Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 20: Huyễn oanh lưu ly trượng



Khi Kha Mộ Thanh trăm đắng nghìn cay đến dãy núi Lạc Thủy tìm Duyệt Nhi thì khi đó, cô hổ nhỏ ấy đang mãn nguyện ngồi trước Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình, ngắm nhìn phong cảnh mình yêu thích nhất.

Kha Mộ Thanh tiến lên trước, hành lễ: “Chủ nhân.” Đây là Duyệt Nhi sống chết yêu cầu, nói càng có thể thể hiện vị trí khí phách không gì sánh được của mình.

Duyệt Nhi hai mắt khẽ cong: “Tiểu Mộ.” Trong lòng Kha Mộ Thanh tức thì rơi lệ, nhớ đến lúc Duyệt Nhi gọi y Tiểu Mộ, y sống chết không nghe, kế đó thì người nào đấy mặt dày mày dạn sau một hồi cứng mềm đều không có kết quả, tức giận bừng bừng: “Ngươi là lão gia hay ta là lão gia, lại nói, gọi Tiểu Mộ thì càng có thể thể hiện sự từ ái cùng thân cận mà chủ nhân ta đây đối với thuộc hạ.” Từ đó về sau, y bước lên con đường nô dịch đầy máu và nước mắt, không còn đường về cho cô hổ nhỏ trước mắt này.

Kha Mộ Thanh bất đắc dĩ từ trong túi càn khôn lấy ra đủ loại thoại bản gom được ở nhân gian, cuối cùng, do dự một hồi, rốt cuộc mới lấy ra hai hình người nho nhỏ.

Duyệt Nhi hiếu kỳ cầm lên xem, thấy hai hình người bằng đường đó là một bé trai và một bé gái ngây thơ xinh xắn, hoạt bát đáng yêu thì cực kỳ cao hứng: “Tiểu Mộ, đây là gì vậy?”

Kha Mộ Thanh cười nói: “Đây là đồ chơi bằng đường của nhân gian, dùng đường nặn thành có thể ăn được.” Đôi mắt Duyệt Nhi long lanh sáng rỡ nhìn y, không ngờ y vậy mà lại mua đồ chơi cho mình: “Ngươi sao biết ta sẽ thích.” Kha Mộ Thanh nhìn đôi tai nhỏ nhắn đang dựng thẳng, rất muốn lấy tay sờ sờ, lại cảm thấy quá phận, thầm nói, không phải là biết nàng thích cái này, mà là biết những thứ đồ ăn ngon hay chơi vui nàng đều sẽ thích… ….

Duyệt Nhi thấy y không trả lời, cảm thấy nhất định là vì ngượng ngùng, trong đầu suy nghĩ mấy lượt, tức thì trong đôi mắt to tròn ấy tràn ngập áy náy cùng cảm động: “Tiểu Mộ, trước đây ta cứu ngươi cũng chỉ vì ngươi là tu vi đại la kim tiên, ta muốn có một tùy tùng luôn luôn đi theo ta, làm việc cho ta. Thế nhưng hiện giờ ngươi đối với ta tốt đến thế, ta… … Sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi!”

Khóe miệng Kha Mộ Thanh giật giật, phải chăng nàng suy nghĩ nhiều quá rồi. Mình chỉ là tiện thể mua hai món đồ chơi bằng đường mà thôi, đều là những thứ mà trẻ con nhân gian yêu thích…

Duyệt Nhi không để ý nhiều như vậy, đưa tay đem hai hình người bằng đường giữ chặt, cẩn thận cho vào trong túi càn khôn, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Ta rất thích, cảm ơn ngươi. Liệu có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”

Kha Mộ Thanh nhìn dáng vẻ tràn trề hi vọng của nàng, thật sự không đành lòng từ chối, gật gật đầu.

Ánh sáng phát ra từ đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi nhanh chóng xuyên thủng người Kha Mộ Thanh: “Đó là… khi ngươi và Đông Hải Thái tử ở cùng nhau, các ngươi ai nói ai nghe ha.”

Kha Mộ Thanh:… …

“Ngươi nói với ta, ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không nói với người khác.” Duyệt Nhi đưa tay phải lên trời tuyên thệ.

Kha Mộ Thanh: … …

Ai, điều bi ai nhất trong lục giới chính là đi theo một tiểu chủ tử bảo bối quá mức tò mò.

Lúc này, thanh âm của Tức Mặc Ly từ trong Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình vọng tới: “Duyệt Nhi, đến Lưu Phong Các.”

Duyệt Nhi “vâng” một tiếng, đến Lưu Phong Các thì chỉ thấy Tức Mặc Ly đang ngồi trên ghế trầm hương, nàng chạy đến trước án thư liền dừng chân lại, hiện giờ không dám vẫn giống như trước đây cứ như vậy muốn chạy liền chạy đến trên tay Tức Mặc Ly bám riết không buông. Tức Mặc Ly thấy nàng cẩn thận đứng trước án thư, vung tay một cái, Duyệt Nhi đã ngồi trong lòng y.

“Năm mươi năm qua, tu luyện thế nào rồi?”

Nói đến chuyện này, Duyệt Nhi cũng bất chấp bản thân có vấn đề ở chỗ nào, vội vàng đáng thương cất giọng: “Không biết vì sao, ta rốt cuộc cảm thấy mình dường như là dạng trời sinh ra không phải để tu luyện, từ khi được người nhặt về đến nay cũng đã hơn ba trăm năm, linh lực trước đây người truyền cho ta, cộng thêm sau này ta ở Hàn Lâm thư viện được Đạp Vũ sư phụ hướng dẫn tu luyện, tiến bộ của ta có thể coi là ở mức chậm chạp hiếm hoi khó gặp trên Tiên giới, phải chăng ta thế nhưng lại là một phế vật?”

Tức Mặc Ly nhíu nhíu mày, tay vẫn cầm một xấp giấy dày, đôi mắt sâu thẳm nhìn Duyệt Nhi: “Không được nói bản thân như vậy.”

Đôi tai nhỏ của Duyệt Nhi ỉu xìu cụp xuống: “Nhưng ta đích thực là như vậy mà.” Tức Mặc Ly ngẫm nghĩ một lúc: “Đan nguyên của Yêu Vương đã dùng rồi?”

Duyệt Nhi lắc lắc đầu,từ trong túi càn khôn lấy ra đan nguyên: “Không biết dùng thế nào.”

Tức Mặc Ly cầm lấy, đặt trên trán nàng, lòng bàn tay khẽ lóe lên một luồng sáng, nguyên đan liền dung hòa vào cơ thể Duyệt Nhi. Duyệt Nhi lúc này mới biết lời Sở Từ nói “Đối với tu vi hữu dụng“ chỉ là thuận miệng nói một chút.

Nàng cảm thấy kinh mạch cả người đều tràn đây linh lực thâm hậu ấy, lập tức nhắm mắt đem nguồn linh lực này cùng với linh lực trên cơ thể dung hòa làm một. Lúc mở mắt ra, gân cốt toàn thân như được gột rửa qua một lượt, từng tấc da thịt toát lên hơi thở như vừa được tái sinh.

Nàng kinh ngạc nhìn Tức Mặc Ly, Tức Mặc Ly đưa tay nhéo nhéo mũi nàng: “Nguyên đan của Yêu Vương đối với người tu tiên là vô thượng chí bảo, cộng thêm linh lực trăm năm ta độ cho nàng, nàng hiện giờ đã tương đương với người tu chân ở giai đoạn đại thừa tối cao, lại tu luyện thêm một thời gian thì có thể độ kiếp.”

Duyệt Nhi lúc này cơ thể nhẹ nhàng, biết đây là thời kỳ trước khi độ kiếp phi thăng, trong lòng hết sức vui mừng, nhưng cũng không khỏi lo lắng: “Sau khi ta thành tiên, vẫn có thể ở cùng người không?”

Tức Mặc Ly ôm nàng, trong lòng tràn đầy bình yên: “Nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”

Duyệt Nhi càng vui vẻ, thật muốn lập tức phi thăng thành tiên. Nàng chỉ cảm thấy thành tiên rồi thì dường như sẽ càng đến gần Tức Mặc Ly thêm một bước. Cũng sẽ không cần bị người ta nói là loại dã thú ven đường này nọ. Tất nhiên, Duyệt Nhi đối với lời nói của Nhu Nhu công chúa không phải không hề để ý, chẳng qua là lẳng lặng ghi nhớ trong lòng mà thôi.

Tức Mặc Ly đưa tới một cây trâm được bao bọc trong một tầng ánh sáng tử sắc, Duyệt Nhi ngờ vực nhận lấy, chỉ thấy một đầu trâm chính là hình một đầu hổ nhỏ, con hổ theo như cách nhìn của người khác thì luôn luôn là loài động vật dũng mãnh hung tàn, nhưng đầu hổ trên cây trâm này vừa hiền hòa lại vừa đáng yêu. Đôi tai nhỏ của Duyệt Nhi khẽ cong: “Con hổ nhỏ này là dáng vẻ của ta?”

Tức Mặc Ly gật gật đầu, cũng không thấy có bất cứ động tác nào, cây trâm liền bỗng dưng hóa thành một quang trượng cao hơn Duyệt Nhi một cái đầu. Cả cây trượng đều bao phủ một quầng sáng màu tím, lấp lánh phát sáng, chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện mặt trên thi thoảng phát ra một luồng ánh sáng trắng giống như lôi điện, đầu hổ trên cây trượng cũng biến lớn, vẫn dáng vẻ ôn lương đáng yêu như cũ nhưng cũng ngầm chứa đựng một loại khí thế bức người, cả cây trượng nằm trong bàn tay, mơ hồ như thể có một dạng năng lượng chấn động, bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi hơi run rẩy, dù là bảo vật được cất giấu kỹ nhất trên thế gian này thì ở trước mặt nó cũng sẽ phải ảm đạm thất sắc.

Duyệt Nhi ngơ ngác nhìn cây trượng trên tay một lúc lâu cũng không cách nào tỉnh táo lại, Tức Mặc Ly nhíu nhíu mày, không một tiếng động đem cây trượng hóa về hình dạng cây trâm, gài lên mái tóc đen nhánh của nàng. Xoay mặt Duyệt Nhi lại: “Không được nhìn nó lâu như vậy.” Nàng muốn nhìn những vật khác cũng không sao, chỉ là không được nhìn lâu đến thế.

Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to tròn toàn bộ đều phản chiếu dung mạo phong hoa tuyệt đại của Tức Mặc Ly, sững sờ nói: “Thật đẹp.”

Bàn tay như ngọc tạc của Tức Mặc Ly nắn nắn đôi tai nhỏ của nàng: “Nó đẹp hay ta đẹp.” Nếu như để người bên cạnh nghe được, khẳng định sẽ bị lời này dọa sợ không ít, Lạc Thủy Thượng Thần trước giờ vẫn lãnh đạm vô tình, phiêu nhiên bĩnh tĩnh trên Tiên giới vậy mà hiện giờ lại thốt lên lời nói ấu trĩ như vậy, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi.

Duyệt Nhi cơ hồ không cần suy nghĩ, liền trả lời chắc nịch: “Đương nhiên là người đẹp nhất.”

Tức Mặc Ly gật gật đầu, ra vẻ rất mực hài lòng với đáp án này: “Huyễn Oanh Lưu Ly trượng này từ giờ sẽ làm pháp khí cho nàng, không cần đến thì dùng như đồ trang sức.”

Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi cong cong: “Huyễn Oanh Lưu Ly Trượng? Cái tên thật hay. Nó từ đâu mà có?” Một người chưa trải qua sự đời như nàng cũng biết đây không phải là tiên khí của Tiên gia.

Tức Mặc Ly nghiêm túc nắn nắn lỗ tai nàng, thản nhiên nói: “Sau khi ta trầm tu tỉnh lại, từ Thần giới mang về.”

Nếu như chúng thần trên Thần giới biết được y chỉ dùng một câu nhẹ nhàng bâng quơ để nói về Huyễn Oanh Lưu Ly trượng, khẳng định sẽ tức đến hộc máu. Rành rành là thần khí quang trượng tối cao vô thượng duy nhất của Thần giới, có bao nhiêu uy nghiêm, có bao nhiêu tôn quý hoa lệ, là thần khí mà trong lòng họ chỉ thích hợp để cúng bái cùng ngưỡng vọng, hiện giờ chẳng những bị Tức Mặc Ly hóa thành cây trượng một đầu là dáng vẻ một con hổ, mà còn bị thu nhỏ, làm trâm cài kẹp trên tóc Duyệt Nhi, để nàng khi cần có thể lấy ra dùng! Cái này, liệu có thể nào phí của trời hơn nữa được không?

Duyệt Nhi “a” một tiếng, an tĩnh ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, hít vào thở ra đều là mùi hương sen mát lạnh đến nhu hòa, tựa như con người Tức Mặc Ly, trầm lắng dịu dàng đến độ khiến nàng mê mẩn trầm luân, không thể kiềm chế.

Nàng giống như con mèo nhỏ co người lại trong ngực Tức Mặc Ly, lại nhìn ngắm dung mạo như tranh vẽ của y, ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.