Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 190: - Sương mù dày đặc



Nhưng Vân Khiển vẫn khiến nàng đối với Ngao Sâm từng xông thẳng lên Thiên Đình cướp được nàng từ tay Lưu Tuấn có nhận thức mới.

Nàng không biết nên nói gì, cúi người với Vân Tha, nghiêng mình bước ra khỏi cửa.

Trở lại chính điện, Vân Ly Thường còn đang ngồi, hắn cứ ngơ ngẩn, mãi đến khi chấp sự quan bên cạnh thông báo mới rũ mắt, nâng chén trà lên.

" Vân gia hồi phục, không biết Quách đại nhân có thỏa mãn không?"

Hắn hơi nhếch môi nhìn Mộ Cửu, nhưng trong đó chỉ có châm chọc và phẫn ý.

Đối với họ kiên trì một nghìn năm, cuối cùng lại rơi vào kết cục này mà nói, loại đả kích này không phải người thường có thể chịu đựng được. So với việc không thể vượt qua được tai bay vạ gió, chuyện nhìn tận mắt gia tộc của chính mình từng bước diệt vong, mà mình lại không thể làm gì được chính là cảm giác tuyệt vọng nhất. Nếu gia tộc của họ biến mất, trên đời này sẽ không còn Hỏa Phượng tộc nữa.

Mộ Cửu không trực tiếp trả lời hắn, chỉ nói: " Tung tích Băng Phách Âm Khóa chúng ta sẽ hỏi Long Vương. Thế nhưng nơi này còn có việc, mong Phượng Quân giải đáp thắc mắc."

Vân Ly Thường nhướn mày.

Nàng nói: " Xin hỏi, Ngao Nguyệt công chúa bị Cổ Điêu giả dạng để lấy trộm Băng Phách Khóa đang ở đâu?"

" Cổ Điêu gì?"

Vân Ly Thường nghe vậy liền nhíu mày, nhìn Vân Khiển mới đến một lúc mới nói: " Ta không phải Cổ Điêu nào đến Long Cung cả. Ta cũng không biết chuyện Ngao Nguyệt là chuyện gì."

Mộ Cửu sầm mặt: " Đến lúc này rồi, hai vị còn cần giấu diễm sao? Ân oán của các ngươi là ân oán với Long Vương, không liên quan đến Ngao Nguyệt, nếu lời đã nói ra, sao không thoải mái giao người ra đây. Việc này là do Ngao Khương báo lên Tuần Sát Ty, ta cần một kết quả để bàn giao lại."

Nói tới đây, nàng cầm bình hồ lô ngọc mà Ngao Khương đưa đến: " Đây chính là con Cổ Điêu đó, ngươi đang hoải nghi ta vu tội?"

Vân Khiển đưa tay mở nắp bình nhìn một chút, thở dài nói: " Ta xác thực không mượn tay ai làm việc. Nếu ta có thể phái người tiến vào Long Cung thì còn cần phải đợi đến bây giờ mới động thủ sao? Huồng hồ, Cổ Điêu là Thượng Cổ hung thú, há có thể để chúng ta tùy tiện sai bảo? Màu vỏ con Cổ Điêu này đã gần chuyển sang màu bạc rồi, ít nhất có 50 ngàn năm tu vi, Vân gia ta nếu có năng lực điều động được Cổ Điêu thì còn phải vất vả thế này ư?"

Vẻ mặt nàng ta ngược lại không như nói dối, hơn nữa cũng có đạo lý.

Mộ Cửu nhìn Ngao Khương, Ngao Khương liền hỏi: " Nhưng nếu không phải các ngươi làm, Băng Phách Dương Khóa cũng không phải do các ngươi cầm, vậy rốt cục nó đang ở đâu?"

" Băng Phách Dương Khóa?" Sắc mặt Vân Khiển lập tức trầm trọng, " Ngươi nói Băng Phách Dương Khóa đã bị mất?!"

" Lẽ nào ngươi không biết?" Mộ Cửu nhìn nàng ta chằm chằm.

Sắc mặt Vân Khiển trắng bệch, vừa rồi biểu hiện của nàng ta tương đối bình tĩnh, thế nhưng hiện tại lại không giấu nổi sự sợ hãi: " Ta không biết! Đúng là ta đã gài người vào để lấy Băng Phách Dương Khóa, nhưng thực tế ta không hề biết nó ở đâu, ta chỉ nghi ngờ nó được giấu trong Tây Xương Cung, dựa vào lần vào Long Cung tìm Vân Tích dò xét, nhưng căn bản không thể đắc thủ! Tại sao nó lại mất?!"

Nàng ta gấp gáp hỏi.

Họ sở dĩ không an táng Vân Tha là bởi còn món sẽ có một ngày lấy được Băng Phách Dương Khóa, đưa nguyên thần và linh lực hắn về trọng sinh, nhưng Mộ Cửu lại nói là Băng Phách Dương Khóa đã mất!

Một tia tuyệt vọng dần dần dâng lên trong mắt nàng ta.

Vân Ly Thường phía sau nàng ta cũng ngã ngồi trên ghế, giống như binh tướng khi thua trận.

Mộ Cửu nhìn họ, cũng dần dần không biết phải làm sao.

Ngày ấy ở Tây Xương Cung, nàng có thể từ đầu đến cuối không hoài nghi Ngao Sâm bị nữ nhân mà hắn yêu tâm cơ thâm trầm tính toán, nhưng sự thực đặt trước mặt, ngẫm lại, cho dù hiện tại lời Vân Khiển nói đều là vu tối, nhưng chẳng phải hắn cũng đã thừa nhận ra hắn đã từng đấu tâm nhãn với Vân Khiển sao?

Nhưng điều nàng quan tâm nhất không phải chuyện này, mà là nếu Vân Khiển nói Cổ Điêu không phải là do họ gài vào, họ lại không có Băng Phách Dương Khóa, vậy kẻ sau lưng Cổ Điêu là ai? Băng Phách Dương Khóa đã rơi vào tay kẻ nào?

Vốn cho rằng chuyện đã sáng tỏ, không nghĩ tới lại càng phức tạp hơn.

Vân gia đúng là không có năng lực thao túng hung thú Cổ Điêu, thực lực cũng không hơn không kém Băng Hồ, nếu Băng Phách Âm Khóa còn đang nằm trong tay họ, họ còn cần làm ra chuyện này để lừa gạt Băng hồ sao? Như vậy, nếu Vân Khiển không nói dối, chẳng lẽ là do Ngao Sâm nói dối?

" Bẩm Đại Vương, Nhị công chúa, Băng Hồ Long Cung truyền tin đến, xin mời Tam điện hạ mau chóng hồi cung!"

Chấp sự quan ngoài cửa ôm quyền tiến vào, tuy ngữ khí vững vàng, nhưng bước chân gấp gáp khiến người ta cảm thấy mấy phần sốt ruột.

Ngao Khương biến sắc: " Sao họ lại biết ta ở đây?"

Vân Khiển lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Mộ Cửu nhìn ra, Băng Hồ và Ngọc Lĩnh cách nhau hơn mười ngàn dặm, Ngao Sâm và Vân Khiển trước kia không phải muốn gặp là có thể gặp. Để giải sầu tương tư, tất nhiên họ sẽ có một con đường riêng. Vân gia không hủy con đường này, bị mất Băng Phách Âm Khóa cũng không đến Long Cung chất vấn, chính là còn muốn lưu lại một đường để ngày sau lấy được Băng Phách Dương Khóa.

Nàng liền đứng dậy: " Đã như vậy, chúng ta xin cáo từ."

Nói xong, nàng chắp tay với Vân Ly Thường, vỗ vỗ đầu A Phục rồi cùng hai người Viên La ra khỏi cửa.

Đứng bên ngoài đợi một lát, Ngao Khương mới chậm rãi bước ra, vẻ giận dữ khi đến hoàn toàn không còn, trong mắt trừ mê man chính là ngượng ngùng bất lực. Đến trước mặt Mộ Cửu, hắn vẫn sững sờ, đôi môi hấp háy không nói được gì.

Mộ Cửu nghĩ, nếu hắn sớm biết có chuyện này, nhất định sẽ không đi tìm nàng.

Nàng thở dài, nói: " Về Long Cung thôi."

Hắn do dự hỏi: " Ngươi đi cùng chứ?"

Mộ Cửu cười: " Việc này không phải là vẫn chưa xong sao, ta cũng phải đi nghe một chút xem phụ thân ngươi nói thế nào."

Sắc mặt hắn lúc này mới hòa hoãn một chút.

Mộ Cửu quay đầu dặn dò hai thiên binh về Thiên Đình trước, đồng thời thả hạc giấy truyền lời cho Lục Áp, lúc này mới cùng A Phục và Ngao Khương đi đến Long Cung.

Băng Hồ cách Nam Thiên Môn về phía Bắc bảy, tám ngàn dặm, đường đi so với từ Thiên Đình đến Ngọc Lĩnh còn xa hơn.

Sắc trời ngày càng tối, ở Ngọc Lĩnh hơn nửa ngày, khi ra ngoài cũng đã không còn sớm.

Sắc mặt Ngao Khương vẫn không tốt, Mộ Cửu có thể hiểu được, dù sao Vân Khiển đã đem gốc gác Ngao Sâm bới sạch sành sanh, hơn nữa Băng Phách Dương Khóa mất đi thế nào vẫn còn là nghi vấn, hắn là nhi tử, tất nhiên sẽ không thoải mái. Thậm chí hắn có thể đang thấy bị sỉ nhục, mặc kệ hắn và Ngao Sâm có bao nhiêu tình phụ tử, chỉ cần Ngao Sâm vẫn còn là phụ thân hắn, việc này vứt không được.

***Góc quảng cáo***

Chuyện là mình đang đào hố mới, lần này thử sức với thể loại hiện đại ngược tâm =)) Thế nên mong các bạn độc giả thân yêu hãy ghé qua nhà mình tại địa chỉ: https://tunguyetminh.wordpress.com/ và ủng hộ hố mới của mình bằng những chiếc vote 5 sao nhaaaa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.