Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 15: Thượng thần hấp dẫn hơn . .



Đi theo bên người là một đám tiên nga vóc người yểu điệu khuôn mặt xinh đẹp, Thái Thường nhăn nhó bước theo sát đằng sau Tiên Mẫu, không hiểu nổi vì sao ngắm cá còn gọi đến nhiều tiên nga phụng dưỡng đẹp mắt như vậy, rõ ràng là làm nổi bật dáng vẻ khó coi của nàng!

Tiên Mẫu đang giảng giải vui sướng, không thấy tiếng đáp, xoay người thấy Thái Thường rủ đầu xuống dường như tâm tình không vui, liền kéo tay nàng lên, hiền từ cười với nàng nói: “Thái Thường sao thế? Không muốn theo lão thái bà này dạo chơi sao?”

“A! Tiểu tiên không dám!” Thái Thường vội vàng lắc đầu: “Có lẽ là…là tiểu tiên đêm qua ăn không tiêu, sáng nay bị đau bụng.”

“Đau bụng sao?” Tiên mẫu vội ra ý bảo đội ngũ dừng lại, nắm thật chặt cánh tay nhiều thịt, trắng trắng của Thái Thường quan sát: “Là ta sơ sót, chỉ muốn vội vã cho các con gặp mặt một lần, đều chưa từng hỏi qua những năm nay sức khỏe con thế nào.”

Thái Thường thấy Tiên Mẫu khẩn trương như vậy, trong lòng có chút hối hận nói dối: “Kỳ thật… thân thể tiểu tiên rất tốt, từ lúc sinh ra đến bây giờ đều cực kỳ tốt! Người không cần lo lắng con, chúng ta đi xem cá đi. À, Người mới vừa nói muốn cho con gặp mặt ai? Là những thần cá kia sao?”

Tiên Mẫu thở dài một tiếng, vành mắt đỏ lại hồng, xoa nắn gò má đầy đặn của nàng nói: “Đứa nhỏ ngốc, làm sao con có thể quên nó chứ! Cuối cùng hôm nay con đã trở lại, bản giá cũng rốt cục giải quyết xong một tâm sự, chờ các con đoàn viên .”

“Ặc… Khải tấu bà trẻ, đầu óc tiểu tiên ngu dốt, đối với lời người nói không hiểu rõ lắm, mong Tiên Mẫu chỉ rõ.”

Thái Thường cung kính vái một cái, sợ Tiên Mẫu không biết đầu óc nàng mất linh quang, vạn nhất xảy ra sai lầm gì, lại muốn trách cứ nàng.

“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan…” Tiên Mẫu than nhẹ một tiếng vuốt mái tóc của nàng: “Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, không vội, không vội.” Bà gọi một vị tiên nga hỏi: “Ti Cầm đến chưa?”

Vị tiên nga đáp: “Vừa rồi Đế Quân đến báo, ngài ấy đến ngư đài chờ.”

“Rất tốt.” Tiên mẫu vuốt cằm, cười kéo Thái Thường qua: “Cùng con đi gặp một người bạn cũ, Ti Cầm Đế Quân, còn nhớ không?”

“Thúc công?” Thái Thường hô tiếng: “Đương nhiên là nhớ rõ, thúc công đối với con rất tốt! Hôm nay ngài ấy cũng tới thưởng cá sao?”

“Thúc công? Con gọi là Ti Cầm là thúc công?”

Tiên Mẫu như trăm mối tơ vò: “Con đã gặp qua Ti Cầm? Là nó dạy con như vậy sao?”

Thái Thường đàng hoàng gật đầu, tiên mẫu khó hiểu, có điều Ti Cầm không nóng lòng làm quen với con bé, thì bà cũng yên lặng theo dõi sự thay đổi.”Tùy các con đưa ra kiểu thân thích gì, nó đang đợi con, nhanh tới đó đi.”

“Dạ? Bà trẻ, người không cùng đi sao?”

“Không ” Tiên Mẫu cười lắc đầu: “Bản giá chỉ đột nhiên muốn ngắm dáng vẻ của con thôi, chứ không muốn làm phiền các con.”

Thái Thường cung kính tiễn Tiên Mẫu đi, nâng người lên suy nghĩ, ngắm dáng vẻ của nàng một chút…Chẳng lẽ Tiên Mẫu muốn trở về điện khêu bấc đèn chơi sao?

Đầu óc ngốc thật tốt, nói chuyện làm việc đều không giống bọn họ quanh co lòng vòng như vậy.

Vài vị tiên nga dẫn nàng vào Tử Trúc Lâm, lại xuyên qua đường hành lang uốn khúc, thấy một hồ sen năm màu nằm ngay trước mắt, long lanh. Thái Thường hưng phấn đi tới gần, đuôi cá chép vàng lấp lánh chói mắt vẫy đạp. Nếu không phải có tiên nga ở đây, chỉ sợ nàng sẽ mừng rỡ nhảy dựng lên.

Mẫu thân từng nói, người có đầu óc ngốc thì phải tiếp xúc với nhiều vật có linh tính, như vậy mới có thể thuần hóa đầu óc nàng trở nên bền bỉ linh động. Ừ, hôm khác nàng sẽ nói với sắc quỷ thượng thần, để hắn nuôi toàn thần cá trong điện Ngẫu thần, dùng thứ này hun đúc đầu óc nàng.

Đang lúc nàng tràn đầy mừng rỡ nghĩ xem làm sao để vớt trộm một con giấu vào tay áo mang về điện, đột nhiên trông thấy một bóng người cao to quen thuộc màu trắng lướt qua.

Thái Thường ngẩng đầu lên, bắt gặp Ti Cầm đang đứng lặng im bên kia hồ sen, cũng đang ngắm cá giống nàng, tựa hồ không chú ý thấy nàng đã ở đây ngắm cá. Không giống vẻ vui mừng của nàng, vẻ mặt ông chú nhìn qua dường như rất bi thương. Liệu có phải ngài ấy cũng muốn vớt một con mang về lại sợ bị mắng hay không?

Không hi vọng trông thấy ông chú luôn cười hì hì lại không vui như vậy, nếu như ngài ấy thật sự muốn vớt một con thì nàng sẽ đi giúp! Nghĩ vậy, Thái Thường rón ra rón rén đi vòng qua sau lưng Ti Cầm, ngừng thở, nhón chân lên, hai cánh tay đột ngột che lại tầm mắt của Ti Cầm: “Thúc công đoán xem ta là ai?”

Bị nàng che kín con mắt khuôn mặt trong nháy mắt nở một nụ cười: “So với bất kỳ người nào, ta cũng có thể đoán ra là ngươi.”

“Ừm?” Thái Thường lùi người về, trông thấy Ti Cầm xoay người lại cười xoa đầu của nàng, liền bỉu môi nói: “Chơi không vui, thúc công dễ dàng biết là ai như vậy.”

“Nếu như bản quân nhận không ra ngươi…” Trong mắt Ti Cầm phảng phất một tia buồn bã: “Thì sống vô dụng mấy ngàn năm nay rồi.”

“Thái Thường biết rõ, thúc công cũng là thượng thần, nhận không ra Thái Thường sẽ bị cười đến rụng răng!” Thái Thường có chút biết chuyện để ý thay hắn giải thích.

Ti Cầm ló người ra kích thích vài vằn nước, trong phút chốc những con cá tiêu dao tứ tán hướng đến chân bọn họ tụ lại. Thái Thường vừa kinh hô vừa vỗ tay: “Tiểu tiên nhất định phải tìm ra thời gian đi theo thúc công học tiên pháp! Thái Thường cũng muốn bắt chước thuật hô phong hoán vũ!”

Ti Cầm nhìn nàng cười lúm đồng tiền đột nhiên mở miệng: “Thái Thường, về sau đừng gọi bản quân là ‘thúc công’, được không?”

“Dạ…” Đầu óc Thái Thường không suy nghĩ sâu xa nhiều, đại khái chắc là ông chú ngại xưng hô thế này già rồi thôi.”Vậy ta giống bọn họ gọi người là Đế Quân, được không?”

Khi đó khi nàng rời đi, ta còn chưa phải là Ti Cầm Đế Quân này …

Ti Cầm thử thăm dò hỏi: “Gọi ta là ‘Thượng thần’ được không?”

“Hả? Vậy không được!” Thái Thường khoát tay nói: “Đây chẳng phải là ngài cùng sắc quỷ…à… Ngẫu thần điện quân cùng bối phận sao? Ngài không thích Thái Thường gọi ngài là thúc công, vậy ta liền gọi ngài Đế Quân!”

Có lẽ nàng chưa từng phát hiện, ở trong lòng cách xưng hô đó đã chấp niệm chỉ dành riêng cho một mình Hào Hành.

“Có lẽ ngươi đúng…” Ti Cầm mỉm cười: “Ti Cầm thượng thần đã mất đi cùng với nàng. Hôm nay đây, chỉ còn Ti Cầm Đế Quân cùng Thái Thường tiểu tiên mới luân hồi .”

“Đế Quân lời ấy sai rồi.”

Giọng Hào Hành giống như một thanh kiếm vô hình đột nhiên xuyên thấu cả tòa sen.

“Không có kết cục nào là mệnh định, kiếp luân hồi này đã sớm đầy đủ, bản điện ngu muội, chưa từng suy đoán ra giữa Thái Thường và ngài sẽ có điều gì cùng xuất hiện.”

“Thượng thần – -” Thái Thường không uổng phí dầu óc suy nghĩ xem hai người bọn họ lúc đó nói gì, ngọt ngào gọi Hào Hành còn chạy tới lôi kéo tay áo hắn, nói: “Ta mới còn định cùng ngài bàn bạc, để trong điện cũng nuôi mấy cái con cá này đây! Ngài cũng tới ngắm cá sao? Mau nhìn mau nhìn, rất là đẹp !”

Hào Hành hài lòng nhìn Thái Thường kéo tay của hắn, hừ, quả nhiên là an bài hai người hẹn hò! “Nuôi cá sau này hãy nói, lúc bản điện đi ra nghe thấy loáng thoáng tiểu tiên nga làm bánh gạo hoa đào, hình như mùi vị không tệ…”

“Bánh gạo? bánh gạo!” Thái Thường lau nước miếng: “Không nuôi cá , không nuôi! Tốt nhất là trong điện tất cả đều chứa bánh gạo! Thượng thần ngài còn muốn ngắm cá không? Cá nhân tiểu tiên cảm thấy con cá này không có gì đẹp mắt, không bằng…”

“A? Phải không? Thật bản điện cũng cảm thấy con cá này không có gì đẹp mắt.”

Hào Hành cố ý suy nghĩ một phen: “Không bằng trở về điện nghiên tập tiên pháp, thuận đường dùng mễ cao hoa đào làm điểm tâm ngươi thấy thế nào?”

“Ta thấy rất tốt! Tốt không thể tốt hơn! Tiểu tiên cũng đang có ý đó nha thượng thần!” Thái Thường hớn hở tán thành, đến trước mặt Ti Cầ,, thẹn thùng chà xát bàn tay, nói: “Vậy thúc công… À không! Đế Quân, tiểu tiên xin được cáo lui trước, nếu như một lát bà trẻ đến, làm phiền ngài giúp Thái Thường chuyển lời một tiếng, nói Thái Thường về trước nghiên tập tiên pháp .”

“Như vậy chúng ta cáo từ, Đế Quân xin dừng bước.”

Hào Hành khiêu khích nhìn Ti Cầm một cái, kéo tay Thái Thường qua nói: “Chúng ta đi.”

Thái Thường vội vàng gật đầu, hướng về phía Ti Cầm vẫy vẫy tay không thể chờ được nữa theo sát Hào Hành bước lên đám mây bay xa .

Thật lâu sau vẫn có thể nghe thấy Thái Thường vui vẻ nói đám mây của Hào Hành rắn chắc chất lượng tốt… Ti Cầm đứng bên hồ sen, nhẹ nhàng lắc ngón tay, những con cá liền tản ra, giống không thể đợi được việc thoát khỏi chàng và Thái Thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.