Ngọc Hoàng đại đế ở Lăng Tiêu điện đứng ngồi không yên, bất chợt
có chút lo lắng. Chúng lão tiên trên Lăng Tiêu điện người nào
người nấy cũng chẳng dám thở mạnh, thỉnh thoảng lại nghểnh
cổ nhìn bên ngoài điện, có thể thấy tâm trạng lúc này chính
là vừa căng thẳng vừa trông chờ.
Chợt thấy Thái Thượng lão quân lẩy ba lẩy bẩy chạy vào, phất trần trên tay vung lên, run rẩy nói: “Tới rồi!”
Ngọc Đế bật dậy, liền bước ra cửa điện nghênh đón, nhưng đi được
nửa đường thì Đông Hải long vương bước lên trước nói: “Bệ hạ,
người là chủ của Tiên giới, Lạc Thủy Thần đế là chủ của
Thần giới, ra cửa đón tiếp, có chút mất đi uy nghi.”
Ngọc đế nhíu mày suy nghĩ. Từ xa đã trông thấy mấy chấm đen đang
chầm chậm tiến đến thì lại vội vội vàng vàng chạy lên ngồi
trên long vị, im lặng được một lúc thì linh quang chợt lóe:
“Nhưng mà, y tương đương với chủ của lục giới a…” Có điều ông
còn chưa kịp lại bước ra nghênh đón thì mấy bóng người đã
xuất hiện trước Lăng Tiêu điện.
Người đi đầu, bạch y như tuyết, tuấn tú vô song, thoạt nhìn có vẻ
lạnh lùng cao quý, rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lại
khiến người ta có cảm giác quá đỗi xa xăm. Y ôm một tiểu cô
nương trong lòng, y phục màu phấn hồng, trên mái tóc tím là hai
lỗ tai nhỏ đang cong cong cụp xuống, đôi mắt to tròn trong suốt
đảo tròn quan sát mọi người, cuối cùng, ánh mắt sáng rực
dừng lại trên người Ngọc đế.
Ngọc đế giật cả mình, vội vàng tới trước nghênh tiếp, cười đến
thập phần đứng đắn: “Lạc Thủy Thần đế, Duyệt Nhi cô nương,
chẳng mấy chốc đã đến Tiên giới, không kịp tiếp đón, có việc
gì cần giúp đỡ không?” Dứt lời không khỏi âm thầm tự khinh bỉ
mình một phen, rõ ràng tiểu cô nương này là Uy vũ đại tướng
quân được tấn phong của Tiên giới, sao bậc bề trên là y còn
phải ăn nói khép nép với nàng như vậy chứ…
Vừa dứt lời thì ánh mắt lạnh băng của Tức Mặc Ly đã bắn len
người ông ta, trong lòng Lý Tinh kinh hãi, cố giữ vững tinh
thần, mặt không đổi sắc.
Duyệt Nhi cũng nhìn ông ta hết một lượt từ đầu tới chân: “Ta nhớ rõ ông.”
Lý Tịnh không hiểu, Duyệt Nhi đã tiếp lời: “Ông là người lần
trước nói ta nhân tẫn khả phu, ta nhớ rõ giọng của ông.”
Người nào người nấy sắc mặt đại biến, không ngờ Duyệt Nhi vào thời điểm này lại nói ra chuyện đó, mà điều khiến người ta lo
lắng nhất, chính là Lạc Thủy Thần đế đang ở đây đó. Nghe thấy
người khác nói về tiểu thê tử của mình như vậy, e là nam tử
nào cũng đều không chịu được a.
Lý Tịnh rốt cuộc chẳng thể nào bình tĩnh được nữa, sắc mặt
thay đổi liên tục, tức giận nói: “Lạc Thủy thần đế còn chưa
lên tiếng mà đã tới lượt một tiểu cô nương như cô lên tiếng sao?” Bàn tính trong y đã tính rõ ràng, Lạc Thủy Thần đế từ khi bước
vào điện tới giờ chưa hề nói lời nào, mà hết thảy đều chỉ
có tiểu cô nương này lên tiếng. Bất luận ở đâu, cũng không nam
nhân nào chịu yếu kém hơn một nữ tử cả.
Y nói như vậy chẳng qua là để dời lực chú ý của Lạc Thủy
Thần đế mà thôi. Nhưng rõ ràng y đã sai lầm, Lạc Thủy Thần đế là người nào chứ, sự mạnh mẽ của y hiển nhiên không cần
người khác nghi ngờ, y cũng khinh thường cách nhìn của người
khác.
Y còn có một đặc điểm nổi danh khắp lục giới, yêu vợ như mạng. Vì vậy Lý Tịnh chắc chắn đã chạm phải vảy của y rồi.
Thấy Duyệt Nhi vẫn che mặt lại như cũ, Tức Mặc Ly có chút hồ nghi:
“Duyệt Nhi, nàng sợ ta như vậy sao?” Y từ trước đến nay chưa
từng giết chóc trước mặt nàng. Nếu nói gia tộc Tức Mặc thủ đoạn gì gì
đấy, y không phải là kẻ giết người thành tính, nhưng lấy đi sinh
mệnh của kẻ khác rất nhanh chóng dứt khoát, hoàn toàn dựa
vào tâm trạng.
Duyệt Nhi bỏ bàn tay đang che mặt, lộ ra một nụ cười thật tươi: “Rất đẹp.”
Về phần Minh gian, phụ vương Luân Hồi Vương của Kha Mộ Thanh thì
không cần nói, Tu La Vương hiện thời kiếm được một đống tiền,
cũng là nhờ mượn gió đông hợp tác với Duyệt Nhi, đương nhiên
nói được, còn A Tỵ Vương, y có thể không đồng ý sao? Người đang ôm tiểu cô nương kia là ai chứ? Là Lạc Thủy Thần đế đó!
Lần trước khi thông qua Tây Tiêu chi cảnh, Tức Mặc Ly nhất thống
phàm gian, trước đó đã cùng với Đế vương của phàm gian lập
một hiệp nghị, vì vậy đại bộ phận binh lực của nhân gian đều
được Đế vương của nhân gian phái đến vô điều kiện.
Binh lực ngũ giới, đều tập trung hết tại Ô Điệp Châu.
Đến ngày thứ tư, Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi quay lại Thần giới.
Trước hết không phải trở lại Tức Mặc phủ, mà là đi đến Thanh
Hà thần phủ trong truyền thuyết.
Thanh Hà thần phủ được xem là bí mật nhất thần giới nổi trên mặt
nước, mọi người một lần nữa bị vị Thần quân yên ắng suốt mấy vạn năm ấy làm chấn động. Trước đây khi thế lực của gia tộc
Tức Mặc khuấy đảo Thần giới, ai ai cũng đã thán phục một
phen, nhưng vẫn xem đấy như một thế lực mới nổi mà đối đãi,
cho rằng căn cơ không vững, dù sao mấy vạn năm trước gia tộc Tức Mặc gần như đã bị diệt vong hầu như không còn.
Nhưng Thanh Hà thần phủ, mọi người chỉ biết nơi này thần bí và lớn
mạnh, nhưng không ngờ, toàn bộ Thanh Hà thần phủ có những năm
nghìn chúng binh tướng, hơn nữa, toàn bộ đều là tinh anh của
Thần giới.
Bầu trời tối om om, nặng nề đầy áp lực. Nàng cũng biết Đại Vô là bề trên, bên cạnh đó còn vô số giết chóc đang chờ đợi, nhưng thời
khắc này cũng không để tâm nhiều đến vậy, giơ lên Huyễn Oanh lưu ly trượng, từ trong lòng Tức Mặc Ly bay ra, cứ thế lao vào khe
nứt của Thiên đạo, tiếng nói trong veo văng vẳng: “Trời không
thuận theo chúng ta, chúng ta liền nghịch thiên.”
‘ẦM ẦM ẦM ẦM’-một tràng âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến, kế
đó là một giọng nói già nua: “Tội gì vì tư lợi của hai người
các ngươi mà lại tổn hại đến tính mạng của muôn dân bá tánh,
nghịch thiên cơ chứ?” Rõ ràng, người đó vẫn hi vọng chuyện này có biến chuyển.
Bất chợt lại nghe cô nhóc trong ngực dùng linh lực đề cao giọng
nói, đáp: “Ta mặc kệ ông bảo vệ bao nhiêu quy tắc thiên địa,
cũng kệ ông cân bằng vạn vật, thậm chí có thể không tính toán hành vi tùy tiện của ông năm đó đối với ta, hôm nay, ta chỉ
tính với ông món nợ bên cầu năm ấy, một kích đó của ông đã
làm bị thương Mặc Ly! Ta muốn tay ông còn chịu thương tổn hơn cả chàng! Ta muốn ông phải ngủ say trăm năm như chàng!”
Rất nhiều rất rất nhiều năm sau đó, thiên địa thế sự bao lần xoay
vần, nhưng chúng binh tướng lục giới có may mắn tham gia trận
chiến năm ấy ở Ô Điệp Châu vẫn không quên được thời khắc này.
Giữa bầu trời tối tăm, Duyệt Nhi cô nương tay tay cầm thần binh,
ở trong lòng Lạc Thủy Thần đế, khắp cả không trung đều được
ánh sáng của hai người chiếu rọi.