Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 24: Tu tiên gặp phải nữ quỷ . .



Vác khuôn mặt lấm nước miếng của Thái Thường trở về điện, tiểu tiên nga ra đón nhìn sau lưng Hào Hành: “Thượng thần, vì sao Thái Thường tiên tử không về a? Hôm nay có chuẩn bị đào tiên mà tiên tử thích ăn nhất đó.”

Hào Hành buồn bã xoay người, bậc thềm vắng vẻ sẽ không còn một tiểu tiên tử trắng trẻo mập mạp leo lên, mỗi lần bò một bậc đều thở hồng hộc mắng to một câu: “Sắc quỷ thượng thần không có chuyện gì làm hay sao mà sửa cái bậc cao thế! Thật là lãng phí vật liệu.”

“Ngươi ăn nhiều một chút đi. ” Hào Hành không muốn ăn, khoát khoát tay trở về nội điện: “Đêm nay bản điện và nàng ấy đều không dùng bữa .”

Bước vào, Hào Hành thấy đại điện tối đen bèn mang chiếc đèn kia ra phất một cái, ánh sáng liền tỏa ra. Chưa bao giờ nói với Thái Thường, thế gian này làm gì có tụ hoa đăng, đây bất quá chỉ là cây đèn tầm thường, chỉ vì tìm lý do để có thể cùng nàng bên nhau thôi.

Hào Hành vào đi trong cây đèn, nhìn thấy hình nhỏ trên bức tường do lúc Thái Thường lười biếng tu luyện khắc trên vách, có chút nhìn không ra là hình ai. Hào Hành cẩn thận phân biệt hồi lâu, nhíu mày khẽ nguyền rủa: “Thái Thường tiểu tiên, nàng vẽ con cóc giương miệng rộng dạy người này là bản điện sao? !”

Bên cạnh con cóc còn viết mấy hàng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Sắc quỷ, hôm nay ngươi ngáy ngủ, tiếng vang rất to, ta bị ngươi hại ngủ không được!” “Sắc quỷ hôm nay lại mang nữ tiên tử về, hư quá…” “Ta biết sắc quỷ đang ghen, Thái Thường phải tiếp tục cố gắng!” “Tối hôm qua sẽ không có em bé sao?” “Tiểu tiên nga lén cho ta ăn một quả đào tiên, mùi vị thật ngon.” “Hôm nay Thái Thường ghi nhớ lại bị nhức đầu.” …

“Làm sao bây giờ…” Chàng cười khổ cầm lấy quả đào nàng cắn một nửa để trên đài sen: “Mới có nửa ngày bản điện đã nhớ nàng rồi.”

“Thượng thần? Thượng thần? Ngài còn chưa ngủ sao?”

“Chưa…” Hào Hành máy móc đáp một tiếng, trong đầu đều chứa đầy hình ảnh Thái Thường.

“Vậy ngài núp bên trong cây đèn của ta làm gì?”

“À… Bản điện…Hả?” Hào Hành phục hồi tinh thần sững sờ, vọt người ra ngoài thấy nơi cửa đại điện tối tăm có người khó hiểu đứng nghiêng đầu nghi hoặc nhìn chàng.

Thái Thường dụi mắt đi tới, “Đã trễ thế này sao ngài còn chưa ngủ a? Vì sao ngài ở trong cây đèn của ta? Có phải ngài lén ngủ giường tiểu tiên ta không? !”

Hào Hành ngây dại nhìn, trái tim vừa rồi trống rỗng dần dần bị nàng lấp đầy.

“Sao ngài không nói lời nào?” Thái Thường nghiêng đầu nhìn ánh mắt kích động của Hào Hành, nháy nháy con mắt cười ngây ngô nói: “À…Tiên mẫu ở cửa Ngân Hà gặp lão tiên ông, hai người tranh cãi ầm ĩ một trận, đến bây giờ cũng còn ầm ĩ, ta liền chuồn êm trở lại.” Thấy Hào Hành vẫn không nói, nàng vội vàng tiếp: “Bình minh ta sẽ chạy về, không bị phát hiện đâu! Ta muốn trở về nhìn ngài một chút… Ặc…”

Hào Hành ôm chặt nàng, khẽ cắn lỗ tai nàng: “Nếu không nàng đem bản điện đi theo có được không?”

Hả? Mặt Thái Thường đỏ lên, lần đầu tiên thượng thần nhiệt tình như vậy.

“Không được … dọc đường đi Tiên mẫu dạy dỗ ta nửa ngày, nói ta biết ngài là vị thượng thần phong lưu cỡ nào, để ta cảnh giác cao độ không nên bị ngài che mắt. Nếu để bà phát hiện ta mang theo ngài đi cùng, nhất định bà sẽ làm khó dễ tiểu tiên ta.”

“Sáng mai về nàng sẽ giải thích thế nào với bà ấy chuyện về đây?”

“Ừ… thì nói ta bị tiêu chảy .”

“Tiêu chảy nháo cả đêm, khí sắc sao còn có thể tốt như vậy?”

“Ừ… Nếu không ngài đánh ta một quyền?”

Hào Hành cọ cọ trán nàng: “Bản điện không nỡ.”

***

Thước Diệp rời giường đi thu các vì sao, thấy Hào Hành đang nhẹ nhàng cõng Thái Thường ngủ say, hướng về Ngân Hà mà đi, vốn định mở miệng gọi một tiếng, lại bị Hào Hành ra ý bảo nàng đừng lên tiếng thì lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.

Chẳng lẽ cô em họ si ngốc của nàng đã chứng thực câu nói của nhân gian: người ngốc có ngốc phúc rồi sao?

Đêm qua Thái Thường khai báo với Hào Hành một mớ chuyện lớn trong điện, còn nói cho chàng biết trong Thiên Giới trái cây nhà ai ngọt hơn, rồi đem cả chuyện Tiên Mẫu mắng ra kể; sau đó mơ mơ màng màng tựa vào người chàng ngủ say. Hào Hành cõng nàng đi từ từ, thấy đội ngũ chỉnh tề đưa Tiên Mẫu về Bắc Cực đang ở trước mắt, thật lòng rất hi vọng bà ta vẫn còn ồn ào với Tiên ông, để mình có thêm thời gian cho Thái Thường ngủ lâu một lúc.

Tiên ông đã rời đi, một mình Tiên mẫu ngồi bên bờ sông buồn bực. Hào Hành bất đắc dĩ đi tới hành lễ, đem Thái Thường đặt vào loan giá, nắm tay của nàng một lúc rồi rời đi.

Tiên Mẫu gọi chàng: “Ngẫu thần điện, ngài đừng quên lời bản giá nhắc.”

“Dạ, bản điện ghi nhớ.”

Tiên mẫu liếc xéo chàng một cái, thở dài: “Ta và ngài đều biết thọ hạn của Mịch Trăn kết thúc, mới dùng sợi bấc đèn của Thái Thường kết thành hồn phách của con bé thay nó hoàn thành nguyện vọng mà tái sinh. Nếu Thái Thường và Ti Cầm không đi cùng, như vậy nguyên thần Thái Thường cũng sẽ phá hủy, ngài muốn nhìn con bé bởi vì ngài cố chấp mà biến mất hay sao?”

“Nếu như cả đời này Mịch Trăn lựa chọn bản điện, mà người cố ý chia lìa chúng ta, chỉ sợ là Đế Quân cũng không muốn thấy chuyện này. Cho dù Thái Thường thật sự bị đánh trở về nguyên thần, như vậy bản điện sẽ theo nàng làm một cây bấc đèn.” Hào Hành khẽ khom người: “Thái Thường van xin người, xin đừng quá miễn cưỡng nàng.”

“Hào Hành…” Tiên mẫu cắn chặt hàm răng: “Ngài không thể chỉ dựa vào tấm mệnh bài từ chỗ Nguyệt lão mà nhận định Thái Thường, như vậy đối với con bé không công bằng! Huống chi cái mệnh bài ấy còn không phải là lời nói của lão thân và quân thượng?”

Hào Hành nhìn sang khuôn mặt ham ngủ trong kim loan, cười nói: “Có lẽ ban đầu là như thế… Nhưng về sau sẽ không .”

***

Thái Thường ngủ đủ ngáp một cái, cảm giác quanh người từng cơn ớn lạnh, đạp mây đi ra khỏi phòng, thấy Thiên giới trắng xóa một vùng, yên tĩnh không tiếng động.

“Thượng thần…”

Nàng trống rỗng kêu một tiếng, nghe thấy tiếng vang dội lại mới hiểu ra Hào Hành đưa nàng lên loan giá đến Bắc Cực.

Vậy là sắc quỷ thượng thần thật sự không cần nàng, Thái Thường khổ sở ngồi trên mặt đất lau nước mắt.

Hơn mười vị tiểu tiên phụng dưỡng cầm đài sen và sách đến trước mặt nàng, nho nhã lễ độ cất tiếng: “Thái Thường tiên tử, Tiên Mẫu có lệnh, từ lúc này xin người hãy an thần tu tiên. Tiên căn người bất ổn, nguyên thần lại quá tán, nếu muốn sớm ngày rời đi, xin hãy cố gắng hơn.”

Thái Thường nhìn đống sách chất thành núi, đếm trên đầu ngón tay hỏi: “Phải xem hết những quyển sách này sao?”

“Dạ, người phải tìm hiểu. Nếu chỗ nào không rõ thì chờ có tiên gia tới thăm người, người cũng có thể hỏi ý.”

“Tiên gia có thể tới thăm sao?!” Mắt Thái Thường rơi dòng lệ nóng: “Xin hãy giúp đưa tin đến Ngẫu thần điện của Thiên cung, để Hào Hành thượng thần mỗi ngày đều đến thăm ta!”

“À…” Đám tiểu tiên nhìn nhau: “Không được, trừ phi Tiên Mẫu muốn mời hoặc ân chuẩn.”

Thái Thường nghe vậy cả người lại xẹp xuống, trông cậy lão yêu bà mời Hào Hành đến là không thể.

“Nếu một ngày ta xem một bộ thì hết chồng sách mất mấy ngày?”

“Hồi bẩm tiên tử, một vạn tám ngàn năm.”

“Phụt – -” Thái Thường phun một ngụm máu, quỳ rạp xuống đất, cười lạy ông trời: “Thượng thần à! Kiếp này tiểu tiên cùng với ngài vô duyên, qua thế giới bên kia chúng ta mới có thể gặp lại nhau!”

“Ặc… Tiên tử, kỳ thật những tiên gia bình thường đều một ngày có thể nhớ trăm cuốn.”

Thái Thường: “Ờ, mấy trăm ngày ta mới có thể học xong một quyển.”

Ban đêm vừa Thái Thường đọc sách thì bắt đầu ngủ gật, nơi Bắc Cực hơi lạnh bức người, chỉ sau chốc lát nàng đã run rẩy tỉnh lại. Thái Thường kéo thêm vài tấm đệm giường đắp lên người, cố mở mắt tiếp tục xem, cứ theo tốc độ này e là đợi đến khi Bắc Cực phủ đầy tuyết nàng cũng không còn nhìn thấy sắc quỷ.

Xem mãi cho đến khi Thiên thư từ một quyển hóa thành bốn quyển, nàng mới yếu ớt ngẩng đầu. Đang định dùng tuyết rửa mặt nâng cao tinh thần, vừa ngẩng lên đã thấy ngoài điện có một nữ tiên tử dáng người yểu điệu, khuôn mặt thanh lệ đang đứng.

Thái Thường vốn định gọi nàng ấy đến ngồi một chút, nhưng đột nhiên hít phải khí lạnh, phía trên người nữ tiên tử xuất hiện một đám mây mù, ánh mắt trống rỗng, không phải là quỷ chốn Bắc Cực này chứ!

Nhưng… hình dáng nữ quỷ rất quen thuộc nha!

Thái Thường cả gan nuốt nước miếng hỏi: “Xin hỏi quỷ… À, tiên tử… đến đây là để thăm tiểu tiên sao?”

Nữ tiên tử kia nghe thấy cười một tiếng, lướt lại gần thêm chút, nhìn thấy bộ dạng Thái Thường càng lúc càng kinh hãi thì mỉm cười gật đầu: “Cô nên biết ta, không phải sao Thái Thường?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.