Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 29: Bắt giặc bắt vua



Bồng Lai tiên sơn vẫn vương vấn mây mù như trước nay, giống như duỗi tay ra thì có thể cầm được đám mây trắng trong tay để ngắm nghía.

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi ngồi trên chiếc ghế đàn hương trong đình, ngón tay vuốt ve từng lọn tóc buông xuống của nàng, nhẹ nhàng quấn lại, chỉ trong nháy mắt lọn tóc kia lại rơi xuống, ngón tay thon dài của Tức Mặc Ly chơi đùa mải miết.

Đứng ở cách đó không xa, Thất Mệnh im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể không thừa nhận, khi hai người bọn họ ở cùng một nơi với nhau thì tựa như trên thế gian chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ cần lẳng lặng nhìn thấy họ, lòng sẽ từ từ bình tĩnh trở lại.

Duyệt Nhi ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, hơn ba trăm năm trước, nàng vẫn luôn sáng sáng chiều chiều bên cạnh Tức Mặc Ly, có điều không phải ngồi trong lòng mà là ngủ trên tay y thôi. Cảm giác yên tĩnh ấm áp như vậy khiến nàng nhịn không được lim dim mắt, có chút không muốn rời khỏi lòng y.

Tâm tư đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng Duyệt Nhi vẫn bại trận, đứng dậy rời khỏi vòng ôm của Tức Mặc Ly, mặt hướng về thác nước nhỏ bên kia nhìn không chớp mắt.

Tức Mặc Ly cũng nhanh nhẹn đứng dậy, đưa tay bế nàng lên: “Ta đến đó đi.”

Duyệt Nhi bất mãn quay đầu lại, đôi mắt to lúc này không thấy gì vẫn trừng lớn nhìn về hướng Tức Mặc Ly, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím: “Ta muốn tự mình đến đó.” Tại sao mọi chuyện y đều phải làm, rõ ràng quyết định bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhìn dáng vẻ nàng đáng yêu như thế, Tức Mặc Ly gật đầu, đứng phía trước nàng, không có động tác gì, vẫn chăm chú nhìn từng cử động của nàng.

Duyệt Nhi quay người lại. Vươn hai tay ngưng tụ linh lực, trên tay hiện lên hai luồng ánh sáng nho nhỏ to khoảng chừng cái bát, lỗ tai be bé ngưng tụ thính thực lắng nghe tiếng thác nước, chỉ trong chốc lát, ánh sáng trong tay bay thẳng đến dãy thác nước. Một tiếng nổ ‘ầm’ trong nháy mắt truyền khắp cả Bồng Lai tiên sơn, cả vách núi sừng sững thoáng chốc bị đánh tan thành những mảnh nhỏ rơi rải rác từ thác nước đến bên hồ. Lúc này thác nước đã không còn vách núi chống chịu, mất đi khí thế ầm ào, chậm rãi luồn qua đá vụn chảy xuống.

Lúc Duyệt Nhi ra tay thì Tức Mặc Ly đã phất tay tạo một kết giới phía trước Duyệt Nhi, ngăn ngừa bọt nước hoặc đá vụn bắn vào người nàng. Hai bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi ngơ ngác nâng lên trước mắt mình, tuy rằng không trông thấy, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc của nàng.

Nàng chỉ biết sau khi lần đó độ Thần kiếp thất bại, dường như linh thức của mình đã thông suốt rõ ràng hơn, ngộ tính cũng tăng cao. Nhưng trong thời gian ngắn như thế không thể nào lợi hại như vậy chứ! Một chưởng nhẹ nhàng này, nàng cảm giác được sự chấn động của Bồng Lai tiên sơn.

Duyệt Nhi quay đầu, không thể tin được mà nói với Tức Mặc Ly ngay trước mặt: “Thì ra ta lợi hại như vậy nha!”

Tức Mặc Ly nhẹ nhàng cười: “Nàng vẫn luôn lợi hại như vậy.” Giọng nói như suối trong kia lại mang theo sự dịu dàng, tinh thần và thể xác của Duyệt Nhi đều thoải mái, hai mắt thật to lập tức cong thành hình trăng khuyết.

Từ rất xa truyền đến một giọng nói du dương mang theo chút bất mãn: “Lạc Thủy thượng thần và Duyệt Nhi cô nương, lần này hai người đã hủy đi vách núi của Bồng Lai tiên sơn, còn muốn làm gì nữa?” Vừa dứt lời, Hoa Tuyên Tịch đã đáp xuống trước đình, gương mặt anh tuấn trở nên nặng nề nghiêm trọng.

Duyệt Nhi quay khuôn mặt nhỏ nhắn về phía Hoa Tuyên Tịch, tỏ vẻ đang nói chuyện với y: “À, cái đó, ta tới lấy một thứ mà thôi.”

Khuôn mặt thanh tú nghiêm trọng của Hoa Tuyên Tịch thiếu chút nữa vỡ vụn: “Duyệt Nhi cô nương muốn lấy cái gì?”

Duyệt Nhi khoát tay: “Thất Mệnh thúc thúc nói sau dòng thác này có thứ mà chúng ta luôn tìm kiếm, ta cũng không biết là cái gì.”

Hoa Tuyên Tịch cắn răng nhìn nét mặt ‘ta không biết nhưng ta thật sự tới lấy đồ’ của nàng, miễn cưỡng nói: “Thứ trên Bồng Lai tiên sơn của ta đương nhiên luôn thuộc về Bồng Lai tiên sơn, Duyệt Nhi cô nương làm như thế có chút không ổn?”

Sơn chủ đời trước đã từng nói, tòa tiên sơn này cất giấu một vật chí bảo của lục giới, y làm Bồng Lai sơn chủ tới nay, vì sợ không khỏi dẫn đến tranh giành của ngoại giới nên cũng không điều tra khắp nơi, cũng không biết ở nơi nào. Hiện giờ xem ra vật kia nhất định ở trong này.

Duyệt Nhi cũng không có cảm thấy có gì không ổn, ngọt ngào cười, nói: “Nếu cảm thấy không ổn, vậy chúng ta cứ thi xem ai lấy trước thì vật đó thuộc về người ấy, thế nào?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Hoa Tuyên Tịch hiện lên một nụ cười lạnh, Lạc Thủy thượng thần ở bên cạnh nàng, ai dám thi với nàng chứ? Y lạnh lùng nói: “Như thế xem ra Duyệt Nhi cô nương và Lạc Thủy thượng thần là muốn ỷ thế đè người?”

Duyệt Nhi không nói gì, giống như không rõ đề tài như thế nào lại chuyển thành vấn đề này, Tức Mặc Ly càng không nói rồi, đôi đồng tử sâu thẳm đen láy như mực chỉ chăm chú nhìn Duyệt Nhi.

Hoa Tuyên Tịch cũng không giận, giọng nói vẫn du dương: “Lạc Thủy thượng thần, nếu hai người ức hiếp người như thế, toàn bộ Bồng Lai Tiên sơn cho dù có liều mạng cũng phải phân tranh cao thấp với hai người. Bồng Lai tiên sơn ta gần bốn trăm năm không xuất thế, nhưng cũng sẽ không tùy tiện để người khác lấy đi thứ thuộc về chúng ta!”

Y vung tay lên, một luồng linh lực bắn về phía không trung, phát ra âm thanh báo hiệu. Lập tức đệ tử của Bồng Lai tiên sơn từ các nơi dũng mãnh tiến đến, áp sát về phía đình. Từ khi Lạc Thủy thượng thần bước vào Bồng Lai tiên sơn, Hoa Tuyên Tịch đã chuẩn bị vẹn toàn tất cả, dù sao, ai cũng không thể yên tâm để cho người có mục đích không rõ ràng bước vào trong nhà mình.

Thất Mệnh dùng linh thức nhận định tình huống xa xa xung quanh đình, cười nói: “Nếu Bồng Lai sơn chủ cho rằng vật nhà mình không thể giao cho người ngoài, vậy chi bằng hãy cùng tộc Tử hổ chúng ta hợp tác, như thế nào? Dù sao các ngươi cũng không thiệt thòi gì.”

Hoa Tuyên Tịch cười ha ha: “Bồng Lai tiên sơn ta che giấu tài năng nhiều năm như vậy cũng không phải vì muốn trở thành quân cờ hay vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đấu chủng tộc của các người, hơn nữa, điều kiện Hồ vương đưa ra hơn hẳn bộ tộc Tử hổ hai bàn tay trắng các người rất nhiều, hợp tác với các người sao lại không thiệt thòi chứ? Huống chi......” Y mỉm cười nhìn chúng đệ tử đã tiến đến bên đình: “Các người cũng không có tiền cược đủ để bàn điều kiện với ta.”

Tức Mặc Ly thản nhiên liếc mắt nhìn phần lớn đệ tử chung quanh, lại đưa ánh mắt trở về trên người Duyệt Nhi, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không liên quan đến mình, trong lòng trong mắt trong tay, chỉ dung nạp một người mà thôi.

Hoa Tuyên Tịch đã dự liệu trước mọi việc, nhìn qua dường như y đã nắm toàn cục trong tay, nói: “Lạc Thủy thượng thần, Duyệt Nhi cô nương, Thất Mệnh huynh, mời trở về đi.”

Chung quanh gần ngàn đệ tử tinh anh của gia tộc rất có khí thế, tất cả đều bày ra dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Duyệt Nhi đột nhiên mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhìn về hướng Hoa Tuyên Tịch: “Ngươi muốn đuổi chúng ta đi sao?” Giọng nói mềm nhẹ kết hợp với nội dung lời nói, lại nhìn đôi mắt to không trông thấy gì chợt lóe sáng của nàng, trong lòng mọi người cảm thấy làm ác thật chẳng dễ chịu, cảm thấy như mình đã đuổi một đứa trẻ không nhà rơi vào cảnh đầu đường xó chợ.

Hoa Tuyên Tịch khép mắt, không nói gì.

Duyệt Nhi thấy y không trả lời, giọng nói mang theo chút uất ức: “Lúc trước ngươi nói tiên dược trên núi có thể giúp ta thấy lại ánh sáng, còn nói có việc gì cần cứ việc nói với ngươi, nhưng hôm nay, chẳng qua ta chỉ chuẩn bị lấy lại thứ của tộc Tử hổ ta thì ngươi liền trở mặt. Có thể thấy được, lời ngươi nói chẳng thể tin được! Hừ!”

Hoa Tuyên Tịch vội nói: “Ta......” Dù thế nào trên tiên giới y vẫn là người có chút phong thái đứng đắn, đã nói là sẽ giữ lời, ổn trọng cẩn thận, hiện giờ lại bị tiểu cô nương này nói đến không đáng một đồng, nhưng mỗi câu nàng nói đều là sự thật, trong lòng Hoa Tuyên Tịch nảy sinh cảm giác vô lực, không thể nghĩ ra cách tranh cãi gì nữa, đôi co với một tiểu cô nương không phải càng tỏ ra cho mọi người thấy mình quá hẹp hòi sao?

Duyệt Nhi thấy y nói “Ta” rồi không nói thêm gì, cười gian trá nói: “Ha ha, ngươi bảo ta đi, ta cứ không đi.”

Chúng đệ tử: có thể như vậy sao?

Đôi mắt to không nhìn thấy của Duyệt Nhi chớp chớp, sáng trong đến mức người ta không dám nhìn thẳng: “Thất Mệnh thúc thúc, ha ha, bây giờ có thể thu phục y rồi đó!”

Thất Mệnh cười nói: “Đương nhiên có thể.” Nói xong liền cao giọng, âm thanh dùng linh lực phát ra trong nháy mắt truyền khắp Bồng Lai tiên sơn: “Mọi người xuất hiện đi.”

Chỉ thấy lờ mờ bóng dáng của Phất Dung, Cửu Kiếm, Ngưng Không, Kha Mộ Thanh, Khổng Tước từ đằng xa cưỡi mây bay đến, trên tay dẫn theo vài người.

Hoa Tuyên Tịch trong lòng kinh hãi, lờ mờ cảm giác được chuyện lớn không ổn, khuôn mặt anh tuấn đã không còn nét bình tĩnh vừa rồi.

Những người kia rất nhanh đã từ đụn mây hạ xuống dàn thành hàng trước mặt Hoa Tuyên Tịch, đúng là năm vị trưởng lão của Bồng Lai tiên sơn! Trong Bồng Lai tiên sơn ngoại trừ sơn chủ ra còn có năm đại trưởng lão chưởng quản mọi chuyện lớn nhỏ, các tinh anh đệ tử bên cạnh đa số đều là người của họ, giờ phút này nhìn thấy năm vị trưởng lão, trong lòng tất cả mọi người đều có chút rối loạn.

Giọng nói nhu mềm của Duyệt Nhi truyền đến, mang theo vài phần dí dỏm: “Sơn chủ đại nhân này, bắt giặc bắt vua trước, ngươi có hiểu hay không vậy?”

Lời nói dí dỏm đáng yêu của nàng, giọng nói kiều mỵ uyển chuyển nói không thành lời, mọi người nghe thấy không khỏi yếu mềm vài phần, nhưng vào giây phút này, chính tại nơi đây, người người trong Bồng Lai sơn cũng không có tâm tình mà yếu lòng.

Mọi người không nói gì mà âm thầm chống đỡ, ánh mắt lẳng lặng nhìn Duyệt Nhi.

Duyệt Nhi giãy khỏi tay Tức Mặc Ly, nhảy một cái cả người liền bám trên lưng Tức Mặc Ly, hai tay vòng quanh cổ y.

“Chúng ta đi, đi ra sau thác nước xem có cái gì, ha ha.” Tức Mặc Ly gật đầu, để mặc nàng duy trì tư thế cõng khiến người ngoài cảm thấy hiếu kỳ xem lẫn chút mờ ám, đạp không bay đến chỗ vách núi bị đánh nát.

Đi được một nửa, Duyệt Nhi quay đầu lại nói một câu: “Thất Mệnh thúc thúc, chiêu này dùng thật tốt. Còn lại tới giao cho thúc đó. Hỏi bọn họ có phục hay không?”

Mọi người trên Bồng Lai tiên sơn:......

Cảm giác cả một đám đông bị một tiểu cô nương đùa giỡn là chuyện gì cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.