Cô hổ nhỏ đờ người ngồi bên mép giường, kéo kéo hai lỗ tai
màu tím trên tóc, đáng thương không thể tả, trên gương mặt nhỏ
nhắn hiện lên vẻ rối rắm.
Lần trước nàng và Tức mặc Ly đến một khoảng thời gian, hiện
giờ thấy được, phát hiện Nam Hải Long Cung thế nhưng so với
tưởng tượng xa hoa lộng lẫy hơn nhiều.
Long Chỉ lắc lắc đầu, dẫn nàng tới chủ điện: “Mắt của Duyệt
Nhi muội muội rất đẹp, mọi khi chỉ cảm thấy muội không nhìn
được, chính là việc đáng tiếc nhất trên đời này.” Mắt của
Duyệt Nhi là đẹp nhất thế gian, vừa to, trong suốt, sạch sẽ
đến độ một chút tạp chất cũng không có, cũng không giống như
những người khác, đôi mắt chung quy sẽ tràn đầy đau thương hoặc
một chút u ám. Dù gì là người tu hành, tuổi tác lớn rồi,
cuối cùng sẽ có một vài chuyện xưa chẳng thể nói chẳng thể
kể.
Nhưng Duyệt Nhi không như thế, nhiều năm như vậy, nàng tựa như không hề thay đổi.
Duyệt Nhi từ xa xa đã nhìn thấy Nam Hải Long Vương đang ở đứng
nơi chủ điện nghênh đón, nở nụ cười chạy tới: “Long di di, đã
lâu không gặp.”
Một tiếng Long di di ngọt ngào dịu dàng gọi đến độ trong lòng
Nam Hải Long Vương cũng tan chảy, bả cả đời không có con gái,
đối với Duyệt Nhi so ra quả thực còn muốn quan tâm nhiều hơn so
với hai con trai Chỉ Thủy và Hành Vân, bà kéo Duyệt Nhi cùng
ngồi lên long ỷ, cười bảo: “Duyệt Nhi, Long di di mong con đã lâu, nhiều năm như vậy, sao cũng chưa từng đến Long cung chơi?”
Duyệt Nhi cười hắc hắc ở trên long ỷ đung đưa hai chân nhỏ nhắn, vò vò đầu: “Chẳng phải ta đến thăm người rồi sao?” Cô hỏ nhỏ
chột dạ.
Chỉ Thủy nhìn Duyệt Nhi cười đến là vui vẻ, trên gương mặt
tuấn tú cũng không nhịn được nhiễm chút ý cười: “Duyệt Nhi
muội muội, xảy ra chuyện gì?” Bằng không Lạc Thủy Thần quân
nhất định sẽ không thả người?
Duyệt Nhi xị mặt, nói: “Long di di, Chỉ Thủy ca ca,ta sắp chết rồi!”
Nam Hải Long Vương và Long Chỉ Thủy nháy mắt kinh hoảng, sao bỗng dưng lại nói sắp chết!
Nam Hải Long Vương nuốt nước miếng, căng thẳng nói: “Sao có thể
nói chết là chết chứ, không phải có Lạc Thủy Thần quân sao?
Có ngài ấy, ai dám đụng đến con?”
Nam Hải Long vương đánh mắt sang phía con trai mình, trong lòng
thầm thở dài, vội nói: “Duyệt Nhi đừng sợ, con sợ Lạc Thủy
Thần quân ăn sạch con, mới chạy trốn đến đây sao?” Bà cũng khá
ngượng khi đem vấn đề này giải thích trước mặt con trai nhà
mình.
Duyệt Nhi gật gật đầu, giọt lệ long lanh trong đôi mắt to tròn
không biết khi nào đã rút về, hai mắt phát sáng nói: “Ta sợ
Mặc Ly ăn sạch ta, nhưng nếu Mặc Ly muốn ăn ta, chỉ cần chàng
không đem nướng rồi ăn, ta sẽ để chàng ăn. Vì vậy hiện giờ ta…” Đôi mắt nàng đảo tròn nhìn Nam hải Long vương đang hiền từ
nhìn nàng, lại nhìn Chỉ Thủy hiện cúi đầu không biết là đang
nghĩ gì, xác định không có tình huống gì đặc biệt, hắc hắc
cười hai tiếng: “Ta muốn đến đây ăn bữa ngon, sau đó viết di
chúc, rồi cho Mặc Ly ăn!”
Nam Hải Long vương, Long Chỉ Thủy…
Trên đời này sao lại có cô hổ nhỏ như vậy chứ! Thật là khiến
người ta hận không thể ôm vào lòng mà mạnh mẽ giày vò một
phen.
Duyệt Nhi nhìn ánh mắt càng lúc càng nồng nhiệt của Nam Hải
Long vương, có chút bất an, trái tim cô hổ nhỏ thấp thỏm: “Long
di di, đừng nói, người cũng muốn ăn thịt hổ chứ…”
Nam Hải Long vương dở khóc dở cười: “Sao có thể chứ?”
Duyệt Nhi càng lo lắng: “Thế…Người liệu có phải không muốn cho
ta ăn thịt?” Đừng vậy nha, nàng thật sự rất thích món thịt ở
Nam Hải Long cung, vì vậy mới xa xôi ngàn dặm từ Thiên giới tìm đến đây, muốn trước khi chết được thử nếm mỹ vị lần nữa.
Nam Hải Long Vương cuối cùng nhịn không được, yêu thương xoa xoa
gò má trắng hồng của nàng: “Duyệt Nhi ngốc, Long di di sao có
thể không cho con ăn thịt chứ!”
Dứt lời đã vẫy tay, nói: “Hiện đem các loại thịt có ở long
cung mỗi thứ đều làm một phần” Trai nữ bên cạnh nghe thế liền
hành lễ, lui ra ngoài truyền lệnh.
Duyệt Nhi cười đến hai mắt híp lại, hai lỗ tai cũng cong cong: “Long di di tốt nhất…”
Bỗng phát hiện Long Chỉ Thủy vẫn luôn cúi đầu, vội gọi một tiếng: “Chỉ Thủy ca ca..”
Long Chỉ Thủy đang đắm chìm trong suy tư, không nghe thấy Duyệt
Nhi chạy từ trên long ỷ nhảy xuống, chạy tới trước mặt Chỉ
Thủy, thò đầu đối diện với y: “CHỈ, THỦY, CA, CA!”
Bên dưới tầm mắt đột ngột xuất hiện một gương mặt đáng yêu vô
cùng, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn y, trong veo đến độ phản
chiếu bóng hình y, hô hấp Chỉ Thủy chợt đông lại.
Y vừa nghe đến sau khi thành thân, ăn nàng, bất giác có chút như đi vào cõi tiên, mà hiện giờ y đang cúi đầu, nàng ngẩng đầu
nhìn y. Sự chênh lệch về chiều cao, chỉ cần Chỉ Thủy khe khẽ
cúi đầu liên có thể hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn hồng nhuận
của Duyệt hi.
Y không nén nổi tình cảm liền hạ thấp đầu, Nam Hải Long vương
trông thấy, trong lòng cả kinh, vội đưa tay kéo Duyệt Nhi ngồi
lại trên long ỷ, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Chỉ Thủy! Duyệt Nhi muội muội con khó khăn lắm mới đến một lần, con thế nhưng
lại đờ người đứng đó, quên mất Duyệt Nhi muội muội?”
Duyệt Nhi thấy y đã tỉnh táo lại, nở nụ cười vui vẻ, vội
thoát khỏi tay của Nam Hải Long vương, cười nói: “Long di di, để
Chỉ Thủy ca ca dẫn ta đi dạo, có được không?”
Nam Hải Long vương nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của con trai
nhà mình, đương nhiên biết trong lòng chàng thiếu niên ta nghĩ
gì, khẳng định là không thoải mái, lại kéo Duyệt Nhi về, thân
thiết nói: “Duyệt Nhi đã lâu không đến, vậy ở đây nói chuyện
cùng Long di di và Chỉ Thủy ca ca đi, thịt rất nhanh sẽ được
dâng lên.”
Duyệt Nhi quả nhiên bị lừa, ngoan ngoãn ngồi trên long ỷ cùng
Nam Hải Long vương, cùng hai người nói dăm ba chuyện thú vị,
trong khoảng thời gian ngắn, cũng rất vui vẻ thuận hòa.
Rất nhanh, trai nữ đã đến báo tiệc rượu đã chuẩn bị xong. Nam
Hải Long Vương dắt tay Duyệt Nhi, một đường xuyên qua cung điện
thật dài, đến một nơi rộng rãi đẹp đẽ.
Chỉ thấy xung quanh đều là bụi san hô với từng nhánh từng
nhánh lớn, trên bụi san hô còn treo những chiếc lồng nhỏ tinh
xảo, biến cả khu vực bao trùm trong ánh sáng xa hoa lộng lẫy.
Giữa bụi san hô đặt một chiếc bàn to, chính là dùng những
chiếc vỏ sò lớn ghép lại mà thành, trên bàn bày đủ vỏ sò
lớn nhỏ tựa chén bát ở phàm gian, trên đó, đương nhiên là đặt
các loạt thịt mà Duyệt Nhi sắp chết cũng muốn nếm thử một
miếng.
Duyệt Nhi hết sức vui vẻ, hận không thể nhào tới lập tức đem
toàn bộ cho vào trong bụng, may mà Nam Hải Long vương dắt tay
nàng, để nàng ngồi an ổn trên băng ghế bên trên trải một lớp
tảo biển, rồi mới để Duyệt Nhi tự do hưởng dụng.