Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 18: Đón chào cuộc sống mới tươi đẹp. .



Thấy bình minh, Thái Thường từ cây đèn bò ra ngoài, bởi vì eo thon hình như lại to ra một vòng, làm cho lúc đi ra nàng phải hít bụng vào mới không bị kẹt giữa chừng.

Hào Hành từ ngoài điện bước vào, Thái Thường theo thường lệ nghênh đón khẽ khom người kêu: “Thượng thần, sớm vậy!”

Nhưng Hào Hành ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, cứ lo chắp tay sau lưng vòng qua nàng mà đi. Thái Thường đợi hắn đi vào nội điện, nhíu mày lại nói: “Hừ! Lúc có hứng thì ném một nắm hạt sen qua, mất hứng thì không để ý người, bản tính gì kỳ? Bọn thượng thần đều là kỳ quái !”

Thái Thường từ điện Tiên Mẫu về, đối với lời Tiên Mẫu nói nghe không hiểu ra sao. Muốn đi tìm Tử Loan bàn luận tài nghệ ẩm thực hạt sen, lại bị thủ vệ thiên binh cản ở ngoài điện. Đến khi có người báo cho mới hiểu ra, hôm nay Tử Loan cùng vài vị Thiên tôn lên đường đến Ngũ Hoa Sơn tu hành, hơn trăm năm mới trở về.

Thái Thường vừa nghe liền đỏ mắt, chạy đến điện Thiên tôn vài vòng cũng không thấy bóng dáng Tử Loan. Nghe nói Thiên tôn đã ngồi trên loan giá bay đến Ngũ Hoa Sơn , Thái Thường liền liều mạng đuổi theo. Bất luận thế nào, Tử Loan là một trong số ít bạn bè của nàng tại Thiên cung, Tử Loan đi rồi, trong lòng khó tránh khỏi đau xót.

Vài cỗ xe vàng phải rối rít dừng lại, bởi vì phía sau có một quả cầu tròn không ngừng vẫy tay, đám tiểu Thiên tôn đều chen chúc muốn nhìn một chút xem là vật gì.

Tử Loan đang ngủ gật, bị tam ca đẩy một cú mới tỉnh. Liếc sau lưng, thấy Thái Thường đang theo đuổi không ngừng, liền nhảy khỏi cỗ xe, thấy nàng thở hồng hộc chạy tới, cười hỏi: “Chị Thái Thường? Đuổi theo ta sao?”

“Hờ… hờ… Ta… hờ…” Thái Thường dựa cỗ xe người thở gấp không ra hơi, lấy ra một túi hạt sen trong ngực đưa Tử Loan: “Ta sắp làm con dâu nhà người ta … Những thứ này là của mẫu thân người ta….Thì không thể ăn nữa… Điện hạ…Điện hạ không cần làm con dâu nhà người ta…thì giữ lại ăn đi!”

Tử Loan nhận hạt sen, Thái Thường dặn dò: “Bọc mật ong đó! Ít như vậy, nên ta cho điện hạ hết. Đầu óc điện hạ thông minh như vậy, chờ điện hạ trở về, có lẽ sẽ cao hơn ta, khi đó nhất định có thể thành vị đại thần tiên đức cao vọng trọng!”

Đến khi Thiên binh gọi, Thái Thường mới xin lỗi khoa tay múa chân ra dấu tay, ý bảo đợi thêm lát nữa, liền kéo Tử Loan cách khá xa một chút, đỏ mặt nói: “Cái kia điện hạ… điện hạ có thể để ta ôm một cái hay không? Điện hạ đi ta thật sự là rất nhớ…”

Tử Loan cười lắc đầu: “Không thể cho.”

Thái Thường lúng túng sờ đầu: “Bị một đứa bé như điện hạ cự tuyệt thật là xấu hổ, có thể… Thôi, điện hạ mau đi đi… Còn định lau lau dầu của búp bê thông minh, để cho ta cũng thơm lây theo.”

Tử Loan nghiêng đầu cười một tiếng, đột nhiên kéo cánh tay của nàng nhảy lên hôn một cái trên mặt nàng: “Chị Thái Thường, chờ Tử Loan trở lại sẽ biến chị thành gầy! So với trăng lưỡi liềm còn gầy hơn!”

Thái Thường cảm động không thể nào hơn, nước mắt nước mũi rơi xuống đợi đến khi cỗ xe vàng sớm đã lái ra khỏi cửa Thiên cung mà cổ tay nàng còn đang không ngừng vẫy. Đợi nàng hưng trí bừng bừng trở về điện Ngẫu Thần, thấy Hào Hành đang ở ngoài điện dạy Xương Bồ vung ngự kiếm, liền vui tươi hớn hở chạy tới: “Thượng thần thượng thần! Vừa rồi ta đến lau dầu cho Tử Loan!”

Xương Bồ hướng nàng cười nhẹ một tiếng, tay cầm kiếm run lên, Hào Hành liền gõ hắn một cái: “Chú ý mắt tâm hợp nhất, ngưng khí tức thần.”

Thái Thường le lưỡi, biết là đã làm ồn bọn họ đang học, liền ngoan ngoãn lui ra, vẫn nên theo tiểu tiên nga học làm chút điểm tâm đến chiêu đãi khách.

Xương Bồ và Hào Hành hành lễ với nhau, học xong bước vào điện, lúc mới vô điện dùng bữa Xương Bồ thấy trên bàn bày biện các món điểm tâm quý, lạ lại rực rỡ muôn màu lập tức ngũ tạng khua chiêng gõ trống, thèm thuồng hỏi: “Sư phụ…có thể dùng bữa chưa?”

Thái Thường lúc lắc đầu nói: “Ăn đi ăn đi, ta mất nửa ngày mới…”

“Bản điện khuyên ngươi không nên ăn thì tốt hơn.” Hào Hành tới ngắt sự hào hứng đang dâng lên của Thái Thường: “Nàng làm sẽ nghịch đến chết người.”

Thái Thường chăm chăm nghe thấy lời của hắn, vừa rồi bởi vì bận rộn làm cả bàn điểm tâm mà lòng tràn đầy mong đợi, giờ lòng thoáng cái đã lạnh đi.

Xương Bồ rất kinh ngạc: “Hả ? Nhiều như vậy… Thoạt nhìn ăn rất ngon, một phen tâm ý của Thái Thường…cũng không thể ăn sao?”

Hào Hành không nói, liếc Xương Bồ một cái: “Ngươi trở về đi.”

Xương Bồ vẫn còn đang kinh ngạc, lòng Thái Thường uất ức trăm bề, nói: “Những thứ này là ta đi theo tiểu tiên nga học được, không phải tự mình làm, ta bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện nữa. Vừa rồi làm xong ta đã ăn qua trước, có thể ăn…”

Xương Bồ không rõ trong điện này tràn ngập không khí gì, tự than thở một tiếng rồi hành lễ đi về.

“Lần sau chớ có lại lãng phí lương thực vô ích.”

Hào Hành ném một câu nói rồi đi mất , Thái Thường giật mình nhìn xem hắn rời đi, cảnh giác được tên sắc quỷ này không chỉ riêng tâm tình không tốt, mà còn phát cáu nhằm vào nàng!

Nhưng nàng suy nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra đến tột cùng là đắc tội hắn chỗ nào, thật là người hỉ nộ vô thường! Hừ, không để ý tới nàng, nàng cũng không để ý hắn!

Ban đêm trong điện mờ đi, Hào Hành nhìn cây đèn, gọi: “Thái Thường tiểu tiên, tu hành một ngày không thể trì hoãn, từ hôm nay ngươi về đến cây đèn tiếp tục tu luyện đi.”

Miệng Thái Thường cắn đầy điểm tâm không đáp lời, trong tay còn lén cầm thêm mấy miếng bò vào trong. Hào Hành liếc nhìn nàng, nhíu mày: “Lúc tu hành sao ngươi còn có thể ăn những thứ ngoại vật này? Tâm không thành làm sao trở thành thượng thần?”

Thái Thường từ trong cây đèn bay ra một câu: “Là ngài nói không cho phép tiểu tiên ta lãng phí lương thực nữa, ăn hết vào bụng sẽ không lãng phí.”

Hào Hành nhíu mày: “Bản điện cũng chưa từng nói qua muốn ngươi ăn hết tất cả, cũng có thể để chút ít cho người ngoài…”

“Ai da! Thượng thần ngài quên rồi, ăn những thứ của tiểu tiên ta sẽ nghịch đến chết người đó! Ta chỉ là mua dây buộc mình thôi!” Thái Thường đem lời nói nghẹn về lại cho hắn, sau đó không nói không rằng, không ngừng ở trong đèn khoa tay múa chân muốn đem hắn chia năm xẻ bảy thế nào.

Nhưng đến nửa đêm, Hào Hành đang định đi ngủ, chợt nghe trong điện có tiếng khác thường, để nguyên áo bước đi thong thả. Ở ngoài điện chỉ thấy chiếc đèn nhỏ chiếu ánh sáng yếu ớt, chập chờn không ngừng, Hào Hành vội vàng tới, gọi vài tiếng: “Thái Thường?” Không thấy trả lời, hắn tung người bay vào, phát hiện hơi thở của Thái Thường sớm đã mỏng manh, toàn thân lạnh run trong chăn.

Trên mặt đất rơi lả tả mảnh vụn điểm tâm thừa lại, rất nhiều thứ bị nàng nôn ra, trong tay còn nửa miếng chưa ăn xong.

Hào Hành lập tức đem nàng ra ngoài, gọi tiểu tiên nga tỉnh dậy lau dọn một phen, sau đó ngồi xuống đối diện truyền chân khí cho nàng. Ở cả đêm, rốt cục Thái Thường mới tiêu hết. Vừa tỉnh, thấy mắt Hào Hành căm tức nhìn, nàng rất muốn ngủ tiếp.

“Bản điện nói cho ngươi biết về sau đừng mơ vào phòng bếp!”

Vẫn lãnh đạm như vậy, vẻ mặt rất đáng ghét kia thật muốn nhào tới cắn một cái! Tay hắn nắm bả vai nàng dùng lực rất lớn, thiếu chút nữa ngắt ra một miếng thịt. Có điều Thái Thường nghĩ, nếu hắn có thể ngắt rơi ra nhiều thịt thì cứ làm, ngắt nhiều một chút.

Vì thế từ đó Thái Thường sẽ cùng phòng bếp kia vô duyên. Tuy mới rồi nàng ngộ độc thức ăn nhưng nghỉ ngơi mấy ngày khôi phục nguyên thần, liền mượn tiên bào rộng rãi lén giấu chút điểm tâm chưa bị Hào Hành vứt, mang theo ra ngoài.

Đứng bên ngoài phủ Đế Quân, thấy Ti Cầm hồi phủ, Thái Thường bay qua, bắt nụ cười trước giờ không thay đổi của Ti Cầm, lập tức tâm tình tốt hơn phân nửa, “Vẫn là thúc công tốt nhất! Lúc nào thấy Thái Thường đều cười, không giống thượng thần kiêu ngạo, suốt ngày đều làm bộ mặt xấu!”

“Trước kia bản quân… cũng có điệu bộ kiêu ngạo như thế .” Ti Cầm đưa tay xoa gò má nàng: “Sao khí sắc không tốt?”

“Hả? Hắc… Chắc là do Thái Thường mập nên khí sắc không tốt lắm…” Thái Thường vô tình tránh sự đụng chạm của Ti Cầm, từ trong người lấy ra miếng điểm tâm đưa cho Ti Cầm: “Mấy ngày trước Thái Thường bị tiêu chảy không thoải mái, chắc chắn không phải vì điểm này tâm có vấn đề, mà vì Thái Thường ăn quá nhanh! Những thứ này là do Thái Thường đi theo tiểu tiên nga học được, so khối đá trước kia tiến bộ hơn nhiều, ngài nếm thử đi.”

Ti Cầm cười nhẹ, nhận lấy những miếng điểm tâm, sau đó cầm lấy một miếng cắn một cái. Thái Thường khẽ cảm động: “Ngài không né tránh giống họ, không sợ là rất khó ăn sao?”

“Ừ?” Ti Cầm nghiêm túc nhai: “Không đâu, lúc này ăn ngon hơn nhiều.”

“Thật sao?” Mắt Thái Thường sáng lên: “Sớm biết thế thái Thường để cho ngài, ngài thật tinh mắt!”

Ti Cầm cười, nói: “Trước kia, mắt đều bị yêu ma ăn hết, cho nên mới phải thương tiếc cả đời… Cuối cùng ta đã biết sửa sai.”

Thấy vẻ Thái Thường lại mơ hồ, Ti Cầm không nói thêm, hỏi: “Hôm qua Tiên Mẫu cho gọi bản quân, nói an bài bản quân cùng ngươi tu tiên với nhau, ngươi cũng đã biết rồi?”

“Dạ!” Thái Thường gật đầu: “Thái Thường nguyện ý cùng ngài tu tiên, sửa đổi tính tình tốt như ngài vậy!”

“Lỡ đâu trong xương bản quân đã là một thần tiên tội ác tày trời, ngươi cũng nguyện ý sao?”

Thái Thường bĩu môi nói: “Tội ác tày trời Thái Thường đã gặp qua, không sợ.”

Có điều trong lòng nàng khó hiểu, vì sao Tiên Mẫu không nói là thúc công dạy nàng, mà nói là…song tu gì đó…Ý chắc là hai người cùng nhau tu tiên thôi!

“Tốt lắm” Ti Cầm xoay người vào cửa điện: “Ngày mai đi, hẹn ngươi tại điện Tiên Mẫu, dẫn ngươi đến hồ nước Thúy Trúc lần trước, mỗi ngày tu hành ba giờ, đồng ý chứ?”

“Được!” Thái Thường vui vẻ gật đầu, đi theo thúc công nhất định ăn ngon ngủ ngon, cuộc sống tươi đẹp rốt cục sắp bắt đầu!

***

Trở về điện, thấy Hào Hành không để ý đến nàng, Thái Thường cũng không cầu xin hắn. Chờ lúc trời tối, Tiên Mẫu hẹn nàng cùng đi phổ độ kiều ngắm chúng hoa thần nhảy múa. Nghe nàng nói đồng ý cùng Ti Cầm tu tiên, liền lập tức vui vẻ không ngậm miệng được: “Ta đã nói nó không kiềm nén được… Đợi đến khi tu thành, Thái Thường, con sẽ hiểu bà trẻ là vì muốn tốt cho các con.”

Đầu Thái Thường lại u mê đần độn: “Vì muốn tốt cho ‘chúng con’? Tốt điều gì?”

“Đừng ngại Thái Thường, đừng sợ mà không dám nói ra, bản giá làm chủ, an bài cho con cùng Ti Cầm song tu!”

Thái Thường e lệ gật đầu, nghĩ thầm đúng vậy, vốn không phải là hai người cùng nhau tu tiên sao? Chỉ là kỳ quái thúc công lợi hại như vậy còn tu làm gì? A! Chẳng lẽ ngài ấy muốn soán vị làm Thiên đế sao? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.