Yêu ma hóa thân?



Chủ nhân trở về, đương nhiên Thanh Huyền Cung lại trở nên náo nhiệt.

Lục Áp là người thích náo nhiệt, vì thế ca cơ vũ cơ trong cung hắn rất nhiều.

Sau khi trở về, sinh hoạt của Lục Áp so với khi trước cũng không có gì khác nhau, mỗi ngày đều ngủ cho đến lúc muốn tỉnh, sau đó gọi hai người tới hát, hoặc là đi bộ quanh núi, quanh hồ hai vòng. Thế nhưng, lần trở về này hắn có thêm một việc phải làm, chính là mỗi ngày đều phải đến phụ điện, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt lò Dương Giác, còn bỏ thêm vài viên đá Chúc Dung vào lò cho lửa cháy càng mạnh.

Bên trong lò Dương Giác là một con Linh Đang.

Linh Đang từ khi bị hắn cầm về đã bị Tam Muội Chân Hỏa nướng một ngày một đêm.

Linh Đang là bảo linh mà Sáng Thế Thần Nguyên Linh chế tạo, ngày thường cực kì kiêu ngạo vênh váo, thế nhưng hiện tại, nó đã muốn khóc cũng không khóc được rồi.

Nó kiêu ngạo vênh váo thế nào thì cũng chỉ là được chế tạo từ kim loại, há có thể địch lại được Tam Muội Chân Hỏa?

May mà Lục Áp chưa từng có ý định đun chảy nó, mà chỉ từng lúc từng lúc nung đỏ nó.

Nó luôn ở đây chịu đủ loại dày vò, mà Lục Áp thì lại nằm gác chân trên giường xem Đế Giang nhảy Cửu Thiên Phượng Vũ.

" Nhị Thánh Tôn giá lâm!"

Ngoài cửa liền truyền đến tiếng thông báo, Hỗn Côn đến rồi? Linh Đang bỗng cảm thấy phấn chấn, vểnh tai lên nghe!

Từ ngoài cửa cung cao sáu trượng liền xuất hiện một người mặc áo bào thanh tiêu, mày dài mắt to, tiêu sái oai hùng, không phải Hỗn Côn thì là ai?

Lục Áp vẫn ngồi trên giường không hề nhúc nhích, mắt cũng không hề chuyển động.

" Lão tứ à, thích ca vũ đến thế sao?" Hỗn Côn cũng không quá để ý, cười ha ha ngồi xuống cạnh hắn.

Lục Áp như hóa đá nhìn chằm chằm Thanh Loan đang múa, khóe mắt cũng không liếc về phía hắn.

Hỗn Côn dừng một chút, nói tiếp: " Ta nghe nói, đệ đã chạy hết một vòng Thiên Đình? Thiên Đình có gì thú vị không?"

Lục Áp vẫn không nhúc nhích, chỉ có điều sắc mặt đen hơn.

Khi trước Hỗn Côn cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn Lục Áp gặp xui xẻo, sự không hoan nghênh này đúng là đã nằm trong dự liệu. Có điều Lục Áp không phát biểu cũng không gào khóc om sòm, điều này lại khiến Hỗn Côn có chút nghi hoặc, hắn chống người nhìn Lục Áp: " Đệ đã nhiều... ngày như thế không về, tại sao không đến chỗ ta ngồi một chút? Sư tỷ của đệ còn không biết đệ đã về đâu, đệ cũng không đi thăm muội ấy?"

Một ngày nơi này tương đương với một tháng ở Thiên Đình, thế nhưng họ tận lực muốn đem bản thân biến thành phàm nhân, bởi vậy cũng có phương thức tính giờ riêng.

Lục Áp thất thần trong chốc lát mới dựng người dậy, im lặng không lên tiếng uống một ngụm quỳnh tương mà Chu Tước vừa dâng lên.

" Đệ có chuyện gì?" Hỗn Côn cảm thấy có chút không ổn.

" Không có gì." Hắn buồn rầu đáp.

Sau đó đứng lên, tiến vào hậu điện.

Toàn bộ Tam Thập Cửu Trọng Thiên là của tứ huynh muội hắn, bên ngoài cửa cung là quần sơn, giữa mỗi ngọn núi đều có cầu ngọc bắc qua, từ trên nhìn xuống, toàn bộ thiên địa đều trở thành một cung thành tự nhiên khổng lồ.

Hắn trực tiếp đến Tử Quang Các, đẩy cửa, đưa chân khí vào viên ngọc bích trên vách. Trên khối ngọc dần dần hiện lên hình ảnh, ở núi Hồng Thương, nàng mang theo A Phục đang đi dạo quanh núi.

Nàng trước khi đi cũng khiến trong lòng hắn ngổn ngang tâm sự, hắn thừa nhận nàng nói có lý, cho dù nàng đi cùng hắn, cho dù nàng tiếp nhận hắn, nàng cũng chưa chắc đã bỏ qua nguyên tắc của mình, nếu nàng không như vậy, khi trước sao có thể tin lời của hắn mà đưa hắn về nhà? Làm sao có thể liều lĩnh, dù bị đuổi ra khỏi Thiên Đình cũng phải giữ hắn lại?

Nếu nàng không thiện lương, không nhẹ dạ, hắn căn bản cũng không có cơ hội tức giận với nàng.

Nàng tháo vòng tay cứu Ngao Khương. Nhưng khi ở Thanh Khâu, bên trong Tử Kim Chuông của Mộ Dung Thiêu Khanh, là nàng liều mạng đến chết để bảo vệ hắn.

Nàng đối với người khác đều là một loại bản năng. Đối với Lâm Kiến Nho, đối với hắn lúc đầu, đối với Ngao Khương, đều là bản năng đó.

Từ điểm này mà nói, hắn quả thực không nên chỉ trích nàng cứu Ngao Khương.

Có thể hắn quá hà khắc, nhưng hắn chính là luôn hi vọng nàng có thể quan tâm đến hắn thêm một chút, quan tâm đến bản thân nàng một chút, không nên quá tốt với người khác...

" Bẩm Thánh Tôn, có Ngao Sâm từ Tiên giới cầu kiến."

Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo.

Hắn liền che viên ngọc lại, đi ra.

Lưu Dương lần này ra ngoài đã hơn nửa tháng.

Mộ Cửu ở lại trên núi, hàng ngày không thiếu chuyện vui để làm, dù ban đầu cảm thấy rất thích thú nhưng dần dần liền cảm thấy có chút trống vắng.

Làm thiên binh trên Thiên Đình hơn một năm, hàng ngày đều trên nha môn dưới nha môn, đã quen ứng phó với những chuyện tình đột nhiên xuất hiện, đột nhiên lại rảnh rỗi như vậy, nàng liền không biết nên làm gì cho tốt.

Nàng liền có chút nhớ nhung Thiên Đình.

Nói thế nào đi nữa, nàng cũng nên hướng về mục tiêu của mình mà đi. Uổng phi 500 năm này, nàng không chắc sẽ có nhiều cơ hội tích lũy công đức như vậy.

Nếu nàng không thành tiên được, có nghĩa là trong tương lai cũng chỉ có thể đi gây thêm phiền phức cho người bên cạnh.

Nàng lên tinh thần, gấp hạc giấy tìm Thượng Quan Duẩn, hỏi xem chuyện Ngọc Lĩnh Sơn đã xử lí đến đâu rồi, sau đó chậm rãi chờ Lưu Dương quay lại.

Ngày hôm đó, khi đang ngồi trên sân thương thôi diễn quái tượng, cửa liền bị một trận gió mát đẩy ra, Mộ Cửu ngửi thấy một mùi hoa lan quen thuộc.

Vẫn chưa kịp để nàng phản ứng, Lưu Dương đã chắp tay đứng bên cạnh nàng.

" Xem ra cũng có chút tiến bộ."

Lưu Dương nhìn quái tượng, nhấc áo choàng ngồi xuống đối diện nàng.

Mộ Cửu đứng lên pha trà, cung kính đưa tới: " Trên Thiên Đình bận bịu, cũng không có bao nhiêu thời gian để luyện tập. Mấy ngày nay Đại sư huynh dạy con chút yếu quyết, con liền thử dùng xem thế nào. Có được sự khen ngợi của sư phục, xem ra con thực sự có tiến triển." Nói tới đây, nàng cũng không kiềm chế nối nữa, ngồi lại xuống ghế, mong chờ nhìn hắn, " Sư phụ đã tra được nhân qua mấy kiếp trước của con rồi sao?"

" Không được." Lưu Dương nâng chén trà lên, vô cùng thẳng thắn, " Ngươi trừ kiếp trước thuộc Thượng Nhất Thế ở Nhân giới, căn bản là không có kiếp trước."

Mộ Cửu sửng sốt: " Không có?"

Sao lại như thế?

Linh hồn trên đời này không phải đều luân hồi tái thế sao? Lẽ nào nàng là từ tảng đá nở ra?

Lưu Dương nhìn ra nghi hoặc của nàng, nói: " Không chỉ không tra được mấy kiếp trước, ta đi khắp thiên thượng địa hạ cũng đều không tìm ra được lai lịch của ngươi. Chính là Ngộ Không sinh ra từ một tảng đá thì cũng có thể nhìn thấy tảng đá. Nhưng còn ngươi, là chân chính trống rỗng."

Mộ Cửu không biết nói gì cho phải.

Nếu nàng không có kiếp trước, vậy linh hồn của nàng hình thành thế nào?

" Chẳng lẽ con là yêu ma gì đó hóa thân?" Nàng lo sợ hỏi. Dù sao linh lực bạo phát khi đó cũng thật đáng sợ.

" Yêu ma cũng có kiếp trước." Lưu Dương nhìn nàng, chậm rãi nói, " Không có kiếp trước cũng có nhiều loại khả năng. Nói thí dụ như, Lục Áp sẽ không có kiếp trước. Tứ thần chí tôn đều hóa thân từ thiên địa linh khí thượng cổ, những người như họ đều là thần lập kiếp."

Mộ Cửu yên lặng, vẻ mặt bắt đầu trở nên cổ quái: " Không phải sư phụ muốn nói con là một trong tứ thần chứ? Hình như con đã từng nghe người nói rằng Hồng Quân Lão Tổ mất tích?"

" Không có quy củ." Lưu Dương lườm nàng, thế nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Mộ Cửu thuần túy chỉ là nói mò, đương nhiên sẽ không tự cho mình là Hồng Quân Lão Tổ, coi như là thật, kiếp trước của nàng không phải cũng có thể nhìn ra nàng là thượng thần sao.

Nàng thở dài: " Con cảm thấy, nói không chừng con đúng là yêu ma. Yêu ma do tà khí lệ khí thượng cổ hóa thành."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.