Cửu Kiếm nổi giận, tiểu thần sứ giữ cửa này nói toàn lời vô
nghĩa, xách kiếm lên định cho y chút khổ sở, nhưng từ bên trong
Họa Mạt bỗng truyền đến một thanh âm uy nghiêm, mang theo uy phong không dễ phản kháng khiến Cửu Kiếm nháy mắt đã thu tay về.
“Nếu thành tâm vào Họa Mạt, chi bằng ngày mai lại tới? Cũng thuận tiện biểu thị thành ý của các người?”
Duyệt Nhi không phục: “Ta hiện giờ rất có thành ý, vì sao nhất định là ngày mai mới được?”
“….Ngày mai cô không đến cũng không sao.” Vừa dứt lời, cánh cửa trước
mắt cùng với thần sứ đã không thấy đâu, Duyệt Nhi biết họ đã
lập kết giới, cùng với đám Cửu Kiếm vừa đụng vừa đánh vào
kết giới cũng chẳng thể phá được, đành ủ rũ không vui theo
Cửu Kiếm quay về dãy núi Lạc Thủy.
Tức Mặc Ly thấy nàng nhanh như vậy đã về, trong lòng đương nhiên
rất vui, nhưng bên ngoài lại giấu đi: “Sao nhanh như vậy đã về
rồi?”
Duyệt Nhi rúc vào trong ngực y: “Họa Mạt dường như không nhận ta.”
Tức Mặc Ly gật đầu, y bảo người ta không nhận, nếu như Duyệt Nhi
chỉ nhất thời cao hứng thì y thật sự không cách nào yên tâm để
nàng đến nơi như vậy, đây chính là một khảo nghiệm, nghĩ vậy
lại tiếp lời: “Ngày mai lại đi ư?”
Duyệt Nhi gật gật đầu, vùi vào trong lòng Tức Mặc Ly, bàn tay nhỏ
nhắn từ trong túi càn khôn lấy ra một món đồ rồi nghịch
nghịch, lỗ tai rũ xuống, hoàn toàn là bộ dạng ỉu xìu.
Nếu là những nữ tử bình thường, có người mạnh mẽ như Tức Mặc Ly
bên cạnh sẽ cảm thấy cái gì cũng không cần học, việc gì cũng không cần làm, chỉ cần yên tâm ngây ngốc bên cạnh y là được
rồi, nhưng cô hổ nhỏ này lại có chút không giống.
Nàng cũng không biết vì sao, mặc dù nàng vẫn luôn ở cạnh Tức Mặc
Ly, nhưng trước giờ chưa từng bỏ đi mong muốn sẽ trở nên mạnh
mẽ.
Thế gian này có biết bao thiếu nữ được sủng mà kiêu, dần dà quên
đi dáng vẻ ban đầu, mãi đến phút cuối mới phát hiện, đến một ngày ngẩng mặt lên, mới phát hiện người bên cạnh ấy đã đứng
ở nơi bản thân không thể với tới, ngắm nhìn phong cảnh không
giống nhau.
Mặt trời ngả về tây, Duyệt Nhi vẫn ngồi lỳ bên cạnh cây cột, nhìn trên không trung không ngừng có đám đệ tử Họa Mạt từ bên trong
bay ra, nghĩ tới ánh mắt khinh miệt đó của Tử Dao Thần quân.
Nàng không muốn để người khác gọi nàng là tiểu súc sinh nữa.
Tâm trạng không vui của cô hổ nhỏ càng lúc càng nặng nề, sau đó
hóa thành nước mắt như hạt đậu to đùng, từng giọt từng giọt
rơi xuống.
Không có Tức Mặc Ly, nàng chẳng là gì cả.
Đến Thần giới, nếu không có Mặc Ly, nàng sợ rằng sớm đã đói chết ở một nơi nào đó.
Giống như bên ngoài đã nói, nàng dựa vào cái gì có được sự sủng ái của Mặc Ly?
Người ngoài không hiểu, chính bản thân cô hổ nhỏ cũng không hiểu.
Đám Cửu Kiếm im lặng đứng bên cạnh, nhìn Duyệt Nhi ngồi rúc thành một đống, đầu hướng nhìn theo mấy đệ tử Họa Mạt, sau đó đôi
mắt to tròn bắt đầu nước mắt lăn dài thì có chút hoảng hốt,
Cửu Kiếm vội vàng truyền âm cho chủ thượng nhà mình.
“Chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương khóc rồi.”
“Ta thấy rồi.”
“Vậy làm sao đây? Thần thấy Duyệt Nhi cô nương thật sự rất muốn vào học, người để nàng đi đi. Mặc dù người không đành, nhưng nàng
cũng có tâm sự cùng việc bản thân muốn làm. Người như vậy vốn không phải là yêu nàng, mà là đang giam cầm nàng.” Cửu Kiếm im lặng, cuối cùng đem nửa câu sau nói ra: “Duyệt Nhi cô nương sẽ
không chịu được.”
Phía bên kia yên tĩnh một lúc lâu, lâu đến độ Cửu Kiếm cho rằng chủ thượng đã không định trả lời nàng thì một thanh âm lạnh lùng
truyền tới, mang theo đôi chút ảm đạm.
“Vì sao Cửu Kiếm bọn họ không thể đi theo?” Duyệt Nhi nhịn không
được quay đầu nhìn đám người Cửu Kiếm đang ở nơi cổng dõi theo nàng.
Bất Miên sâu xa nói: “Họa Mạt không nhận đệ tử quần là áo lụa,bất kể cô nương là thần tử thần nữ nhà ai, đã bước vào đây đều
không được phép dẫn theo thần sứ. Đây là quy củ mấy mươi vạn
năm trước nay không đổi của Họa Mạt.”
“Vậy vì sao chúng ta không thể trực tiếp bay vào trong, cần phải đi
vào?” Chân nàng sắp gãy ra rồi, đây là đường núi gập ghềnh đó nha.