Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 186: - Ngươi thích không?



Khi Mộ Cửu đi ra từ phòng Lục Áp, Tiểu Tinh đã làm cơm xong, họ cũng không làm khó dễ Ngao Khương nữa. Nhưng Ngao Khương hiển nhiên là đã ngồi không yên, thấy nàng xuất hiện từ phía xa liền lập tức chạy đến: " Khi nào chúng ta mới có thể khởi hành?" Nói xong, hắn liền thấy hai má nàng đỏ ửng, không khỏi ngơ ngẩn, " Ngươi làm sao thế?"

Mộ Cửu vội che mặt: " Không có gì, trong phòng hơi nóng. Ta đi báo với Lưu đại nhân xong là có thể đi rồi. Lục Áp nói, đến Tuần Sát Ty báo cáo trước sẽ an toàn hơn, nếu không, chỉ lấy danh nghĩa của riêng ta mà đi thì Vân gia sẽ không nể mặt."

Ngao Khương rất tán thành, nhưng vẫn nghi ngờ nhìn nàng một chút.

Tránh để bị người khác phát hiện, Mộ Cửu liền nói với Tiểu Tinh một tiếng rồi ra khỏi cửa tìm Lưu Tuấn.

Đi trên đường, nàng không kìm được mà thở dài một hơi, cái tên trời đánh kia, cảm thấy trêu đùa nàng rất vui sao?

Nhưng miệng thì mắng, trong lòng lại cảm thấy như có mây trôi, có gió thổi, có đầy những tư vị khó nói thành lời.

Hắn muốn nàng phải làm sao đây?

Nàng vừa có chút phiền muộn lại có chút mơ ước, tên kia, thật sự là muốn dằn vặt nàng đến chết rồi...

Thế nhưng, Lục Áp sao có thể nỡ dằn vặt nàng đây?

Nàng vừa rời khỏi, hắn liền đứng nguyên tại chỗ, nửa ngày cũng không nhúc nhích, trong ngực vẫn đọng lại hơi ấm của nàng. Hắn đã sống mấy chục vạn năm, bỗng nhiên lại biến thành một đứa trẻ, sẽ vì một nụ cười mà không thể dời mắt, vì một nữ tử nhỏ bé mà tim đập không ngừng, nàng quay đầu lại, lại càng khiến hắn quyết tâm đuổi theo nàng.

Có thể gặp được nàng, hắn liền cảm thấy Linh Đang thực ra cũng không đáng giận như vậy.

Tâm tình vi diệu của Mộ Cửu kéo dài tận đến khi nàng đến Tuần Sát Ty, nàng còn có chính sự cần làm, không cho phép bản hân sa vào chuyện mà nàng không có cách nào tự kiềm chế. Nhưng Lưu Tuấn đã rời khỏi nha môn, nàng không thể làm gì khác hơn là lại chạy đến tiên phủ của hắn, trùng hợp là hắn vừa vặn đang cùng mấy Thiên Tướng uống rượu trò chuyện linh tinh.

Nàng bước vào mời Lưu Tuấn ra, nói rõ ngọn nguồn, Lưu Tuấn liền đạp chân lên băng ghế, cười lạnh: " Ngao Sâm khi trước không phải hả hê lăm sao? Tại sao chút chuyện cỏn con này lại cần Tuần Sát Ty ta đứng ra?"

Mộ Cửu liền giải thích: " Lần này là Tam hoàng tử đến cầu xin ta, không phải hắn. Ta cảm thấy nên đi xem một chút. Nếu Ngao Khương tìm đến ta, cũng coi như là đã bẩm báo, nếu chúng ta không đê rý, tương lai nếu xảy ra chuyện thật thì không phải là đã thất chức sao?"

Trong vụ án mạng của Thanh Khâu và Thanh Xà tinh, đã có người nói Tuần Sát Ty hành sự bất lực, bằng không cũng không khiến tình thế nghiêm trọng như vậy. Lưu Tuấn không phải khong biết, sau đó thâm chí còn tăng cường tuần tra. Mộ Cửu vừa nói đến đây, hắn liền cảm thấy đúng.

Vì thế hắn khoát tay: " Vậy ngươi đi đi, sáng mai đến nha môn nhận lệnh."

Mộ Cửu vội vàng nói cảm ơn rồi cáo từ.

Nàng về nhà báo tin, Ngao Khương thở một hơi, tất cả vì thế cũng biết nàng lại muốn theo Ngao Khương đến Ngọc Lĩnh sơn.

Tiểu Tinh lập tức lo lắng: " Vân gia sẽ không gây khó dễ cho ngươi chứ?"

Ngao Khương đang muốn bảo đảm, Lục Áp đã nói: " Hỏa Phượng tộc vốn đã xuống dốc, nếu không có Thiên Đình ngự phong Ngọc Linh là quốc giới, chỉ sợ sớm đã không ai coi đó là một quốc gia. A Cửu là khâm sai Thiên Đình phái đi, họ nhiều lắm chỉ dám không phối hợp trong tối, há có lá gan làm khó dễ?"

Tiểu Tinh đã sớm biết Lục Áp chính là Lục Áp Đạo Tổ trong truyền thuyết từ miệng Thượng Quan Duẩn, đối với hắn phục sát đất. Nếu hắn nói Mộ Cửu sẽ không sai, nó liền yên tâm đem đĩa thịt đặt trước mặt Ngao Khương.

A Phục biết có thể đi cùng Mộ Cửu liền lập tức cao hứng, ngậm chiếc chân gà trong bát đưa cho Duệ Kiệt.

Duệ Kiệt cũng vui thay nó, ôm nó thì thầm, tình cảm đúng là quá tốt.

Bởi chuyện này, sau khi ăn xong, đám người liền tụ tập một chỗ bát quái chuyện giữa Ngao Sâm và Vân Khiển.

Mộ Cửu rửa mặt xong liền quay về phòng, đang định cởϊ qυầи áo nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nàng vừa khoác quần áo mở cửa, Lục Áp đã lập tức cầm tay nàng, niệm Ẩn Thân Chú bay ra khỏi cửa.

" Đi đâu?" Nàng hỏi.

Giọng Lục Áp vui vẻ: " Tìm chỗ nào đó ngồi một chút."

Dứt lời, thân ảnh hai người liền biến mất, bay đến một ngọn tiên sơn.

Mây mù, tinh không mênh mông, ngọc vũ trọng lâu, xung quanh là bách điểu du vũ, ánh trăng chiếu lên biển mây, là tiên cảnh đẹp nhất đối với Mộ Cửu.

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra một hơi thả lỏng.

Nơi nhiều sao nhất cửa châu là Ngân Hà, đến tiên sơn này, nàng mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra những thứ lấp lánh vờn quanh dãy núi cao vút này chính là Ngân Hà. Khắp nơi sáng rực như các loại đá kim cương tốt nhất, ngay cả màn sương mù che trên đỉnh núi cũng rạng rỡ kim quang.

Lục Áp đưa nàng hạ xuống, đến bên một bờ sông.

Càng đi xuống thấp hơn, cảnh vật lại càng rõ ràng, hóa ra tất cả vì sao đều là nước Ngân Hà tự phát sáng, nước sông trong suốt sạch sẽ, mặt sông rộng vô ngần, ngọn núi đối diện mờ ảo trong đêm tối, thỉnh thoảng có âm thanh thú vật đi lại. Bờ sông vốn không có gió, nhưng khi họ cùng nhau bước tới, những bông hoa dại liền nhẹ nhàng lắc lư.

Ánh trăng soi bóng họ xuống mặt đất, khi thì gần, khi thì xa.

Mộ Cửu dừng lại cạnh bờ sông, ngẩn người ngắm nhìn phía xa, Lục Áp ngồi xuống một tảng đá bên cạnh nàng, lấy sáo ngọc trong tay áo ra, bắt đầu thổi.

Tiếng sao du dương, ánh trăng dịu nhẹ, Mộ Cửu ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm gối chìm đắm trong cảnh vật.

Phía xa bỗng bay tới vài con Phượng Hoàng kim quang lấp lánh, tiếng phượng hót ngân lên trong không trung, bắt đầu múa, ngay sau đó liền đến Đế Giang, Thanh Loan. Cả bầu trời liền biến thành sân khấu múa của chúng! Tất cả đều đẹp đẽ bất phàm, cùng nhau nhảy múa giữa bầu trời Ngân Hà, càng khiến thiên nhiên xung quanh thêm mộng mị.

Mộ Cửu sợ ngây người, chống vào tảng đá đứng lên, Phượng Hoàng dẫn đầu liền đưa những người khác vây nàng vào giữa, lại tiếp tục múa, biến lông đuôi thành một bộ quần áo khoác lên người nàng, đưa nàng bay lên không trung.

" Đây đều là vũ cơ của Thanh Huyền Cung."

Tiếng sao không biết đã ngừng từ lúc nào, trong không trung chỉ còn dư lại tiếng nhạc thiều và tiếng phượng hót.

Thanh âm Lục Áp có chút lười biếng, ánh mắt hắn còn sáng hơn cả Ngân Hà, nhìn nàng chăm chú.

" Ngươi vốn muốn dẫn ta đến xem họ khiêu vũ?" Mộ Cửu hỏi.

" Không thích sao?" Hắn cất cây sáo đi.

" Thích chứ." Mộ Cửu cười, " Chỉ là ta thích xem mỹ nam khiêu vũ xung quanh ta hơn."

Lục Áp lườm nàng một cái: " Không có nam nhân."

Mộ Cửu nghiêm túc khuyên: " Vậy thu vài người đi."

Ánh mắt Lục Áp liền sắc như dao hướng về nàng.

Mộ Cửu bật cười, thanh âm vui vẻ khiến nước sông cũng sóng sánh vui theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.