Tiếng sấm ầm vang không ngừng truyền tới, mang theo khí thế kinh thiên động
địa, kình lôi thiểm điện, điên cuồng giao nhau, trong nháy mắt bao phủ
toàn bộ dãy núi Lạc Thủy. Duyệt Nhi toàn thân cuồn cuộn linh lực, hoàn
toàn không có biện pháp khống chế.
Nàng biết, thiên kiếp sắp đến rồi.
Thế nhưng liếc mắt một cái, Tức Mặc Ly đã xuất hiện trước mặt nàng, dọa
nàng sợ đến nhảy dựng. Đôi mắt nàng khẽ cong, cười nói: “Tức Mặc Ly,
hiện giờ ta sắp phải độ kiếp phi thăng rồi, người nhanh đi độ thần kiếp
đi.”
Cánh môi mỏng của Tức Mặc Ly nhếch lên, trái tim vốn dĩ bình lặng giờ phút
này thế nhưng rối thành một nùi, trong lòng vừa giận vừa hận. Cô ngốc
này! Nếu như nàng có thể dễ dàng phi thăng thành công như vậy thì y sớm
đã độ linh lực cho nàng rồi, cần gì phải đợi Tử Dao Thần Quân đến vẽ
thêm chuyện.
Tức Mặc Ly ngưng tụ pháp lực trong tay, lập tức đánh bay Tử Dao: “Cút.”
Ba vị thần sứ trông thấy khí lạnh ấy trên người Tức Mặc Ly, vốn đã bị dọa
sợ đến ngây người, giờ phút này thấy y động thủ với Tử Dao Thần Quân thì càng sợ hãi hơn nữa. Bọn họ cơ hồ trước nay chưa từng thấy Tức Mặc Ly
nổi giận bao giờ, cho dù là Tử Dao có gây ra chuyện y không thích đến
mấy, y cũng chỉ là lẳng lặng biến mất trước mặt Tử Dao, trước giờ vốn
chưa từng đem Tử Dao hay bất kỳ việc gì xung quanh để ở trong lòng. Hiện giờ y đột nhiên tức giận, mặc dù vẫn là vẻ ôn hòa thường nhật không có
gì khác biệt, nhưng phần hàn khí bức người đến không thở nổi ấy lại cực
kỳ đáng sợ.
Ba vị Thần sứ do dự nhìn hướng Tử Dao bị đánh bay, trong lòng sảng khoái
vô cùng, nhưng liếc mắt thấy Duyệt Nhi cùng dáng vẻ hiện giờ của Tức Mặc Ly, cuối cùng cũng không dám hớn hở vui mừng.
Trong lòng mọi người nghĩ nhiều là vậy, kỳ thực tổng cộng bất quá cũng chỉ vài khắc ngắn ngủi.
Duyệt Nhi vừa nói xong câu ấy, thiên lôi đã hung hăng bổ xuống. Toàn bộ Cúc
Thủy Toái Nguyệt Đình trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Duyệt Nhi vừa
nhận một đạo thiên lôi này thì cất giọng “A” lên một tiếng.
Tức Mặc Ly vừa định đến bên nàng chợt dừng lại.
Độ kiếp phi thăng, nếu có người ở bên cạnh giúp đỡ, dù chỉ là hộ trận cũng sẽ khiến thiên kiếp của người thụ kiếp càng nặng, có lúc liền trực tiếp phi thăng thất bại. Ba trăm năm trước có một vị nam tu chân độ kiếp phi thăng, một tiên nữ Tiên giới thầm yêu người đó liền âm thầm giúp y độ
kiếp, chẳng qua cũng chỉ là âm thầm phủ lên một kết giới, thuận tiện
giúp y chống đỡ uy lực của Thiên kiếp. Người tu chân đó cuối cùng vẫn
chống không lại thiên kiếp nặng nề, không những không thể phi thăng
thành công, mà còn hôi phi yên diệt, chẳng nhập luân hồi.
Giờ phút này ba vị Thần sứ vụng về đứng bên cạnh, không biết như thế nào
mới tốt, trông thấy Duyệt Nhi chịu một đạo lại một đạo Thiên lôi, từng
đạo đều mang theo lực lượng của vạn quân, cơ hồ muốn đánh linh hồn người ta rời khỏi thân thể. Cửu Kiếm hết sức sốt ruột, nghi hoặc hỏi: “Ta
chưa từng nghe nói độ kiếp phi thăng cần phải chịu kiếp dữ dội đến thế
này, cũng sắp đuổi kịp với độ kiếp thành thần trong truyền thuyết rồi!”
Phất Dung gấp gáp nói: “Sao lại như vậy, người sở hữu thần thể đã mấy vạn
năm không hề xuất hiện bên ngoài Ngũ giới! Mà cho dù có xuất hiện,
cũng…” Y ngẩng đầu nhìn Tức Mặc Ly đang thiết tha chăm chú nhìn Duyệt
Nhi, thở dài một tiếng: “Cũng là cửu tử nhất sinh.”
Cửu Kiếm cùng Ngưng Không đều trầm mặc quan sát, chuyện đã đến nước này,
bọn họ mơ hồ cảm nhận được điều gì đấy, nhưng lại không rõ ràng, chỉ
trầm mặt quan sát Duyệt Nhi đang thụ kiếp. Lúc này gương mặt nhỏ nhắn
của nàng đều đầy lệ, nước mắt không ngừng rơi xuống, chỉ là khóe môi vẫn mím chặt, cũng không hề đau đớn thốt lên tiếng nào nữa. Hai lỗ tai be
bé màu tím vô lực rũ xuống, Duyệt Nhi cơ hồ ngồi ngay trên đất đau khổ
chịu Thiên kiếp.
Nét bi thương trong mắt Tức Mặc Ly càng lúc càng sâu, quay đầu nói với ba
người Phất Dung: “Cửu Kiếm trông coi Duyệt Nhi, Phất Dung và Ngưng Không thay ta hộ trận độ thần kiếp.”
Ba người kinh hãi: “Chủ tử, sao thời khắc này lại độ thần kiếp? Duyệt Nhi cô nương nàng…”
Tức Mặc Ly quả quyết nói: “Hiện giờ bắt đầu.” Nói rồi phất tay áo liền ngồi xuống bên cạnh cách Duyệt Nhi một trượng, ngưng tụ linh lực cùng thần
khí toàn thân, nháy mắt khắp người đều phát ra kim quang chói mắt, lượn
vòng thành một luồng ánh sáng cực lớn, trong khoảnh khắc liền xông ra
khỏi dãy núi Lạc Thủy, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, thần kiếp cuồn cuộn ngập trời từ phía xa liền truyền tới, so với thiên kiếp Duyệt Nhi vừa
chịu thì càng đáng sợ hơn nhiều, như thể toàn bộ đất trời trong tíc tắc
đều hướng về dãy núi Lạc Thủy mà đến.
Phất Dung và Ngưng Không không dám chần chừ nữa, cũng vội vàng ngồi xuống, tập hợp pháp lực toàn thân hộ trận cho Tức Mặc Ly.
Thần độ Thần kiếp so với người tu chân độ Thiên kiếp không giống nhau, uy
lực càng dữ dội hơn gấp mấy vạn lần, nhưng lại có thể có người hộ trận,
bảo hộ thân thể cùng ý chí của người độ thần kiếp, chỉ cần sơ sảy một
chút liền hôi phi yên diệt. Mà Tức Mặc Ly từ giai đoạn Thiên thần độ
kiếp sang giai đoạn Thần Quân lại càng nguy hiểm vô cùng. Mức độ đáng sợ ấy, người Thần giới nói tới đều không khỏi biến sắc, Thần giới hiện tại chỉ có vẻn vẹn hai vị Thần Quân, Tử Dao chính là một trong số đó. Bởi
vậy có thể thấy, có thể độ được kiếp này, ở Thần giới là cực kỳ hiếm
hoi.
Cửu Kiếm thấy Phất Dung và Ngưng Không đã vì chủ tử mà hộ trận, bản thân
cũng nhận mệnh trông nom Duyệt Nhi cô nương, nhất thời không biết lúc
này nên làm gì. Duyệt Nhi ở bênh cạnh đã chịu không nổi từng đạo từng
đạo Thiên lôi, rơi vào hôn mê.
Chợt một thân ảnh màu xanh lóe lên, Đạp Vũ sắc mặt ngưng trọng xuất hiện bên cạnh Cửu Kiếm, trông thấy tình trạng của Duyệt Nhi và Tức Mặc Ly, đôi
mày xinh đẹp bắt đầu nhíu lại.
Đạp Vũ chỉ chăm chăm để ý đến Duyệt Nhi, tiểu ái đồ của y thế nhưng hiện
giờ lại phải chịu đau khổ như vậy! Y nở nụ cười phong nhã: “Tức Mặc Ly
thật sự không sợ trời không sợ đất, vì san sẻ kiếp của Duyệt Nhi, hiện
giờ dám độ Thần Kiếp nhằm giảm Thiên uy? Ai, nếu như ta không làm gì đó, há chẳng phải không xứng với tiếng gọi Đạp Vũ sư phụ của nàng sao!” Nói rồi liền phe phẩy quạt ngọc, ở khoảng không trước mặt viết gì đấy, bất
quá chỉ trong giây lát, bốn vị thiên sứ liền đột nhiên xuất hiện trước
mắt.
Đạp Vũ cũng ngồi ngay ngắn đối diện Tức Mặc Ly một trượng, cười nói: “Vì ta hộ trận, độ Thần kiếp.” Bốn vị thiên sứ không chút do dự, cùng ngồi
xung quanh Đạp Vũ, thần sắc ngưng trọng, bắt đầu hộ trận.
Cửu Kiếm thấy tình cảnh như vậy thì vô cùng kinh ngạc, theo như nàng thấy,
tu vi của Đạp Vũ Thiên thần chẳng qua cũng chỉ ở mức đỉnh điểm của Thiên thần, còn cách một bước cuối cùng mới có thể độ kiếp Thần Quân. Hiện
giờ dáng vẻ y như vậy là muốn trong thời gian ngắn nhanh chóng nâng cấp
tu vi bản thân, dẫn dụ Thần kiếp sao?
Ai, chủ tử nghịch thiên mà trì hoãn thần kiếp, còn Đạp Vũ thiên thần ngược
lại thì cưỡng chế đưa tới Thần kiếp, cả hai vị Thiên thần, đều là vì
Duyệt Nhi cô nương.
Cửu Kiếm thở dài, đưa mắt nhìn Duyệt Nhi lúc này đã bất tỉnh ở phía xa,
trong mắt tràn ngập yêu thương, thời gian này mặc dù Duyệt Nhi cô nương
và bản thân tiếp xúc không nhiều, nhưng ba người bọn họ đều rất thích
nàng, vừa ngây thơ vừa thuần lương, nhất là mỗi khi Duyệt Nhi dùng đôi
mắt long lanh to tròn màu hổ phách nhìn bọn họ, lần nào họ cũng đều muốn bỏ giáp quy hàng.
Hai vị thiên thần cùng độ Thần kiếp, cộng thêm Thiên kiếp của Duyệt Nhi
khiến toàn bộ bầu trời của dãy núi Lạc Thủy đều bị lớp lớp mây đen giăng kín, như thể quy tụ hết thảy uy lực chớp vũ của cả Thiên địa, thanh âm
đinh tai nhức óc như dời non lấp bể, phút chốc bao trùm lên toàn bộ dãy
núi Lạc Thủy
Cả Thiên giới đều bị kinh lôi chấn động, giờ phút này ai nấy đều hướng ánh mắt nhìn về phía dãy núi Lạc Thủy,bởi Ngọc đế đã có lệnh, bọn họ không ai dám chạy đến đó vây xem. Chỉ biết Lạc Thủy Thượng thần và Đạp Vũ
Thượng thần hiện giờ phải độ Thần kiếp, về phần là kiếp ở giai đoạn nào, bọn họ đương nhiên hoàn toàn không nắm rõ, cũng không dám đi hỏi.