Bàn tay Duyệt Nhi cẩn thận nắm lấy, một tay khác nhẹ nhàng mơn trớn vết
thương trên đó, lệ trong mắt lại nhanh chóng trào lên, chỉ là kiên cường quyết không rơi xuống.
Nàng duỗi tay đem chiếc túi gấm trên cổ mở ra, lấy ra bùn hoa bên trong.
Nàng sáng sớm liền cùng Sở Từ đi đến Vụ Hoa sơn hái dạ lương hoa trải qua
tuyết lạnh nở rộ lúc sáng sớm, cất vào trong túi càn khôn, kế đó chạy
tới dòng sông bên cạnh tạo thành từ tuyết tan, để nước đem cánh hoa biến thành bùn, lại mang trở về.
Nàng để bùn hoa nhẹ nhàng thoa lên tay Tức Mặc Ly, không bỏ sót một đầu ngón tay nào, ngay cả một chút kẽ hở cũng thoa đầy bùn hoa, rất lâu sau đó,
mới sững sờ nâng tay y lên phát ngốc.
Đôi bàn tay tựa ngọc tạc, đã từng nhẹ nhàng xoa nắn tai nàng,
rửa mặt cho nàng, thay y phục, mang giày cho nàng… Chính vì sự
tùy hứng của nàng, nên bây giờ vết sẹo chằng chịt.
Con người phong hoa tuyệt đại, đã từng ôm nàng vào lòng, thay nàng chắn mưa che gió, bất luận là khi nào, cũng sẽ dịu dàng gọi
một tiếng ‘Duyệt Nhi’…Chính vì sự tùy hứng của nàng, nên hiện giờ đã ngủ mãi không tỉnh.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng nhất định sẽ không tùy
tiện làm càn như vậy nữa, sẽ nhất định ngoan ngoãn nghe lời
chàng, ngoan ngoãn ở bên cạnh chàng.
Qua một lúc lâu, Duyệt Nhi mới lấy lại tinh thần, thấy thời gian
cũng đã được rồi, liền đem bùn hoa trên tay y rửa sạch, đưa tay
triệu tới chậu ngọc bên trong chứa đầy nước ấm, cẩn thận lau
rửa sạch sẽ rồi mới nhẹ nhàng đặt bên môi, từng ngón từng
ngón tỷ mỷ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Mấy năm trước nàng xem thấy trong sách ghi tộc tử hổ toàn thân đều
là bảo bối, giết đi có thể bán được rất nhiều tiền, còn nói
nếu có vết thương nhỏ gì, liếm liếm liền sẽ chẳng để lại
sẹo.
Rất lâu sau, thanh âm dịu dàng mới lan truyền bên trong điện, mang
theo chút nức nở rất khẽ: “Mặc Ly, thực ra nói với chàng
nhiều như vậy, điều muốn nói nhất với chàng…”
Lại ngưng một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: “Thiếp sai rồi, Mặc Ly, thiếp sai rồi…Chàng mau tỉnh lại đi mà…”
Cửu Kiếm đứng bên ngoài cửa điện, nghe thấy tiếng khóc rất khẽ
bên trong, mắt cũng đỏ lên, ngước mắt nhìn Sở Từ trên tàng cây
bên cạnh đang yên lặng nhìn vào trong điện, nhưng chỉ thấy hỏa
phượng cúi đầu, không hề nhúc nhích, không biết là đang nghĩ
gì.
Mỹ nam tử từng nổi tiếng khắp ngũ giới, hiện giờ hóa về nguyên
hình, lặng lẽ đứng trước điện, bảo vệ cô nương cả đời mình
yêu nhất.
Nếu không phải năm đó tiểu tử hổ nơi dãy núi Lạc Thủy ham chơi
chạy ra ngoài, vậy làm sao lại diễn ra đoạn tình duyên rối rắm không rõ này?
Nàng từng cười hỏi Duyệt Nhi cô nương: “Vì sao hiện giờ rốt cuộc lại thích hóa về nguyên hình?”
Cũng chính lần đó, nàng lần đầu tiên phát hiện, tiểu cô nương đơn
thuần khả ái này thì ra cũng không phải không chút suy tư.
Duyệt Nhi nhìn hỏa phượng nơi xa, thấp giọng đáp: “Sở Từ đã trở về nguyên hình…Muội không thể theo y…Nhưng cũng không muốn dùng
hình người ở bên cạnh y, muội hóa thành tiểu tử hổ, chung quy
có thể ở bên cạnh y nhiều hơn. Muội…Rốt cuộc là muội không
phải với y…”
Cơm xong, Duyệt Nhi vừa định đến tới Vân Tưởng Thạch ngồi một chút thì Ngưng Không liền bước lên nói: “Duyệt Nhi cô nương…”
Duyệt Nhi quay đầu lại: “Ừm? Sao vậy?”
Ngưng Không vội đáp: “Đông Khải Thần quân mời Duyệt Nhi cô nương lúc hoàng hôn đến trên Vạn Lý lầu tập hợp.”
“Đông Khải Thần quân?” Duyệt Nhi lúc lắc đầu, cho thấy chưa nghe nói qua người này.
Túc Tịch vội bước lên trước đáp: “Đông Khải Thần quân và Tây Tiêu
Thần quân đều là thần sứ của Hạo Thiên Thần đế. Năm đó sau khi Hạo Thiên Thần đế ra đi, Tây Tiêu Thần quân bị phong ấn tại Tây
Tiêu chi cảnh Ma vực, người hẳn là đã gặp qua ông ấy rồi.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Ừm. Ta sẽ đi, buổi chiều mọi người lại tới tìm ta nhé.”
Đám Túc Tịch cúi đầu đáp ‘vâng’.
Chủ thượng ngủ say đến nay đã hơn năm mươi năm rồi, người bọn họ
nghe lệnh cũng từ chủ thượng đổi thành Duyệt Nhi cô nương. Điều khiến họ kinh ngạc chính là vị tiểu cô nương thoạt nhìn cái
gì cũng không hiểu này xử lý sự việc thế nhưng lại giống chủ thượng đến độ khiến người khác ngạc nhiên, chỉ ở những điểm
quan trọng thoáng đề cập một chút, còn thì toàn bộ quá trình đều giao cho bọn họ giải quyết.
Chả trách đám thủ hạ tiên giới Bồng Lai Doanh Châu dưới tay tiểu cô nương này đều tận hết sức lực, khắp lục giới cũng được xem
là tiểu địa chủ nổi danh đỉnh đỉnh.
Duyệt Nhi gật đầu, trong tay không biết từ khi nào đã cầm một món đồ chơi tinh xảo, loay hoay đùa nghịch, chỉ nói: “Mời nói.”
Một canh giờ…
Đông Khải uống một chung trà, thở dài: “Duyệt Nhi cô nương, đã rõ
rồi chứ?” Làm ơn đi, y nói hết một canh giờ đó, cho chút phản
ứng đi mà.
Duyệt Nhi từ trong món đồ chơi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Đông
Khả: “Ông nói nhiều như vậy, liệu có phải chính là muốn Đế
vương châu?”
Đông Khải gật đầu, trong lòng thở phào một hơi, xem ra nàng đã nghe rõ ràng, tiểu cô nương này thoạt nhìn rất dễ lừa, hầy, Đế
Vương châu dường như cũng không khó lấy lắm.
Duyệt Nhi lắc đầu: “Không đưa.”
Hơi thở Đông Khải đông lại, nào có người cự tuyệt dứt khoát như
vậy, ngay cả lý do cũng không có? Vội hỏi: “Vì sao không cho? Đế vương châu đối với cô đã vô dụng.”
Duyệt Nhi lại liếc y một cái, nhìn đến độ trái tim nhỏ bé của Đông Khải run rẩy, mới nói: “Thứ nhất, vật Mặc Ly cho ta, ta sẽ
không cho ông. Thứ hai, ta cảm thấy ông không có hảo tâm.”
Đông Khải:…
Kế đó liền kề sát Duyệt Nhi, ung dung nở nụ cười, thấp giọng
nói: “Duyệt Nhi cô nương, cô cho rằng không cho ta thì ta sẽ không
cướp được sao? “
Duyệt Nhi đứng bật dậy, tách ra một chút, tay vừa phất lên, Cửu
Kiếm, Phất Dung, Ngưng Không, Túc Tịch liền từ bên ngoài tiến
vào đứng ngay sau lưng. Duyệt Nhi cũng cười đến là đáng yêu:
“Đông Khải Thần quân, ông cho rằng, đồ của ta, ông muốn cướp là cướp sao?”