Lục Áp hoàn toàn không có ý kiến, nhìn nàng một chút liền ngả người về phía nàng, nhìn bóng của họ dưới ánh trăng phản chiếu lên tấm bình phong: " Hiếm khi được nàng chủ động hầu hạ, thật làm ta thụ sủng nhược kinh."
Mộ Cửu đứng sau lưng hắn lặng lẽ nở một nụ cười diễm lệ như hoa.
Ánh trăng chiếu xuống, ngược lại khiến nàng cảm thấy yên bình.
Chỉ là trước khi ngủ, nàng vẫn trằn trọc một lúc.
Nàng chưa từng đến Ngọc Lĩnh, câu chuyện bát quái mà Phượng lão bản nói lúc trước vẫn vang trong đầu nàng, gia giáo lung tung của Vân gia quả thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt, nhưng theo lý mà nói cũng không phải như vậy. Lục Áp nói rất đúng, nàng đi chuyến này, không chừng có thể giải mã được bí ẩn trong lòng, hắn không thể đi cùng nàng cả đời, tiền đồ dù sao cũng phải do nàng tự thực hiện, học hỏi kinh nghiệm càng nhiều, tóm lại càng có ích vô hại.
Nghĩ vậy, nàng liền nghỉ ngơi, sáng hôm sau rời giường, thu thập chỉnh tề đi đến Ngọc Lan Điện.
Ngao Sâm cũng đã ở Ngọc Lan Điện.
Vân Khiển hiển nhiên đã ở lại đây đêm qua, khi Mộ Cửu đến, nàng ta đang đứng cạnh cửa sổ thay Ngao Sâm thu dọn y quan, mà Ngao Sâm lại thâm tình ngắm nhìn nàng ta, dường như một khắc cũng không thể chia lìa... Aa, đôi gian phu dâm phụ này! Nàng không nhịn được lén lút chửu một câu, người vô liêm sỉ nàng thấy nhiều rồi, nhưng không biết xấu hổ như thế này thì quả là hiếm thấy.
Nếu nàng là Vương Hậu thì đã sớm lật tung Long Cung, về nhà mẹ đẻ rồi, còn ở lại được nơi này, không thể không khiến người ta khâm phục!
Nhưng Ngao Sâm lớn lên rất xấu, không phải là kiểu người khiến mọi nữ nhân yêu thích, Vương Hậu lưu luyến hắn điều gì?
Còn có Vân Khiển nữa, nam nhân trên đời chết hết rồi sao? Nàng ta chính là nhắm mắt vớ bừa một trong những người theo đuổi cũng có thể hơn Ngao Sâm rồi, vậy mà lại chọn làm tiểu tam bên cạnh một nam nhân cặn bã như Ngao Sâm! Nàng quả thực hoài nghi, tộc nhân Hỏa Phượng tộc có phải có gien bất lương không, vì thế nên cái đầu cũng có vấn đề?
Ngao Sâm cũng không biết đã tích bao nhiêu đức, dù xấu nhưng cả chính thất và tiểu tam một người so với một người còn đẹp hơn, hài tử mà Vương Hậu sinh ra cho hắn ai cũng xuất chúng, không có ai xấu giống hăn. Chẳng lẽ vẫn đúng như nàng phỏng đoán, Vương Hậu đội rất nhiều nón xanh cho hắn, những hoàng tử công chúa này không phải cốt nhục của hắn, vì thế hắn liền ra ngoài tìm động vật giống cái khác?
" Hôm qua ngươi đào tẩu thế nào?"
Nàng đang đứng bên cạnh cây san hô nhổ nước bọt đến sắp nghiện, phía sau đột nhiên xuất hiện một thanh âm đầy tò mò.
Là tiểu tử Ngao Khương.
Mộ Cửu lập tức dài mặt: " Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm đi!"
" Ta làm gì?" Mặt Ngao Khương lúc trắng lúc đỏ, " Cũng không phải ta muốn dẫn họ tới, hơn nữa ta cũng không triệu ngươi vào."
" Còn biện hộ? Ta hiện tại không phải là sẽ cùng ngươi đến Ngọc Lĩnh Sơn bồi tội sao!" Mộ Cửu giận dữ, hôm qua không có cơ hội mắng hắn, hôm nay có thể coi như là mắng bù. Thực sự là ngoài miệng không có lông làm việc không tốn sức, hắn nhận tội còn không biết phái người về thông báo với nàng một tiếng sao? Tốt xấu gì nàng cũng có thể di chuyển hiện trường phạm tội, không để Vân Tiểu Tam bắt gặp a!
Ngao Khương tức giận nhảy chồm chồm như con ếch, Mộ Cửu vung tay một cái, đánh hắn bay ra xa.
Mọi người đã đến đông đủ, chỉ thiếu Vân Tích.
Nàng nhìn xung quanh, liền thấy một bóng dáng màu đen chậm rãi bước tới từ đầu bên kia hành lang.
" Khởi hành, xuất cung!"
Ngao Sâm ngồi chán chê bên cửa sổ cùng Vân Khiển nhìn thấy Vân Tích, trừng mắt nhìn hai người Mộ Cửu rồi ra lệnh.
Người đã đến đông đủ liền bắt đầu xuất phát đến Ngọc Lĩnh Sơn.
Hỏa Phượng tộc Ngọc Lĩnh hiện tại đang do Vân gia Vân Ly Thường làm trưởng tộc. Không được Vân Ly Thường thừa nhận, Ngao Khương chính là bị Ngao Sâm đánh chết cũng không thoát tội.
Băng Hồ ở phía Bắc, Ngọc Lĩnh Sơn ở phía Nam, cách xa nhau đâu chỉ mười vạn tám ngàn dặm, điều này khiến Mộ Cửu càng thêm khó lí giải nguyên nhân Ngao Sâm và Vân Khiến có thể tình cờ gặp nhau.
Vân Khiển và Ngao Sâm cưỡi Thanh Loan, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, Ngao Khương và Vân Tích cũng đều có tọa kỵ, Mộ Cửu không thể làm gì hơn là đằng vân.
Đi được hơn mấy trăm dặm, Ngao Khương bỗng nhiên nhảy xuống khỏi con Điểu Tinh Vệ của hắn, đứng trên mây cùng Mộ Cửu.
Mộ Cửu liếc hắn vài lần, hỏi: " Ngươi sang đây làm gì?"
Hắn nghiêm tục quay đầu sang trả lời: " Thương thế của ta không tốt, ngồi con chim điên này làm ta đau."
Mộ Cửu hừ lạnh một tiếng, mặc cho gió thôi, không thèm phản ứng với hắn.
Ngao Khương lại nói: " Xem một chút tu vi này của ngươi, nếu chịu không nổi đường xa, ta có thể niệm tình ngươi giúp ta mà tặng ngươi tọa kỵ."
" Cảm tạ." Tỉnh lại đi, Mộ Cửu mới không muốn nhận nhân tình của hắn, tuy tu vi nàng không cao nhưng linh lực của nàng đủ, Lục Áp cũng đã đưa cho nàng rất nhiều đan dược giúp tăng cường linh lực, hơn nữa nàng đã khai thông được nhiều đường kinh mạch, có thể tự hào nói rằng, nàng đã không phải là tiểu Hóa Thần đến mấy lão già nát rượu của Mật Dương Tông cũng không đánh nổi nữa rồi.
Ngao Khương hơi nhụt chí, im lặng một chút lại hỏi nàng: " Ngươi còn đang giận ta?"
Ánh mắt làm sao thế? Biểu hiện của nàng rõ ràng như thế mà còn hỏi, xem ra không chỉ đầu óc của Hỏa Phượng Hoàng không tốt, đầu óc của Long tộc cũng chẳng ra sao!
Mộ Cửu lần này liếc cũng không thèm liếc hắn.
Ngao Khương cũng trầm mặc một chút, một lát sau bèn nhỏ giọng: " Thật ra ta cũng không cố ý muốn làm liên lụy đến ngươi, chỉ là ngày đó ta vừa vặn muốn động thủ lại không tìm được người, vì thế liền bảo ngươi. Hơn nữa, họ cũng đều biết ta và Vân gia đã sớm bất hòa, cũng không phải vì ngươi xúi giục nên mới... Nói chung ta xin lỗi ngươi, xin lỗi là được rồi!"
Xin lỗi là được rồi?
Cũng thật là không coi nàng ra gì.
Sắc mặt Mộ Cửu không tốt lắm, muốn đáp lên một đám mây khác, Ngao Khương lại đưa tay ra ngăn cản: " Không cho ngươi đi!"
Mộ Cửu trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cũng trừng lại: " Ngươi là hộ tướng của ta, đương nhiên phải đi cùng ta."
Mộ Cửu sẽ sợ một thằng nhãi như hắn ư? Không đi thì không đi, hắn cũng không ăn nàng được. Vì thế, nàng liền thu kiếm lại, nói: " Không đi cũng được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, tại sao ngươi lại bắt Vân Tích? Sau khi bắt hắn về, ngươi đã nhốt hắn trong điện cả ngày, ngươi nói gì với hắn khi đó? Ngươi muốn thứ gì trong tay hắn?"
Ngao Khương run lên một chút, buông hai tay ra. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: " Ta muốn lấy lại Băng Phách Khóa."
Băng Phách Khóa?
Mộ Cửu chưa từng nghe nói đến vật này. Thế nhưng nếu thật sự có món đồ này, vậy đã nói rõ Vân Tích hôm qua không nói sai.
Có điều, hắn nói là lấy lại?
" Băng Phách Khóa đó là đồ của ai?" Nàng quay người sang, nhìn thẳng vào hắn.
" Đương nhiên là của Ngao gia ta." Ngao Khương liền lạnh xuống, " Băng Phách Khóa này là do tổ phụ ta tặng cho phụ vương, là di vật tiên cổ, phía trên có kí hiệu hộ linh. Băng Hồ vốn thuộc hải vực của Đông Hải, Băng Phách Khóa là do tinh hồn Băng Hồ biến hóa mà thành, sau khi phụ thân thành lập Long Cung, vật ấy chính là trấn hồ chi bảo của Long Cung, từ khi nào vốn là của người khác rồi?"
Mộ Cửu im lặng.
Nói như vậy, Ngao Khương không hề giả bộ, chẳng lẽ là do Vân Tích nói dối?
" Tại sao Vân Tích lại nói ngươi bắt hắn là vì muốn cướp đồ? Gì đó của Long Cung các ngươi tại sao lại nằm trong tay họ?"