Vu Hồng vẫn là đánh giá thấp niềm tin của cô hổ nhỏ đối với
Mặc Ly, nếu đây là Tử Dao Thần quân – một nữ tử mỹ lệ kiêu
ngạo như vậy – Duyệt Nhi trái lại sẽ tin Tức Mặc Ly và nàng ta có vấn đề.
Nhưng một người như Vu Hồng, cô hổ nhỏ hết sức chướng mắt, không cần nói đến Tức Mặc Ly.
Vu Hồng ngồi bên hồ, sắc mặt càng trở nên không tốt.
Sau đó, Duyệt Nhi đều tới Văn Phong sơn tu luyện cùng với Việt Hoa sư tôn.
Kiếm pháp, pháp thuật, cổ cầm, cơ hồ dạng nào cũng luyện qua.
Việt Hoa còn khắc một đóa hoa sen khiến chiêu thức nàng học như vậy càng vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ cần Duyệt Nhi nhớ đến vũ khí của Vu Hồng chính là một đóa mẫu đơn đỏ thắm thì lập
tức cũng sẽ không cao hứng, chỉ đem đóa hoa sen ném vào trong
túi càn khôn.
Trong những thứ này, duy nhất có thể lấy ra giao đấu được chính là cổ cầm. Nhưng sau khi Duyệt Nhi đạt được mức khiến nước trong
hồ bắn bọn nước lên không trung thì vẫn không có tiến bộ nào
khác.
Việt Hoa nhìn Duyệt Nhi như có như không hờ hững gảy đàn, thực sự
không biết làm thế nào: “Thôi đi, cô không có lòng, đương nhiên
không tiến triển được.”
Duyệt Nhi ngừng lại, đến bên chiếc ghế treo ngồi xuống, nhìn nơi xa xăm mà ngơ ngẩn.
“Duyệt Nhi, cô gần đây thế nào rồi? Sao cứ luôn ngây người, mất hồn mất vía.”
Duyệt Nhi có chút suy sụp: “Mấy ngày nay Cửu Kiếm không tới.” Nàng cảm thấy Mặc Ly dường như đang giận.
Việt Hoa giãn mi, cười nhạt: “Nhớ y, vậy liền trở về xem thử?”
Duyệt Nhi lấy hoa sen trong túi càn khôn ra, thảy qua thảy lại một lúc:
“Con không biết, con cảm giác rằng, điều con và Mặc Ly muốn
không giống nhau.”
“Ta đi giảng sử học, Duyệt Nhi ở đây luyện tập?” Việt Hoa đứng dậy, gọi mây tới.
Cô hổ nhỏ nhanh tay lẹ chân bay người nhảy lên, ngồi xổm xuống ôm
lấy đám mây, dáng vẻ đánh chết cũng không chịu đi, đôi mắt to
tròn yếu đuối nhìn Việt Hoa: “Việt Hoa sư tôn, sử học cũng không giống những môn khác làm lộ vấn đề, người cho con theo, được
không?”
Việt Hoa đứng trên đám mây, xách cô hổ nhỏ đứng dậy cho đàng hoàng: “Đồng ý với cô, đứng cho vững, một lát té xuống thì lại
khóc.”
Duyệt Nhi hiện giờ ngoại trừ đến chỗ y, còn thì quay trở về trong
viện, cô độc một mình, đương nhiên sẽ cô đơn, dẫn theo nàng cũng không sao, bằng không tiểu gia hỏa này sẽ buồn đến chết mất.
Phàm là tiết học trên trời, à không,tiết học triết lý cao thâm, đều sẽ ở nơi ngọn núi cao vút tầng mây, lúc này trên không trung
phía trên đỉnh núi lơ lửng mấy chục chiếc bàn, chúng đệ tử
Họa Mạt sớm đã đến đây đợi.
Thần tử người nào người nấy tinh thần hăng hái, rõ ràng là lấy
việc trở thành nam tử như Việt Hoa sư tôn làm mục tiêu, còn
thần nữ thì ai ai cũng trang điểm đẹp đẽ, dễ nhận thấy mục
tiêu của họ là trở thành nữ nhân của nam nhân như Việt Hoa sư
tôn, một mảnh hương thơm say đượm.
Hiện giờ nhìn về phía Văn Phong sơn, đám mây của Việt Hoa đang bay
về hướng này. Hình như Việt Hoa sư tôn rất thích cưỡi mây,
trước giờ chưa từng thấy y dùng tọa kỵ nào khác.
Đợi khi đám mây đến gần mới phát hiện sau lưng thanh y ấy loáng
thoáng có một cái đầu cẩn thận ló ra, một lát sau lại kéo
tay áo Việt Hoa, lộ ra một góc y phục màu hồng phấn.
Việt Hoa cúi đầu, nhìn gương mặt Duyệt Nhi có chút không hiểu đang
ngây người ngắm Hạo Thiên thần đế thanh tú trên sách, cười nói:
“Sở Từ Ma quân là con của thần, mặc dù cùng tiên nhân nghịch
thiên kết hợp sinh ra, nhưng vẫn sở hữu cơ thể bán thần, nói
đúng ra, vẫn còn thần hồn của bán thần. Đế vương châu vốn là
vật có thể nghịch thiên mà thi triển, vì vậy Sở Từ hi sinh cơ
thể bán thần của mình, dưới tác dụng của Đế vương châu tập
hợp hồn phách cũng không phải là không thể, chẳng qua đây là
hành động đại nghịch thiên.”
Duyệt Nhi “à” một tiếng, thì ra Sở Từ khi đó chính là hi sinh cơ
thể bán thần của mình làm cái giá để phụ thần của y phục
sinh? Thì ra khi đó y đã có dự tính xấu nhất, trong lòng Duyệt Nhi chua xót, mấy ngày nay cũng không phải không nhớ tới Sở
Từ.
Sở Từ có thể xem là bằng hữu đầu tiên của Duyệt Nhi. Năm đó ở
dãy núi Lạc Thủy, y ở trên cây hái quả cho nàng ăn, mặc dù
đánh nàng hơi đau, nhưng giờ nhớ tới hư linh quả ấy thì liền
nhớ tới câu nói kia của Sở Từ: “Hư linh quả này là tiên quả
thơm ngon nhất mà ta từng ăn.” Sau đó Sở Từ nhiều lần cứu nàng từ trong nguy hiểm, nàng mặc dù không biết cảm tình chôn sâu
trong lòng của y đối với nàng, nhưng Sở Từ nói dùng mạng tương đãi với nàng, vẫn chính là thực hiện được.
Duyệt Nhi tiểu cô nương…Chủ thượng đang ở trong Vân Tưởng Thạch cùng Tử Dao Thần quân nghị sự đó!
Tử Dao tao nhã đứng đó, diện mạo nàng vốn vô cùng xinh đẹp,
trước nay lại đứng ở chỗ cao, toàn thân có một phong phạm mà
thần nữ không mô phỏng được. Tức Mặc Ly cũng đứng trên đá, mắt nhìn thác nước tung trắng xóa bên trái, ngay cả nửa gương mặt
cũng không cho Tử Dao Thần quân.
Tử Dao cắn răng, vẫn cười nói: “ Chuyện của hai người Tây Tiêu
Thần quân và Đông Khải Thần quân, chàng không muốn để ý cũng
được, nếu như chàng quan tâm, Duyệt Nhi cô nương đương nhiên sẽ
được lợi không ít…”
Tức Mặc Ly vẫn không xoay người: “Nàng trước giờ vẫn rất tốt, không cần chịu khổ sở như thế..”
“Ha ha, đây chỉ là quan điểm của chàng, chàng không nỡ để nàng ta
chịu khổ, nàng ta hiện giờ thế nhưng lại cứ khăng khăng chạy
đến Họa Mạt kia, chịu khổ có lẽ cũng không ít, thật là một
con hổ bốc đồng.” Tử Dao ngừng lại, thấy khí tức Tức Mặc Ly
không có gì thay đổi, lại nói: “Nghe nói Việt Hoa Thiên thần
của Thanh Hà Thần phủ cùng nàng ta ở chỗ của y hết sức thân
mật, lẽ nào, chàng không muốn đi xem thử nàng ta sao? Không sợ
nàng ta chạy theo người khác?”
Tức Mặc Ly lắc đầu, lông mày dài đến tóc mai, toàn thân lạnh lẽo
mà xa xăm, là khí độ mà Tử Dao vĩnh viễn cũng không thể đến
gần: “Không muốn.”
Duyệt Nhi không phải không thừa nhận nàng mỗi lần đều nghe lén Tử
Dao và Mặc Ly nói chuyện, vốn định quang minh chính đại chạy
tới, nhưng đã theo bản năng mà dừng lại, che giấu khí tức đứng sau gốc cây, nghe thấy câu trả lời của Tức Mặc Ly thì không
khỏi sửng sốt.
Tử Dao vẫn như cũ không chịu buông tha, có chút bi thương nói: “Sư
đệ, chúng ta cùng là đệ tử của sư phụ, năm đó sư phụ cũng
từng có ý tác hợp cho chúng ta. Đã mấy vạn năm rồi, sinh mệnh thần linh của chúng ta dài đằng đẵng, cũng phí hoài mấy vạn
năm này…Ta…Ta nguyện ý cùng nàng ta ở bên cạnh chàng, chàng có bằng lòng không?”
Hiện giờ đang đêm, trong lòng Tử Dao có chút cô tịch, lần đầu tiên
muốn hạ thấp phong độ, đến cầu xin điều này với nam tử mà
bản thân vẫn mãi cố chấp mấy vạn năm. Nàng ta chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, cũng chưa baao giờ hoảng loạn. Nhưng những điều
này, sau khi con hổ kia xuất hiện thì đều bị đập tan. Nàng bắt đầu hoảng hốt, bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm, Tử Dao
nàng cuối cùng cũng có thứ không nắm được?
Tức Mặc Ly một chút cũng không động đậy, trong bóng đêm đôi đồng
tử còn sáng hơn tinh tú chứa đựng ánh sáng lạnh lẽo, làn môi
mỏng tuyệt mỹ nhả ra vài chữ: “Không thể.”
Cõi lòng Tử Dao chấn động, vì sự không thể dứt khoát của y, quả
nhiên, rốt cuộc vẫn lạnh lùng tuyệt tình, không thì không phải
Lạc Thủy Thần quân.
Tự tôn và thương tổn khiến nàng ta không có dũng khí lần nữa ở
đây mà ngơ ngẩn. Nàng ta xoay người, nhưng trông thấy bên dưới cây đại thụ một góc áo vội vàng lẩn đi, lập tức hai mắt sáng
rực, dừng lại bước chân định rời đi, nhanh nhẹn quay người lại.
Sau đó…bay người lao tới, từ phía sau Tức Mặc Ly ôm lấy y….