Một âm thanh xưa cổ dường như từ không trung phía xa truyền tới, mang theo khí tức nặng nề mà thần bí, phút chốc liền đến Minh
gian u ám đáng sợ, cô hồn dã quỷ thất kinh, nơi nơi đều là
tiếng quỷ thét gào.
Một tia lôi điện từ không trung bổ xuống, Sở Từ kiên định đứng đó, không chút dịch chuyển.
Hài tử bán thần mà Hạo Thiên thần đế cùng Tiên tử nghịch thiên
kết nghĩa phu thê sinh ra, trước khi phong ấn Tây Tiêu chi cảnh
được giải trừ, Thiên đạo dù thế nào cũng không có biện pháp
tiêu diệt. Mà nay có được cơ hội tốt như vậy, há có thể không
dốc toàn lực?
Ngoại trừ như vậy, thật không biết nên thông qua hình thức nào để
thể hiện rõ thiên uy cùng địa vị bất khả xâm phạm.
Sắc mặt Sở Từ trắng bệch, vóc người cao ráo dưới ánh sáng lôi
điện lộ ra vài phần yếu ớt. Y vốn đã cao, mặc dù dáng người
không cao như Tức Mặc Ly, nhưng vào thời khắc này, ngay tại nơi
đây, một thân hồng y khiến người khác cảm nhận được vẻ đẹp
tuyệt mỹ.
Duyệt Nhi căng thẳng kéo tay áo Tức Mặc Ly, Tức Mặc Ly ôm nàng, không mảy may né tránh.
Duyệt Nhi có hơi nghi hoặc, vì sao họ đứng gần Sở Từ như vậy, nhưng
Thiên kiếp cuối cùng lại không dám động đến họ nửa phần? Nàng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tức Mặc Ly, nhưng dù
thế nào cũng nghĩ không ra.
“Ầm”.Lại thêm một tia sét với tốc độ mắt thường không nhìn thấy được
nhanh chóng bổ xuống, cơ thể Sở Từ run run, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững.
Tay Tức Mặc Ly động đậy, một đạo kết giới lập tức bảo vệ ba người bên trong.
Sở Từ kinh ngạc ngẩng đầu, Tức Mặc Ly chỉ nói: “Duyệt Nhi không hi vọng ngươi chết.”
Nếu là tình huống bình thường, nếu như khi nhận lãnh Thiên kiếp
mà lập kết giới, Thiên kiếp sẽ càng gia tăng uy lực lên nhiều
lần giáng vào sinh vật bên trong kết giới, cho đến lúc hôi phi
yên diệt.
Sau khi Tức Mặc Ly vừa lập kết giới, thiên kiếp tựa như ngừng lại.
Một lúc lâu sau, khi mọi người ở đằng xa đều cho rằng sắp chấm
dứt rồi thì một đạo thiên lôi so với trước đó còn uy mãnh hơn
gấp nhiều lần giáng xuống, bạch quang bùng lên, khi tiếp xúc
với kết giới thì hóa thành vô số, nhưng vẫn như trước chuẩn
xác lao về hướng cơ thể Sở Từ đã có phần lảo đảo sắp ngã
mà bổ xuống. Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi nửa phần cũng không
thương tổn.
Duyệt Nhi nhìn Sở Từ tứ chi xoạc ra, nằm ngửa trên đất, lại ngẩng
đầu thử nhìn bầu trời vẫn tối tăm u ám đến đáng sợ như cũ,
cuối cùng nhịn không được nói: “Nó vì sao không đánh chúng ta?”
Toàn bộ Minh gian dưới uy lực cực đại hết lần này đến lần khác
của Thiên kiếp rung động dữ dội, tam vương đang quan sát ở phía
xa xa bên trong kết giới đã muốn giậm chân, vừa sợ vừa không
biết làm sao.
Trong khoảnh khắc lôi quang hỏa thạch, Sở Từ thu lại tầm mắt, theo
bản năng hướng về phía Duyệt Nhi đang ngoan ngoãn vùi mình trong lòng Tức Mặc Ly.
Đôi mắt nàng mở to, ngập tràn kinh sợ cùng hoảng hốt, càng nhiều
hơn chính là đau lòng, vẫn đang chăm chăm nhìn y không chớp.
Sở Từ một chút cũng không muốn thấy nàng lo lắng, một chút cũng không muốn nhìn nàng khóc, thế nhưng có thể trong thời khắc này, nàng sẽ vì y mà
đau lòng khổ sở. Trong suốt cuộc đời sinh mệnh đằng đẵng mấy vạn năm
này, lại có thể có được sự ấm áp như vậy mấy lần?
Đôi mắt Sở Từ kiên định nhìn Duyệt Nhi, trong lòng Duyệt Nhi có một dự cảm
không hay, lo âu vô cùng, chỉ nhìn ánh mắt Sở Từ đứng trong lôi điện
đang dõi về phía nàng, lấp lánh sáng rực, tựa như trong ánh sáng trắng,
vẫn nhìn thấy rõ được y đang cười.
Mọi việc xảy ra trong khoảnh khắc, đạo Thiên lôi đó đánh xuống người Sở Từ, Sở Từ đã không thể như trước vẫn tiếp tục đứng vững.
Luồng ánh sáng chói mắt biến mất, kình lôi nơi chân trời dần dần ngừng lại,
trả lại bầu không khí tĩnh lặng, Minh gian đã trở nên yên ắng như
trước đây.
Các trưởng lão Ma tộc thế nhưng chỉ có thể đứng đó, thẫn thờ.
Trên mặt đất hãy còn lưu lại những vết nứt cực lớn biểu thị mới vừa rồi đã
xảy ra một trận hạo kiếp ngút trời chính là một bộ hồng y đơn giản mà
cực kỳ hoa lệ, yên tĩnh nằm đó, mảy may không một chút hư tổn.
Duyệt Nhi vào khoảnh khắc ấy liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Không thấy Sở Từ!
Nàng lắc đầu, mảy may không dám tin tưởng Sở Từ mới vừa rồi còn có thể đón
nhận Thiên kiếp sao bỗng dưng lại không thấy đâu rồi?
Hết thảy mọi việc, đều nói lên một sự thật rõ ràng.
Sở Từ đã hôi phi yên diệt, hồn phi phách tán.
Duyệt Nhi vẫn nhớ năm đó khi ở trong gian nhà gỗ, Sở Từ nhìn nàng, nói với nàng, Sở Từ y nguyện ý lấy mệnh tương đãi. (dùng chính mạng mình mà đối xử chân thành)
Sở Từ ta có thể cùng nàng ở gần nhau đến thế, cứ như vậy tự nhiên bộc bạch tâm sự trong lòng, sao có thể bi thương? Duyệt Nhi, đây chính là đêm
vui vẻ nhất trong mấy vạn năm qua của ta.
Khi ấy sắc đêm nồng đậm, nàng không nhìn thấy, chỉ cảm giác được ánh mắt Sở Từ vẫn luôn nhìn nàng, cũng như chỉ nghe được ngữ khí của Sở Từ khi
nói với nàng như vậy.
Vừa quyến luyến vừa bi thương, dường như đã dự đoán được kết cục ngày hôm nay.
Hiện giờ Sở Từ đã không thấy đâu rồi.
Ngón tay thon dài của Tức Mặc Ly thay Duyệt Nhi lau sạch nước mắt nóng hổi,
ôm nàng vừa định rời đi thì mấy trưởng lão Ma tộc kia đã từ trong chấn
kinh ban đầu lấy lại tinh thần, đồng loạt bay lên, cúi đầu đau đớn nói:
“Ma quân vào giây phút cuối lệnh cho chúng tôi, đời này chỉ nhận lệnh
của một mình Duyệt Nhi cô nương, hãy để chúng tôi đi theo Duyệt Nhi cô nương.”
Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi đã khóc đến nước mắt ướt đẫm, ngước mắt nhìn Thất Mệnh, Thất Mệnh hiểu Tức Mặc Ly muốn y trước xử lý mọi việc, Tức Mặc Ly không bận tâm nhiều, phi thân hướng Thần giới mà đi.
Duyệt Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn xuống, bên dưới là một
tòa phủ đệ nguy nga, hành lang cửu khúc, năm bước một tòa lầu, mười bước một đình các, mặc dù Duyệt Nhi ở trong ngực Tức Mặc Ly trông xuống cũng cảm nhận được khí thế khác thường, khiến người ta cảm giác được quý khí hoa lệ. Cung điện nơi Tiên giới Cửu Trùng Thiên ấy, dù điện vũ của
Doanh Châu và Bồng Lai cũng không kém, nhưng thật sự chẳng thể sánh nổi
với phủ đệ trước mắt.
Nàng nhích nhích đầu, nói: “Đây là nơi nào?”
Cửu Kiếm nhìn dáng vẻ Duyệt Nhi có chút ngơ ngác, trong lòng tự hào không thôi, đáp:
Tức Mặc phủ.”
“Tức Mặc phủ?”
Cửu Kiếm bật cười: “Là nhà của chủ thượng, sau này cũng là nhà của Duyệt Nhi cô nương.”
“Tỷ nói vậy? Đây là Thần giới?”
Cửu Kiếm gật gật đầu khẳng định, mỗi lần Duyệt Nhi tỉnh giấc đều sẽ có vẻ mơ mơ màng màng đáng yêu thế này.
Duyệt Nhi “A” lên một tiếng, bỗng nhớ tới Sở Từ, trong đầu chỉ khắc ghi hình
ảnh bộ hồng y trên đất bay bay, liền ủ rũ không vui gục đầu xuống, trong mắt lại ầng ậng nước.
Tức Mặc Ly ngừng lại, chậm rãi đáp xuống bên dưới, trông thấy dáng vẻ Duyệt Nhi như vậy, chỉ đành đưa tay xoa nắn lỗ tai nàng, y trước giờ không
biết an ủi người khác, trong lòng cũng không thích Duyệt Nhi đối với kẻ
khác mà đau khổ, bất kể đó là bằng hữu không được mấy người của Duyệt
Nhi.
Xa xa có ba người bước tới nghênh đón, cung cung kính kính hành lễ, nói: “Chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương.”
Duyệt Nhi nghe thấy có người gọi tên nàng, ngẩng đầu lên, bắt gặp đấy
chính là Phất Dung Ngưng Không quen thuộc, còn có một thiếu niên dáng
vẻ thanh tú, nàng cũng chưa từng gặp qua.
Phất Dung thấy trên gương mặt nàng hãy còn đọng chút thương tâm, vội vàng giải thích:
Đây là Túc Tịch, cũng giống chúng thần, là thần sứ của chủ thượng.”
Duyệt Nhi gật đầu, vùi mặt vào trong ngực Tức Mặc Ly, không nói gì..
Tức Mặc Ly ôm nàng, thẳng hướng Cẩm Tú lầu mà đi.
Duyệt Nhi vẫn buồn bã không vui, không nói tiếng nào dùng bữa xong, Tức Mặc
Ly xoa nắn tai nàng thế nào cũng không thấy nàng cười, ngơ ngẩn như đi
vào cõi tiên nào đó.
Đám người Cửu Kiếm nhìn sắc mặt càng lúc càng tối của Tức Mặc Ly, trong
lòng thầm kêu không ổn, nhưng Duyệt Nhi vốn không hề ngẩng đầu nhìn Cửu
Kiếm, vì vậy cho dù nàng nháy mắt thế nào cũng không có chút tác
dụng.
Mà cô hổ nhỏ đáng yêu ấy sau một canh giờ duy trì trạng thái ngây ngốc đã ngủ thiếp đi trong lòng Tức Mặc Ly…
Nếu không phải trước đó thấy nàng rơi nước mắt như mưa, Cửu Kiếm sẽ hoài
nghi nàng liệu có phải thật sự khó chịu, rõ ràng là thương tâm ngẩn
người, thế mà lại ngủ rồi? Đây là tình huống gì vậy?
Ngày hôm sau, Duyệt Nhi thức dậy thì phát hiện Tức Mặc Ly không ở bên cạnh,
môi khẽ mím, tự mình rời giường rửa mặt rồi mới đẩy cửa bước ra.
Bên ngoài chỉ có một mình Cửu Kiếm đứng hầu, thấy Duyệt Nhi đi ra liền vội vàng nghênh đón nói: “Duyệt Nhi cô nương, hôm nay ta dẫn cô nương đi
dạo quanh phủ.”
Duyệt Nhi “À” một tiếng, chầm chậm bước theo Cửu Kiếm.
Dọc đường, Duyệt Nhi phát hiện Tức Mặc phủ xem ra vậy mà lại có không ít
người. Ai nấy đều lặng lẽ bận bịu với công việc của mình, thấy nàng và
Cửu Kiếm ngang qua đều cẩn thận quan sát nàng một lượt, sau đó cùng với
người bên cạnh trao đổi ánh mắt.
Duyệt Nhi có chút khẩn trương, cảm giác cả người đều bị ánh mắt thăm dò xen lẫn tán chuyện xuyên thấu người nàng.
Cửu Kiếm vốn là một cô nương hời hợt, mảy may không cảm giác được sự lo
lắng của Duyệt Nhi, dọc đường dẫn Duyệt Nhi hướng những nơi phong cảnh
đẹp mà đi, thuận tiện lại giải thích một chút, rất mực tận tụy, mãi đến
khi đụng phải Túc Tịch.
Túc Tịch cười cười nhìn cái đầu nhỏ đang cúi thấp, chỉ thấy Duyệt Nhi với
hai lỗ tai be bé kéo ống tay áo Cửu Kiếm, nhắm mắt theo đuôi, dáng vẻ ấy thật sự giống một đứa bé nơi phố chợ sợ bị lạc mà theo sát tỷ tỷ, vội
vàng bước lên trước chặn Cửu Kiếm lại, Cửu Kiếm gấp gáp dừng bước, sau
đó, Duyệt Nhi đáng thương liền đụng phải lưng Cửu Kiếm.
Túc Tịch “phì” một tiếng bật cười, Cửu Kiếm mới hoảng hốt quay đầu lại.
Duyệt Nhi vốn đã thấp hơn nàng nửa cái đầu, không biết từ khi nào sớm đã níu
tay áo nàng, đụng phải lưng nàng, lúc này mũi hơi hồng hồng, dáng vẻ
cũng ngốc nghếch, vẫn như trước không biết xảy ra chuyện gì.
Cửu Kiếm hận không thể hung hăng véo khuôn mặt dễ thương của nàng một cái,
sau đó chỉ đành thu lại suy nghĩ của mình, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ
tai Duyệt Nhi, giống như một chú mèo nhỏ trộm đồ, lại dương dương đắc ý thu tay về, đoan trang nghiêm túc nói: “Duyệt Nhi cô nương, sao vậy?”
Duyệt Nhi sờ sờ mũi, một lúc lâu sau mới nói: “Hơi căng thẳng.”
Cửu Kiếm cẩn thận ngẫm nghĩ, hiểu được ý của Duyệt Nhi. Hiện giờ đang ở nhà của Tức Mặc Ly ở Thần giới, dọc đường nàng cũng phát hiện có không ít
người âm thầm đánh giá Duyệt Nhi, bất quá nàng vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ
của bọn họ nên cũng không hề ngăn cản.
Thế nhưng Duyệt Nhi lại không giống vậy, nàng theo bản năng muốn để lại ấn
tượng tốt đối với mọi người ở Tức Mặc gia, nhưng không biết làm thế nào, chỉ có thể khẩn trương cúi đầu theo bước Cửu Kiếm.
Cửu Kiếm nghĩ tới đây, gần như suýt nữa thì bật cười: “Duyệt Nhi cô nương,
đừng sợ, sau này sẽ không có ai đánh giá cô nương nữa rồi.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, Cửu Kiếm và Túc Tịch
không hiểu vì sao, một lúc sau mới nghe Duyệt Nhi nói: “Mặc Ly thế nào?”
Cửu Kiếm và Túc Tịch đưa mắt nhìn nhau, vội nói: “Chủ thượng hiện giờ có chút việc gấp.”
Đầu Duyệt Nhi càng cúi thấp, hai tai rũ xuống trên mái tóc màu tím, Cửu
Kiếm và Túc Tịch nhìn mà hận không thể khiến nàng lập tức trở nên vui
vẻ, trước ánh mắt đáng thương của tiểu cô nương này, họ thế nhưng lại
chẳng có cách nào, chỉ sợ lớn tiếng một chút cũng sẽ tổn thương đến
nàng.
Không biết là qua bao lâu, thanh âm mềm mại ngọt ngào lại mang theo nấc nghẹn: “Mặc Ly, liệu có phải chàng không muốn gặp ta?”