Duyệt Nhi vội vội vàng vàng bay về phía một khối kiến trúc to lớn
hướng bắc, xa xa nhìn thấy một góc mái hiên, trái tim Duyệt Nhi cũng muốn run lên.
Nàng đến muộn, thời gian trong gương đã qua rồi.
Đến được đại điện rộng lớn ấy, bên trong chỉ có tiếng đàn sáo,
Duyệt Nhi len lén ở bên ngoài cổng hướng bên trong thử ló đầu
thăm dò, trời ạ, cả đại điện rộng mười mấy trượng cứ năm
người lập thành một nhóm nhỏ đang múa kiếm.
Quan trọng là, nam có nữ có. Nam tử vận thanh y, nữ tử vận lục y, thoạt nhìn như một khoảng cỏ thơm sum suê xanh mát.
Duyệt Nhi thò đầu thăm dò, do dự định làm cách nào len lén đi vào,
cắn cắn môi, nàng phải đi đâu? Hình như không có chỗ cho nàng
thì phải.
Nghĩ thế thì vai bỗng dưng bị vỗ một cái, Duyệt Nhi sợ đến nhảy
dựng, quay đầu lại trông thấy một gương mặt có chút quen thuộc, cũng đang lén lút nhìn vào bên trong, Duyệt Nhi không hiểu:
“Ngươi là?”
Thư Quyển nở nụ cười phơi phới: “Tiểu cô nương, nhanh như vậy đã quên ta rồi.”
Thiên Nhai có chút đắc ý, theo bản năng thẳng lưng, mới nói: “Hoa
ngôn xảo ngữ. Đi xuống đi, lần sau lúc lên lớp không được tới
trễ. Bằng không thì từ cửa Họa Mạt mà bò tới.”
Dứt lời liền quan sát Duyệt Nhi: “Tiểu cô nương này mới đến à? Sau này không được tái phạm, nhanh lui xuống đi.”
Thư Quyển gật đầu đáp “Vâng”, vội vã kéo Duyệt Nhi hướng ba người trong góc mà đi.
Duyệt Nhi lo lắng cúi đầu, không có Tức Mặc Ly bên cạnh, không có
đám người Cửu Kiếm ở bên, chỉ một thân một mình, không thể
phủ nhận, nàng rất căng thẳng.
Quy Kỳ ngước mắt nhìn liền bắt gặp Thư Quyển kéo Duyệt Nhi bước
tới, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt, không ngờ tiểu cô nương
hôm ấy dẫn theo mấy vị thần sứ tu vi thiên thần thế nhưng còn
muốn đến Họa Mạt.
Rất nhanh y liền biết, Duyệt Nhi đáng thương ngay cả chân thần bình thường cũng đánh không lại.
Duyệt Nhi sáng sớm vội vội vàng vàng không kịp chải đầu, chỉ hấp
ta hấp tấp đội chiếc nón bạch hổ nhỏ rồi đi, quần áo cũng
coi như chỉnh tề, có điều lại là màu hồng phấn, trước đây
cũng không biết quy định nữ đệ tử Họa Mạt phải mặc lục y.
Hiện giờ lộ ra chút không hợp.
Trái lại ba người bên này đều là nam tử, thấy một tiểu cô nương
thuần lương ngây thơ như Duyệt Nhi, đôi mắt to tròn như nai con thì
lập tức dâng tràn tình thương của phụ thân, vội vàng bắt đầu
tự giới thiệu.
Duyệt Nhi cực kỳ tức giận: “Ngươi nói ta như vậy, chính là không
đúng! Ta hiện giờ làm không tốt, nhưng ta sau này sẽ làm tốt.
Ngươi ức hiếp người khác!” Dứt lời đôi mắt to tròn đã ầng ậng nước, nếu như Mặc Ly có ở đây thì tốt rồi, nhất định sẽ
chẳng ai dám nói nàng như vậy.
“Hừ, liệu có phải sắp khóc rồi a?! Thứ ta không quen nhất chính
loại tiểu thư nũng nịu như vậy giả bộ. Nếu đã là Thần nữ,
vậy liền thể hiện phong phạm của thần, đừng có mà giống như
mấy nữ nhân Hợp Hoan Lầu làm ấm giường. Ngoại trừ sắc dụ,
ngươi trái lại còn có chút bản lĩnh.”
Duyệt Nhi nhịn nước mắt xuống, hiện giờ gần như toàn bộ người trong đại điện đều đang chăm chăm nhìn nàng: “Ta không có nũng nịu!
Ta không dùng sắc dụ!”
“Ngươi nói thế ai tin? Vậy ngươi hiện giờ đừng có mà bày ra dáng vẻ tội nghiệp đáng thương như vậy nữa.”
Duyệt Nhi nén nước mắt: “Ta không có, chính là không có! Ngươi đừng
có mà ngậm máu phun người. Ngươi là ai, vì sao cứ nhằm vào ta
như vậy?”
Từ trong đám người tách ra một khe hở, một thần nữ ra vẻ ta đây băng thanh ngọc khiết bước ra, chính là Vu Hồng.
Cường Sinh thấy không ổn: “Vu Hồng, đừng bắt nạt tiểu cô nương, nàng ấy cũng không có làm sai việc gì.”
Vu Hồng tựa tiếu phi tiếu lườm hắn một cái: “Nhanh như vậy đã
có người nói giúp rồi? Tiểu cô nương mị lực rất cao nhỉ!”
Đám thần nữ đều sững người, hoàn toàn không ngờ tới sẽ xảy ra
tình huống như vậy. Đám Quy Kỳ thì khẩn trương vô cùng, nhưng
chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù gì nam nữ cách biệt, chung quay
chẳng thể mạnh tay ôm Duyệt Nhi kéo ra.
Thời gian nghỉ ngơi không biết từ khi nào đã kết thúc, Thiên Nhai vừa bước vào đã nghe thấy tiếng la chói tai của Vu Hồng thì lập tức sửng sốt, vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy thì dở khóc dở
cười, hấp tấp dùng linh lực kéo Duyệt Nhi ra, nào có người
đánh nhau như vậy chứ!
Vừa thấy người bị cắn là Vu Hồng thì nhất thời kinh hoảng. Vu
Hồng có thể nói là môn sinh đắc ý của y, hơn nữa Vu gia ở
Thần giới cũng được xem là gia tộc thượng đẳng, nếu như ở ngay dưới mắt y bị một tiểu cô nương thoạt nhìn chẳng chút tu vi
cắn thành ra như vậy, quả thật là…